Bị Cố Gia An đẩy sang một bên, Thanh Mạn nằm ngay tại chỗ liếm lông, chê cô vướng víu nên ghét chứ gì, cô chả lạ gì Cố Gia An. Vừa rồi cô chỉ muốn thể hiện nét quý tộc của mình với tư cách là một con mèo của chủ nhân, mặc dù nó đếch thành công.
"Thật không biết xấu hổ!" Trình Viễn nhìn Bố Ngẫu quấn lấy Cố Gia An lộ cả bụng, cực kỳ nhục nhã, dứt khoát tiến lên hai bước bế Thanh Mạn.
"Lão Cố, nếu không chúng ta đổi cho nhau đi. Dù sao còn mèo này cậu cũng chỉ nhận nuôi, mèo của tôi lại là mèo giống nên cậu không thiệt thòi đâu."
Thương nhân giỏi tính toán, trong tiềm thức Trình Viễn đã tính rõ "giá trị" của hai con mèo. Hôm qua anh ta hỏi Cố Gia An kiếm được con mèo đáng yêu như vậy ở đâu, anh nói anh nhận nuôi. Ngay lập tức anh ta nói cũng muốn xong lại nghe nói phải đợi tận ba tháng, vậy thôi quên đi.
Yêu là yêu, tuyệt đối không chờ đợi!
"Meow ~"
Buông tôi ra!
Đôi mắt to của Thanh Mạn chớp chớp, cô vô cùng không thích cái cảm giác bị Trình Viễn bế lên. Mặc dù Trình Viễn không hề thô lỗ, hơn nữa là vì không quen tay nên dùng lực rất nhẹ nhàng, nhưng không thích chính là không thích.
Cố Gia An đặt bát đũa lên bàn trà, nhìn cơm hộp mà Trình Viễn mang đến, "Sao cậu lại mua nhiều như vậy?"
Anh không đáp lại muốn đổi hay không, cũng chẳng cứu cô, suy cho cùng thì cô có thể hiểu được tiếng người nhưng Cố Gia An thì không thể nghe hiểu tiếng mèo như cô.
Nếu anh không cứu cô, vậy xin lỗi đàn anh, Thanh Mạn buộc phải dồn sức giãy giụa như đêm thứ sáu hôm đó, Trình Viễn sợ tới mức thả lỏng tay.
"A, cái này tôi bất cẩn không để ý nên mua thừa....."
Trình Viễn ấp úng giải thích hồi lâu nhưng anh ta không dám nói mình vô ý gọi một đơn ba người."
Bảy năm, đừng nói Cố Gia An không quen, chính anh ta còn chưa thích ứng nổi việc Thanh Mạn đột ngột rời đi.
Theo động tác của Cố Gia An, lông dài của Bố Ngẫu giật giật, khéo léo nhảy lên ghế sô pha, thâm tình nhìn anh chàng đẹp trai lãnh khốc hai giây sau đó gục đầu vào đùi anh ấy, ngang nhiên đòi hỏi vuốt ve.
Trận chung kết UEFA vẫn chưa bắt đầu, một tay Cố Gia An ấn điều khiến từ xa đổi kênh truyền hình, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Bố Ngẫu. Thái độ của anh hơi qua loa nhưng Bố Ngẫu cũng không để ý——
"Khò khè khò khè ~"
Thanh Mạn nằm bò trên sàn nhà, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn thấy cảnh tượng này, vừa chua vừa chát, giống như thứ mà Cố Gia An đang vỗ về không phải là Bố Ngẫu mà là trái tim cô, là trái tim đau thương bị anh chà xát rất mạnh.
Khó nghe muốn chết, làm thế nào mà một con mèo có thể lái máy cày đến đây lúc hai giờ đêm chứ.
(Bả khịa con Bố Ngẫu á)Cô có thể chấp nhận việc Cố Gia An có người mới nhưng cô không thể chấp nhận việc Cố Gia An có mèo mới!
Bởi vì ngay từ đầu anh đã không thích mèo!
Cho nên, sau khi biến thành mèo, rõ ràng cô chỉ có thể nhờ anh giúp đỡ nhưng cô vẫn do dự vì cô hiểu rõ anh.
