Editor: Thịt nướng & Cá bống
Dấu hôn hồng phấn, ban đầu Bạch Nhược Phong vừa tỉnh dậy, tim đập thình thịch khi nhìn thấy nó.
"Phiến Phiến." Bạch Nhược Phong khẩn trương đến cùng tay cùng chân, ngồi xổm bên giá bóng rổ vươn tay ra kéo tay Kinh Hưng Thế.
Dù sao duỗi đầu một đao, rụt đầu cũng là một đao [1].
[1] nghĩa là dù sao cũng là chết, không bằng liều mạng.
Dứt khoát thừa nhận.
Phiến Phiến, anh chính là cầm thú!
Tuy nhiên, trước khi Bạch Nhược Phong mở miệng, Kinh Hưng Thế liền huyên thuyên oán giận: "Nhược Phong, giúp em nhìn một chút, hình như em bị muỗi cắn."
Khí lạnh đợt này đến đợt khác, muỗi lấy đâu ra?
Chẳng qua trong lòng Bạch Nhược Phong có quỷ, sợ ngất nhìn vài lần, nhỏ giọng bức bách: "Có có, là vết muỗi."
"Ai nha......" Kinh Hưng Thế buồn rầu mà gãi gãi, "Thật ngứa."
Không xong, chẳng lẽ do mình cắn mạnh? Bạch Nhược Phong bắt đầu suy nghĩ lung tung.
"Nhược Phong."
Alpha không lấy lại tinh thần.
"Anh!"
"Ân?" Bạch Nhược Phong bừng tỉnh, thấy Kinh Hưng Thế duỗi cánh tay, vội vàng thò lại gần ôm ôm tiểu Omega.
Cậu không thể không mỉm cười: "Làm gì nha."
"Em không phải muốn ôm ấp sao?" Bạch Nhược Phong rầu rĩ nói thầm.
Kinh Hưng Thế trầm mặc vài phút: "Em muốn anh kéo em dậy."
Mặt Bạch Nhược Phong trong nháy mắt đỏ bừng, đầu lưỡi cũng bắt đầu thắt nút: "Phiến......!Phiến Phiến Phiến......"
"Đi thôi." Kinh Hưng Thế không đành lòng trêu chọc, "Nếu không về nhà, các ba ba sẽ sốt ruột."
"Anh đạp xe đưa em về."
"Được." Tiểu O cẩn thận quấn khăn quàng cổ lại, kéo tay Bạch Nhược Phong duỗi tới, ngoan ngoãn gật đầu.
Nói đến về nhà, Alpha đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mà trước đó đã nhìn thấy.
Cậu vừa nghẹn vừa nghẹn, vừa nhịn vừa nhịn, vắt hết óc cũng không biết nên mở miệng hỏi như thế nào.
Cuối cùng dứt khoát bất đồng, lấy thân phận "anh trai" giáo dục Phiến Phiến: "Bạn nhỏ lớp 11 không thể yêu sớm."
Kinh Hưng Thế mê mang lại nghiêm túc nhìn chăm chú vào Bạch Nhược Phong.
"Kỳ phát tình còn chưa tới." Bạch Nhược Phong căng da đầu, tiếp tục bậy bạ, "Bị đánh dấu quá sớm, đối với thân thể không tốt."
"Phiến Phiến em vốn thể chất đã yếu, nếu như hiện tại thành kết, nhất định sẽ bị thương."
Kinh Hưng Thế nghe đến đó, bỗng nhiên hất tay Bạch Nhược Phong ra.
Alpha đứng trong bóng tối dưới lầu giảng dạy ngơ ngác nhìn tay mình.
Phiến Phiến......!tức giận?
Bạch Nhược Phong trong lòng lộp bộp một tiếng.
Chẳng lẽ Phiến Phiến thật sự đang yêu đương cùng Alpha kia sao?
Cũng đúng, cậu vừa mới chuyển trường, còn chưa biết chuyện gì đang diễn ra ở thành phố nhỏ trong những ngày xa cách Phiến Phiến.
Ngộ nhỡ Phiến Phiến cùng tên A kia tình đầu ý hợp thì sao?
Ngộ nhỡ Phiến Phiến đã sớm có người trong lòng thì sao?
Khi Bạch Nhược Phong nghĩ đông nghĩ tây.
Kinh Hưng Thế nhận ra rằng Alpha đã nhìn thấy cảnh mình và Đồng Vũ cùng nhau đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy.
Đồ ngốc, cậu nghĩ anh ấy chỉ cần hỏi, cậu chắc chắn sẽ nói cho anh biết.
