Hiện tại đã là 5 giờ chiều, mặt trời chói chang lúc trưa giờ đã ngả dần về phía tây khuất bóng dưới dãy núi. Chẳng qua điều đó cũng không quá ảnh hưởng tới bọn họ, nắng gắt thì đã có tán cây sum suê che chắn.

Gió mát từng trận thổi đến, lá cây lay động phát ra tiếng sàn sạt.

Nhân viên đoàn phim đang thu dọn máy móc đạo cụ. Bị Tiểu Hôi nhổ ra, Cảnh Linh trực tiếp nhảy vào trong sông, để nước sông mát lạnh gột rửa hết mùi hôi trên cơ thể anh mới thở phào một hơi. Trên người Tiểu Hôi mùi quá nặng, người thường còn chịu không nổi, chứ đừng nói người có khưu giác nhạy bén như anh.

Anh hít sâu một hơi rồi lặn xuống đáy sông, qua mấy phút mới trồi lên mặt nước. Một tiếng bùm vang lên, có thứ gì đó nhảy vào trong sông, bọt nước bắn tung tóe. Là Tiểu Hoa, thấy Cảnh Linh bơi ở trong sông, nó cũng nhảy xuống theo, thân thể chìm trong nước, lộ ra cái đầu to bơi xung quanh anh.

Tiểu Hoa hiển nhiên chơi rất vui vẻ.

Cố đạo ngồi xổm trên tảng đá gần đó, cầm loa lên làm micro, vẻ mặt không có ý tốt phỏng vấn Cảnh Linh, "Cảm giác trong miệng mãng xà thế nào?"

Cảnh Linh duỗi tay đẩy đầu Tiểu Hoa đang thò qua ra, nói với Cố đạo, "Cảm tạ lão nhân gia ngài quan tâm, nhưng hiện tại vấn đề ngài cần quan tâm nhất chính là thức ăn cho Tiểu Hôi, lúc trước tôi nói không cần tiền công chỉ cần ăn no là được, ngài không quên đi? Còn về Tiểu Hoa, tuy rằng không giúp đỡ được gì, nhưng nó là người nhà Tiểu Hôi nên ngài cũng không thể không biết xấu hổ mà để Tiểu Hoa bị đói được đúng không? Nó sức ăn không lớn, không sai biệt lắm thì 30 kg thịt bò là được rồi. Còn Tiểu Hôi, ngài có thể tìm hiểu sức ăn của nó, trọng lượng thức ăn trên 25% thể trọng của nó, nhưng nó ăn một lần thì có thể nhịn hai năm, cho nên tôi chiết khấu cho ngài, 10% là được. Xét thấy hai đứa nó sức ăn hơi lớn, tôi kiến nghị ngài trực tiếp đưa tiền cho phía bộ đội bên kia, bọn họ sẽ phụ trách chọn mua đồ ăn, thế nào?"

Cố đạo nghe xong cả người đều không tốt. Không cần tiền công chỉ cần đồ ăn nghe thì thực có lời, nhưng cũng phải phân tình huống, tỷ như hiện tại, tiền công ông mời áo rồng một ngày nhiều nhất cũng chỉ mất mấy trăm đồng, nhưng nói đến đồ ăn, chỉ riêng Tiểu Hoa đã ăn hơn một ngàn rồi, chứ chưa nói tới Tiểu Hôi tính theo tỉ lệ phần trăm hình thể.

Mẹ nó ông cảm thấy mình như bị hố, tâm nhỏ máu!

Cố đạo vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Cảnh Linh ngữ khí trêu đùa, "Tôi nói Cố đạo này không phải ông muốn ăn quỵt chứ? Tiểu Hoa tuổi còn nhỏ tính tình tốt thì không có việc gì, nhưng Tiểu Hôi không dễ nói chuyện như vậy đâu." Theo lời anh nói, trên thân cây đại thụ cách đó không xa đong đưa một trận.

Cố đạo sợ tới mức run run, chạy nhanh nói, "Cậu đừng nói bừa, danh dự tôi rất tốt đó, còn không phải là đồ ăn thôi sao, không cần cậu chiết khấu, tôi trả theo giá gốc! Chẳng qua muốn phiền toái cậu liên hệ với phía bộ đội một chút."

"Tôi quên mất, Cố đạo ngài rất có tiền. Không thành vấn đề, chờ xuống núi tôi sẽ liên hệ với bọn họ." Cảnh Linh lại chìm xuống dưới sông, tùy ý để nước sông cọ rửa hơi thở trên người, qua một hồi lâu mới ngoi lên.

Tiểu Hoa bơi đến vui vẻ.

Cảnh Linh sờ sờ đầu nó, "Được rồi, về sau lại chơi, ngoan."

Tiểu Hoa không tình nguyện cọ cọ vào tay anh, bơi lên bờ.

Bọn họ thu dọn xong, chuẩn bị xuống núi.