Tách ——
Trình Viễn dùng một tay mở lon bia, ngửa đầu rót ùng ục hết nửa lon, "Khà —"
Bia mua ở quán tôm hùm đất, lấy ra khỏi tủ ướp lạnh trước, nước giải khát mát lạnh, đặt trên bàn chưa đầy mười phút, trên lon đã xuất hiện những giọt nước vì sự chênh lệch nhiệt độ.
Cồn lúa mì mát rượi đi đến cổ họng, Trình Viễn nói đùa: "Chà, nếu không thì cậu cho tôi 1 vạn là cậu có thể bán con mèo này, tôi cũng lười mang nó về."
Không thể.
Thanh Mạn không nhảy lên sô pha mà trực tiếp nhảy lên bàn trà, mặt đối mặt nhìn Cố Gia An, meow meow meow, nhắc nhở anh nhớ tới sự tồn tại của cô.
Nhìn cô đi, nhìn cô thật đáng yêu làm sao, Thanh Mạn ngồi ngăn ngắn, ngơ ngác nhìn gương mặt vô cảm của Cố Gia An.
Người đàn ông nói, "Tự mang con mèo của mình về đi, cậu biết tôi không thích thú cưng."
"Tôi biết trước kia cậu không nuôi mèo nhưng không phải hiện tại cậu đang nuôi sao?"
Trình Viễn chưa kịp nói xong, Cố Gia An đột nhiên rũ mắt, một người một mèo bốn mắt nhìn nhau. Người đàn ông cúi gần về phía cô, không vuốt ve có lệ như vừa chạm vào Bố Ngẫu mà nghiêm túc xoa đầu cô.
Grừ!! Thật ~ thoải ~ mái~
Một cảm giác sảng khóa khó tả lan từ thần kinh trung ưng đến toàn thân, cô rất thích, hiu hiu, còn muốn nhiều hơn nữa.
Đừng chỉ sờ đầu, còn có cằm nữa nè, hãy nhẹ nhàng khẩy cằm cho cô đi ~
Thanh Mạn nhắm mắt và ngửa cổ lên để cho các đốt ngón tay thon dài của Cố Gia An giúp cô gãi ngứa. Một giây trước, cô còn cười nhạo con mèo khác lái máy cày vì không cưỡng lại được sự cưng nựng của Cố Gia An, giây tiếp theo, bản thân cô ngồi lên lái máy cày vào giữa đêm khuya mà không hề do dự.
"Khò khè khò khè ~"
Cố Gia An mỉm cười nhìn con mèo mũm mĩm đang thoải mái đến mức bay lên trời, giải thích, "Nó là do Thanh Mạn nhận nuôi."
"Thì ra con mèo đó là do Tiểu Hạ nhận nuôi? Tôi còn tưởng cậu sợ cô đơn nên mới tìm cách nhận nuôi một con....."
Trình Viễn đột nhiên dừng lại, nuốt hết những lời còn lại, lúc thấy con mèo ngẩng đầu lên đòi được an ủi, nhất thời anh ta cảm thấy con mèo này rất quen thuộc, điều anh ta muốn nói chính xác là tìm cách nhận nuôi một con mèo giống như Tiểu Hạ vậy!
"Tôi đã nói rồi, nếu không có Tiểu Hạ, cậu bận đến mức bản thân còn không chăm sóc nổi, lại còn nuôi mèo."
Không ổn rồi, thích quá ~
Chân trước của Thanh Mạn bắt đầu mềm nhũn, cơ thể hơi không đứng vững giống như đang nằm trên bàn trà nhưng bên cạnh là tôm hùm đất do Trình Viễn đóng gói. Bao bì bị dính dầu đỏ, nếu ngã xuống sẽ làm bẩn lông của cô.
"Ôi, bảo sao mèo thích cậu, nhìn con mèo này trông thật thoái mái, cho tôi sờ thử với."
Giây tiếp theo, bay lên không trung.
Thanh Mạn bị Cố Gia An ôm vào lòng, "Sờ mèo của cậu đi."
"Vấn đề là mèo nhà tôi không cho tôi sờ vào nó."
Trốn anh ta còn không kịp.
Thanh Mạn hoàn toàn không nghe thấy hai người họ đang nói gì, chỉ đi theo bản năng hếch mông lên, thong thả tận hưởng cách để cho cô "oánh rắm" của Cố Gia An.