Tại sao anh không hỏi?
Kinh Hưng Thế hất tay Bạch Nhược Phong ra đương nhiên là cố ý, chính là muốn kích thích Alpha.
Thừa dịp gió lớn, cậu ho khan hai tiếng, trong nháy mắt lại bị Bạch Như Phong ôm vào trong ngực.
"Phiến Phiến......" Bạch Nhược Phong giọng nói có chút khàn khàn, nghe đặc biệt cay đắng, giống như nghẹn một ngụm trọc khí, buồn bực trong lòng không xuống được.
"Em không có." Kinh Hưng Thế biểu hiện ra ủy khuất vừa vặn, "Nhược Phong, em không có yêu sớm."
Em chỉ yêu anh nha.
"Không có?" Bạch Nhược Phong giật mình.
Kinh Hưng Thế rũ mắt xuống, hai tay trong túi đồng phục học sinh, cả người bắt đầu run rẩy: "Sao anh có thể nói như vậy với em?"
"Không phải, anh không có......" Bạch Nhược Phong một cái đầu có hai cái lớn [2], đè vai Phiến Phiến vội vàng giải thích, "Phiến Phiến, anh chỉ là quan tâm em."
[2] Ý nói vì một chuyện gì đó quá mức phiền toái, hoặc là mình quá mức xui xẻo, vì thế làm cho sứt đầu mẻ trán.
Mình không có cách nào giải quyết, đối với chuyện này thập phần đau đầu.
"Quan tâm sẽ bị loạn?" Kinh Hưng Thế hít hít mũi.
"Đúng vậy!" Tiểu O cho Bạch Nhược Phong một bậc thang, tiểu A lập tức đi xuống, hoàn toàn không ý thức được mình bị dắt mũi đi, "Anh rất quan tâm đến em."
Nhịp tim của Kinh Hưng Thế hơi hỗn loạn trong một lúc.
Bạch Nhược Phong luôn như vậy, vô thức nói ra rất nhiều lời khiến cậu không có biện pháp bỏ qua, chính mình còn không phát hiện ra mập mờ trong lời nói.
Dường như xem việc đối tốt với Kinh Hưng Thế là đạo lý hiển nhiên.
Bạch Nhược Phong lôi kéo Phiến Phiến vào gara dưới lòng đất lấy xe, sợ Phiến Phiến bị đóng băng, lại đưa đồng phục học sinh của mình cho cậu.
"Thân thể anh tốt, không sợ lạnh." Alpha ngồi xổm bên cạnh xe đạp mở khóa, chìa khóa leng keng vang lên, "Ba anh nói lúc anh mới đi mẫu giáo không bao lâu, hai người bọn họ đặt giường con trong phòng ngủ, nửa đêm anh ngủ trên mặt đất, bọn họ ai cũng không phát hiện."
"Kết quả buổi sáng thức dậy thấy anh nằm sấp trên mặt đất, còn tưởng rằng ta bị đông lạnh đến chết!" Cùm cụp, khoá mở, Bạch Nhược Phong cười thẳng thắt lưng, "Nào biết được anh không có chuyện gì, ngày hôm sau vẫn đi học như cũ, vui vẻ nhảy nhót."
"Cho nên em cứ mặc quần áo của anh đi." Bạch Nhược Phong đắc ý mà vẫy vẫy nắm tay, "Thân thể anh tốt."
Kinh Hưng Thế đi theo phía sau Bạch Nhược Phong không nói một lời, khoác đồng phục thuộc về alpha, buồn bực giẫm lên bóng dáng lan tràn đến dưới chân mình.
Lộc cộc, tiểu O đuổi theo bóng nhìn qua rất cao hứng.
"Phiến Phiến, em có muốn tham gia một lớp học sở thích vào cuối tuần không?" Lúc hai người bọn họ đi tới cổng trường, tâm tư Bạch Nhược Phong lại trở nên sống động.
Từ góc độ Alpha, có thể nhìn thấy mấy học sinh còn kề vai sát cánh, từ sân bóng rổ đi ra.
Cuối tuần hẹn đánh nhau, không thể để Phiến Phiến phát hiện.
Kinh Hưng Thế ôm eo Bạch Như Phong ngồi trên ghế sau, giọng nói xuyên qua chiếc khăn quàng cổ: "Không đi.
Em muốn đưa ông nội vào viện dưỡng lão."
Ông cụ Kinh đã già, mỗi cuối tuần, Kinh Hưng Thế đều sẽ đưa ông cụ đến viện dưỡng lão để kiểm tra thân thể và chăm sóc cho ông.