Cảnh Linh hướng chỗ nhiều người nhất phất phất tay, "Có ai muốn chụp ảnh với Tiểu Hoa không? Ảnh bình thường 100 một tấm, ảnh thân mật 200, giá ưu đãi chỉ duy nhất một ngày hôm nay! Chụp cùng Tiểu Hôi cũng có thể, giá gấp đôi!"

Mọi người: "......"

Tuy rằng ngữ khí của anh rất thiếu đánh, nhưng đề nghị này thật sự làm người ta động tâm a! Vé vào vườn bách thú cũng hơn 100, tuy rằng bên trong có nhiều động vật, nhưng họ không được tới gần chụp ảnh. Hiện tại có sẵn một con, thoạt nhìn còn rất ngoan ngoãn, thậm chí có chút đáng yêu, tới cũng tới rồi, dọa cũng bị dọa rồi, không lưu lại cái để kỷ niệm thì sẽ rất tiếc nuối nha. Vì thế ——

"Tôi!"

"Tôi muốn chụp ảnh chung!"

"Mỗi loại một tấm! Nhưng tôi không đủ tiền mặt, phát bao lì xì được không?"

"...... Tôi muốn chụp với Tiểu Hôi, có người nào muốn chụp chung không?"

"Ngạch, tôi cũng muốn."

"Thêm tôi nữa!"

Vì ảnh chụp, đoàn phim lại ngốn thêm một tiếng. Người muốn chụp với Tiểu Hoa nhiều nhất, mới đầu họ chỉ dám đứng ở bên cạnh tạo dáng chữ V, dần dần mới bạo hơn, ôm cổ Tiểu Hoa, vẻ mặt biểu tình anh dũng hy sinh. Có người mở đầu, những người còn lại như uống một liều an thần, ôm cổ sờ đầu đủ cả. Còn chụp cùng Tiểu Hôi, mọi người tuy rằng tâm ngứa, nhưng thật sự không có cái dũng khí đó, cuối cùng cả đoàn cùng nhau chụp với Tiểu Hôi một tấm.

Ánh dương phía chân trời còn lại mấy tia yếu ớt, trong rừng cũng dần chìm vào bóng tối. Xét đến đường núi khó đi, Cảnh Linh trưng cầu ý kiến mọi người, đề nghị để Tiểu Hôi đưa đi một đoạn. Đề nghị này thực sự quá khảo nghiệm tâm lý thừa nhận của mọi người, tâm tư mọi người hơi động, nhưng đa số vẫn theo bản năng mà sợ hãi. Cuối cùng vẫn là Cố đạo cắn răng đánh nhịp, "Đưa đi! Vì cái gì không đi! Người khác muốn đi còn không có cơ hội! Cá nhân tôi tài trợ 200!"

Sự thực đúng là như vậy, nếu không phải lần này cơ duyên xảo hợp, sinh vật vượt qua nhận thức của con người giống như Tiểu Hôi, có lẽ bọn họ cả đời cũng không có khả năng nhìn thấy, càng đừng nói tiếp xúc gần như vậy.

"Mệt mỏi một ngày, tôi không muốn đi bộ nữa, tôi muốn đi nhờ! 100 đồng tiền xe!"

"Tôi cũng thế! 100 đồng trở về phát bao lì xì!"

"Còn có tôi!"

Một hai người ba người...... Cuối cùng tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, dùng dây thừng buộc đạo cụ lên thân Tiểu Hôi xong, một đám người mớibò lên.

Cố đạo ngồi ở đằng trước, cầm loa hô hào, "Đều ngồi ổn chưa?, chúng ta đi!"

Tuổi thì lớn như vậy, nhưng tính tình vui đùa vẫn rất lớn. Cảnh Linh nghe vậy bất đắc dĩ một tay xoa trán, một tay vỗ vỗ thân thể Tiểu Hôi, "Đi thôi."

Tiểu Hoa đúng lúc mà rống lên một tiếng, Tiểu Hôi xuyên qua ở núi rừng gian, đi được vững vàng ngoài dự đoán. Ban đầu đoàn phim khi tới thì tốn nhiều thời gian, mà lúc trở về mất không đến 15 phút, đây chẳng qua là Tiểu Hôi vì bảo trì vững vàng mới cố ý giảm tốc độ, bằng không còn nhanh hơn nữa.

Tới bên ngoài bìa rừng, Tiểu Hôi liền ngừng lại. Mọi người vẻ mặt tiếc nuối tháo máy móc thiết bị trên người nó xuống, vẫy tay tạm biệt nhìn theo nó chở theo Tiểu Hoa quay về núi sâu.

Giống như vừa trải qua một giấc mộng. Thẳng đến khi ngồi trên xe bus dưới chân núi về khách sạn, mọi người vẫn có chút hoảng hốt như cũ. Bất quá so với đám người bọn họ, thì tài xế dọc theo đường đi luôn cau mày, nghĩ thầm cũng không biết đoàn người này vào trong núi làm gì, lúc đi còn tốt, lúc về một đám biểu tình hoảng hốt, hơn nữa cả người đều mang theo một cổ mùi tanh, làm cho trong xe toàn là cái mùi tanh này, mở điều hòa cũng không hết, chờ chút nữa nhất định phải thu thêm phí!