Bàn tay này đã gây dựng một khối tài sản kếch xù, bây giờ lại tạo ra niềm vui sướng to lớn.
Niềm vui sướng chỉ thuộc riêng mình cô, của con mèo nhỏ này.
Bố Ngẫu ở bên cạnh khôi phục lại thái độ cao lãnh, khinh thường nhìn Thanh Mạn, Thanh Mạn mở to hai mắt trừng lại nó.
Đừng tưởng rằng cô không nhìn thấy, rõ ràng Bố Ngẫu cũng hếch cái đuôi lên thoải mái kêu khò khè, tiếc rằng Cố Gia An từ đầu đến cuối chỉ làm cho có lệ, hoàn toàn không để ý.
Hừ.
Mãi đến lúc Thanh Mạn được vỗ thoải mái xong, cô mới nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người.
Trình Viễn: "Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu cô ấy vẫn không liên lạc với cậu, cậu định tiếp tục đợi sao?"
Đợi cái gì? Đợi hợp đồng, đợi nhân tài hay là đợi..... Không phải đợi cô đấy chứ?
"Cậu cứ đi tìm đi rồi tính, dù sao thì cũng sắp đến kỳ nghỉ tết Đoan Ngọ. Nếu không đủ thời gian, cậu mang theo notebook, thuê một phòng ở đó rồi tác chiến lâu dài."
"Tôi không có địa chỉ."
Trình Viễn nghe vậy thì sợ tới mức bia vừa vào miệng suýt chút nữa trào ra khỏi lỗ mũi, "Mẹ nó! Cậu đúng là biết nghĩ nhỉ!"
Nghĩ?
Anh cũng không biết nghĩ đến bao nhiêu lần nữa.
Khăn giấy lau loạn trên mặt, không đúng, vẻ mặt Trình Viễn không tin, "Sao có thể? Tôi nhớ rõ lúc hai người vừa mới hẹn hò vào kỳ nghỉ hè, không phải cậu nhớ cô ấy nên muốn chạy đi tìm người ta sao? Mẹ nó nửa đêm lại còn đi đánh lén, tưởng đâu lãng mạn, ai dè suýt chút nữa làm Tiểu Hạ bị thương."
Đúng vậy, Thanh Mạn còn nhớ tới đêm hôm đó. Cố Gia An đột nhiên gọi điện thoại bảo cô xuống lầu, cô nói cô về nhà chứ không ở trường, ai ngờ vừa mở cửa sổ ra thì thấy anh đang ở dưới lầu.
Cô sốt ruột đến mức mặc nguyên bộ váy ngủ chạy như điên trên hành lang khu nhà cổ, vô tình giẫm vào góc váy và suýt ngã, nhưng tất cả suy nghĩ, tất cả sợ hãi đều tan biến trong nụ hôn nóng bỏng của anh....
Đôi môi mỏng của Cố Gia An khẽ nhếch, "Năm trước gia đình cô ấy đã mua một căn nhà mới nên tôi không biết địa chỉ hiện tại.
"Vậy cậu đã hỏi bạn cô ấy chưa?"
"Họ cũng không có số mới của cô ấy, nhắn Wechat cũng không đáp lại, không biết có phải số cũ không đăng nhập được Wechat hay không."
Hoặc là bởi vì không muốn anh tìm được nên cố ý không đăng nhập Wechat đó.
Điều này nghe có vẻ quá tuyệt vọng, chỉ cần Hạ Thanh Mạn không chủ động liên hệ, Cố Gia An sẽ không bao giừo tìm thấy cô ấy.
"Ồ.... Có khi Tiểu Hạ vừa về đã có nhiều việc nên chưa có thời gian rảnh, đợi một chút, cho dù không muốn liên lạc với cậu thì cũng sẽ liên lạc với bạn của cô ấy."
Cố Gia An: "...."
"Đúng rồi, tôi nhớ trong phòng ký túc xá của Tiểu Hạ có một em gái cực kỳ xinh đẹp tên là Phương Phương, cậu có thông tin liên lạc của em ấy không?"