Ông cụ làm cảnh sát cả đời, bệnh nặng không có, tật xấu không ngừng, không đi viện dưỡng lão, vết thương cũ tái phát rất khó chịu.
"Như vậy a......" Bạch Nhược Phong trong lòng có tính toán.
Hai người bọn họ cùng nhau về đến nhà, Bạch Dịch và Mâu Tử Kỳ ngồi trên sô pha phòng khách xem TV.
Phạm Tiểu Điền khom lưng ở trong phòng bếp bùm bùm, Kinh Qua bất đắc dĩ đuổi mọi người ra ngoài.
"Không được quấy rối." Kinh Qua thở dài tức giận, dư quang thoáng nhìn thấy Bạch Nhược Phong rầm rầm vù vù xông vào phòng khách, vẻ mặt có chút phức tạp, "Bọn nhỏ đều đã trở về."
"Trà Diệp Phiến Tử!" Phạm Tiểu Điền nghe vậy, lập tức bỏ lại Kinh Qua đi tìm con trai.
Kinh Hưng Thế ngoan ngoãn đứng tại chỗ ôm ba.
"Đói không?" Phạm Tiểu Điền đau lòng cho cậu, cảm thấy con trai gầy đi, gấp đến độ đến không được, "Hiện tại, lớp tự học buổi tối ở trường cũng muộn quá"
"......!Không phải ai cũng nói muốn nâng cao chất lượng giáo dục sao?"
Bạch Dịch cũng không quay đầu lại mà đáp: "Thật sự phải nâng chất lượng giáo dục, không thì học sinh khó thi vào trường tốt a."
"Ba." Lúc này, Bạch Nhược Phong vọt tới bên cạnh ba omega của cậu, căn bản không hiểu phiền não của người lớn, cậu chỉ quan tâm đến chuyện mình quan tâm, "Khi nào hai người đi? Ở lại thêm vài ngày nữa đi."
"Nhớ chúng ta?"
"Ừm." Bạch Nhược Phong thản nhiên gật đầu.
Cậu nhớ ba Omega.
Bạch Dịch cười búng trán cậu: "Khó mà làm được, chúng ta thừa dịp em gái con tham gia trại thu, vụng trộm chạy về thăm con."
"Em gái đi tham gia trại thu sao?" Bạch Nhược Phong có một em gái Omega thân thiết, theo họ của Mâu Tử Kỳ, tên là Mâu Nhược Vũ, cũng nhỏ bé như Kinh Hưng Thế, đặc biệt có thể ầm ĩ.
Cũng không biết là do trẻ con tuổi này không bình tĩnh được, hay là gen của Bạch Dịch quá cường đại, tóm lại tính cách của Bạch Nhược Phong và Mâu Nhược Vũ đều giống ba Omega hơn.
Mâu Tử Kỳ hình như cũng rất vui vẻ, đối với một đôi trai gái như vậy vô cùng hài lòng.
Đương nhiên sự hài lòng của Mâu Tử Kỳ chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài.
Bạch Nhược Phong ngồi trên thảm, tay chân dài duỗi ra: "Em gái còn không biết con chuyển trường đâu."
"Chờ em con biết, khóc thì làm sao bây giờ?" Bạch Dịch chống cằm cười.
Bạch Nhược Phong lúng túng sờ sờ chóp mũi: "Không......!Không thể nào......"
Tuy nhiên trong lòng Alpha biết rõ Mâu Nhược Vũ sẽ không vui khi biết chuyện chuyển trường của mình, dù sao thì hai anh em cũng có quan hệ tốt, tính tình giống nhau.
Đổi lại Bạch Nhược Phong ở trong tình cảnh của Mâu Như Vũ, bất quá đi ra ngoài tham gia trại thu liền không thấy anh trai đâu, chắc chắn buồn rầu.
Cũng may Bạch Nhược Phong nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Em gái biết con đến tìm Phiến Phiến sẽ không tức giận."
Mâu Nhược Vũ cũng dính Phiến Phiến, khi còn bé ngẫu nhiên theo anh trai tới tìm Kinh Hưng Thế, trên cơ bản chỉ vài ngày liền thành cái đuôi nhỏ của Omega.
"Mau lên lầu làm bài tập đi." Bạch Dịch vỗ vỗ vai con trai, cũng không để ý đến việc Bạch Nhược Phong đến lúc đó phải dùng làm thế nào để dỗ dành muội muội, mà là ý bảo cậu Kinh Hưng Thế đã đứng ở cửa thang lầu, "Trà Diệp Phiến Tử thân thể không tốt, đợi chút nữa con đem canh nấm dì Khương nấu bưng lên đi."