Không chỉ tài xế ghét bỏ bọn họ, mà thời điểm trở về khách sạn, chỉ cần người gặp phải bọn họ đều tránh ra xa. Bọn họ một chút cũng không thèm để ý, mang theo máy móc thiết bị quay về phòng.

Buổi chiều ngày hôm sau, đoàn phim lên đường về nhà.

Đêm đó, official weibo đoàn phim đã đăng một bài.

Cô Đảo Movie  V: Hơn ba tháng, người thứ chín ( @ Cảnh Linh thiên hạ đệ nhị) rốt cuộc cũng đóng máy! Ngày 1 tháng 5 hẹn gặp lại ở rạp chiếu phim, anh nhỏ không gặp không về!

Cố đạo chia sẻ bài viết lên Weibo.

Cố Thanh Tùng V: Anh bạn nhỏ diễn xuất rất có linh khí, vô cùng chuyên nghiệp, đáng để khên ngợi! Thuận tiện tôi muốn hỏi một câu, mọi người có lớn mật không? @ vô pháp nhìn thẳng Tiểu Hoa @ vô pháp nhìn thẳng Tiểu Hôi @ rốt cuộc vô pháp nhìn thẳng Tiểu Hoa cùng Tiểu Hôi @ xin hỏi hổ và rắn có thể sinh ra cái gì [ ảnh ]

Ảnh đăng trên Weibo của ông là một tấm ảnh chụp rừng cây, một bóng đen to lớn thấp thoáng sau đám cây. Bởi vì Weibo hạn chế số lượng chữ, nên không tag được toàn bộ người trong đoàn làm phim, nên Cố đạo đành chia sẻ ảnh chụp nhân viên ngày hôm đó dưới khu bình luận. Mọi người trong đoàn sôi nổi chia sẻ sang Weibo của mình.

Quần chúng ăn dưa vây xem tuy rằng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc bọn họ phát huy. Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng những lời này thành từ hot trend, rất nhiều người dùng nó, nhưng đaị đa số không biết những lời này rốt cuộc từ đâu mà ra.

——

Đóng máy, Cảnh Linh bắt đầu kỳ nghỉ đông, trong khoảng thời gian thi cuối kỳ anh đều quay ngày hôm trước  ngày hôm sau bay về thi luôn, tổng cộng thi ba ngày, sau khi thi xong thì lại bay tới Giang thành tiếp tục quayphim. Một tuần sau có kết quả thi, anh lấy thành tích gần như đạt điểm tối đa các môn ngồi vững ở vị trí thứ nhất toàn khóa, ngăn chặn miệng lưỡi của mấy người muốn hắc anh.

Kết thúc xong cảnh quay, đã là 15 tháng 2, ba ngày nữa là giao thừa. Đại khái là do thói quen, dù cho ở quê không có thân thích, thì Cảnh Thu vẫn chọn về quê ăn tết. Cảnh Linh thì tỏ vẻ không sao cả, cùng Cảnh Thu trở về. Cảnh Thu làm một bàn đồ ăn phong phú, cùng nhau đón giao thừa, bật lửa đốt pháo, trong tiếng bùm bùm, hai người động đũa ăn cơm.

Sau khi ăn xong Cảnh Thu cho Cảnh Linh một bao lì xì, "Sang năm em 18 tuổi rồi, đây là lần cuối cùng được nhận lì xì," một ngàn đồng, ý nghĩa thập toàn thập mỹ. Đây là tiền cô tranh thủ thời gian đi làm thêm kiếm được.

Cảnh Linh cười nhận lấy, "Cảm ơn chị!"

Ba ngày sau hai người vẫn ăn đồ thừa từ hôm giao thừa, đến buổi tối ngày mồng ba rốt cuộc mới hết. Cảnh Linh cảm khái, thuận tay đăng Weibo.

Cảnh Linh thiên hạ đệ nhị V: Cảm ơn trời đất, rốt cuộc ngày mai không cần ăn đồ thừa nữa rồi!

Bình luận ở dưới một đám đau lòng cùng với ha ha ha ha ha ha ha.

Tân niên qua đi không bao lâu liền khai giảng. Cảnh Linh trở lại trường học, cùng ngày Giang Tư Cẩn đã lâu không liên hệ bỗng nhiên gọi điện tới.

"Hi, Giang tiểu thư, tìm tôi có chuyện gì?"

"Cảnh Linh cuối tuần này cậu có rảnh không? Tôi tổ chức sinh nhật, muốn mời cậu tham gia."

Từ sau sự kiện quân huấn phát sinh, anh biết sẽ có một lời mời như vậy, chỉ là không nghĩ tới lại đợi lâu như vậy, hơn nữa phương thức lại rất uyển chuyển.

Anh cười trả lời, "Được, tôi sẽ tới!"