"Dạ, được." Bạch Nhược Phong đáp ứng rất nhanh, chạy vào phòng bếp nhìn thoáng qua, lại chạy về, "Ba ba, Phiến Phiến lúc trước sinh bệnh, rốt cuộc là bởi vì cái gì a?"
Bạch Dịch lấy tay chọc chọc ót cậu: "Sinh bệnh chính là sinh bệnh, đâu ra nhiều lí do vì cái gì như vậy?"
"Nhưng lúc trước thân thể Phiến Phiến rất tốt nha."
"Muốn biết thì đi hỏi Trà Diệp Phiến Tử."
"Con sợ em ấy sẽ không vui."
"Con hỏi, em ấy làm sao có thể không vui?" Bạch Dịch cười lắc đầu, thấy dì Khương từ phòng bếp đi ra, vội vàng thúc giục con trai, "Còn không đi, canh sẽ nguội mất."
Bạch Nhược Phong nghe vậy, tung ta tung tăng bưng canh lên lầu đi.
Kinh Qua chứng kiến hết thảy, ánh mắt có chút ưu sầu, đưa tay nhéo nhéo gáy Phạm Tiểu Điền, xách Omega vào trong ngực hít sâu một hơi.
Phạm Tiểu Điền đạp chân: "Làm gì?"
"Con trai mình..." Kinh Qua dừng một chút, đổi thành vấn đề, "Em cảm thấy tiểu thanh mai thế nào?"
"Rất ngoan nha." Phạm Tiểu Điền căn bản không nghe ra thâm ý trong giọng nói Alpha, "Không phải chúng ta đều nhìn hắn lớn lên sao? -
Kinh Qua: "......" Thôi thôi.
Bạch Nhược Phong, người đang nhảy lên lầu với súp, phát hiện Kinh Hưng Thế đang tắm rửa, cách cửa phòng tắm hô: "Phiến Phiến, tắm xong ra uống canh."
Kinh Hưng Thế ở trong phòng tắm nói tốt, tắt đi vòi hoa sen, hít sâu một hơi, đẩy cửa ra một khe nhỏ: "Anh."
"Hửm?" Bạch Nhược Phong đang ngồi trên thảm, dựa vào tường để nghịch ngợm làm bài tập, ngẩng đầu nhìn theo tiếng động thì thấy một khuôn mặt đỏ bừng.
Trái tim Alpha bắt đầu đập thình thịch không kiểm soát được.
"Em quên lấy..." Giọng Kinh Hưng Thế càng ngày càng nhỏ, đầu cũng rũ xuống, "Anh giúp em một chút được không?"
Bạch Nhược Phong trong nháy mắt cho rằng chính mình nghe lầm.
"Em quên lấy cái gì?"
"Quần lót."
"......" Bạch Nhược Phong nổ tung, suýt nữa không đứng dậy khỏi mặt đất.
"Giúp em một chút được không?" Kinh Hưng Thế trông càng thêm ngượng ngùng, dùng ngón tay ướt gảy vào khe cửa, khịt mũi đáng thương, "Lạnh quá anh ơi."
"Em tắm trước đi." Bạch Nhược Phong nghe được nửa câu sau, lý trí trong nháy mắt trở lại, "Đừng để cảm lạnh, anh sẽ lấy giúp em."
"Cảm ơn anh." Kinh Hưng Thế nghe lời đóng cửa lại, xoay người dựa lưng vào cửa phòng tắm, khẩn trương đến hô hấp dồn dập.
Quần lót là cậu cố ý không lấy, ở trong phòng tắm chờ lâu như vậy, chính là vì Bạch Nhược Phong.
Mà Bạch Nhược Phong ngoài cửa đứng ngốc vài giây, đứng lên mò mẫm mở tủ quần áo của Kinh Hưng Thế.
Phiến Phiến......!Quần lót của Phiến Phiến được đặt ở đâu?
Tiểu Alpha đỏ tai lục lọi tìm kiếm.
Không thể để cho Phiến Phiến chờ đợi lâu a, tắm trong một thời gian dài sẽ choáng váng.
Mình có thể làm được, Bạch Nhược Phong!
Nhất định có thể tìm được quần lót cho Phiến Phiến!
Thân hình cao lớn thiếu niên gục ở trước tủ quần áo động viên chính mình, bóng lưng nhìn thế nào cũng tiêu điều
Một đêm không ngủ nữa vẫy gọi Bạch Nhược Phong.
Tác giả lời muốn nói:
Bạch Nhược Phong: Muốn làm người thôi sao mà khó quá vậy trời?.