Không nói thì thôi, vừa nói ra lại gợi những kỷ niệm đẹp thời đại học. Mặc dù không chắc một cô gái xinh đẹp như vậy còn độc thân, nhưng biết đâu được, ai mà chẳng có lúc chia tay.
"Cuối năm trước cô ấy đã kết hôn."
"Kết hôn? Ẻm mới 25..... Không đúng, lúc kết hôn mới 24 tuổi mới ư, bây giờ kết hôn sớm như vậy sao?! Vậy còn Tiểu Linh, tôi nhớ có em gái từ tỉnh khác cũng rất đáng yêu tên là Tiểu Linh."
"Con của cô ấy cũng....."
Cố Gia An nhanh trong tính nhẩm trong đầu, "Một tuổi rưỡi rồi."
Trình Viễn câm nín, nhóm bạn của bọn họ chưa bao giờ chịu áp lực bởi việc thúc giục kết hôn, như anh ta 28 và Cố Gia An 27, người trong nhà còn chưa sốt ruột. Tất nhiên, có lý do tại sao họ bắt đầu khởi nghiệp trước khi ra trường, và cũng được xem như là thành công, vì vậy khi nghe người ta vừa kết hôn lại vừa sinh con, anh ta không khỏi bùi ngùi trước cảnh mỗi người đều có những lối đi riêng biệt.
"Wow, thế không phải là phần lớn bạn bè của Tiểu Hạ đều đã ổn định? Vậy sao cậu còn chưa cầu hôn Tiểu Hạ?"
Ánh mắt Cố Gia An tối lại, "Cô ấy nói không cần vội, kêu tôi hướng sự nghiệp trước."
??
Cô không có! Không phải cô không vội mà là không gấp gáp thôi, kêu anh hướng sự nghiệp trước, phải, là cô nói, nhưng anh không biết dựa theo tình hình à!
20 tuổi, 22 tuổi, đương nhiên cô sẽ kêu anh nghĩ đến sự nghiệp trước.
Nhưng ở tuổi 25, rõ ràng vẫn còn rất trẻ nhưng sau khi bạn bè xung quanh cô tới tấp lập gia đình, chủ đề của mỗi cuộc tụ họp dần dần chuyển từ bạn trai sang chuyện nhà. Thay vì nói sốt ruột kết hôn thì việc cô càng lo lắng là bị tụt lại phía sau.
Đáng sợ hơn là khi bị nhắc đi nhắc nhở lại việc cô và Cố Gia An đã ở bên nhau được 5, 6,7 năm...... Trời ạ.
"Cô ấy nói không vội nên cậu cũng thật sự không vội? Lão Cố, tính của Tiểu Hạ cậu còn hiểu rõ hơn cả tôi, cô ấy nói như vậy là thật lòng hay là vì muốn cậu yên tâm?"
Cố Gia An ngây người.
"Chính bởi Tiểu Hạ đối với cậu quá tốt, quá suy nghĩ cho cậu nên cậu mới lấy lòng tốt của cô ấy để làm cái cớ, bây giờ người ta đau lòng muốn chia tay với cậu, đều là cậu tự làm tự chịu!
Suy cho cùng Trình Viễn cũng thông minh lại quen biết hai người nhiều năm như vậy, ngay cả khi Cố Gia An không nói rõ lý do Thanh Mạn chia tay với anh, anh ta có thể tự đoán ra được.
Nhìn thấy sự mất mát và hối hận trong mắt Cố Gia An, dù biết gần đây đối phương đã sống thê thảm nhưng Trình Viễn vẫn cố tình buông ra những lời cay nghiệt nhất để cảnh tỉnh cái thằng không biết quý trọng này.
"Quên đi, cậu đừng nghĩ đến việc theo đuổi lại người ta, Tiểu Hạ là một cô gái tốt như vậy, cái gì cũng suy nghĩ vì cậu, cậu lại không biết quý trọng, cậu có xứng với cô ấy không? Cậu cứ để Tiểu Hạ quay về tìm người đàn ông yêu thương cô ấy rồi hạnh phúc kết hôn đi, còn tốt hơn là yêu đương với cậu!"
Thanh Mạn rất biết ơn Trình Viễn đã giúp cô nói chuyện, thật sự cô chia tay với Cố Gia An là vì lí do này. Chỉ là trong lòng còn có anh nên khi nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của người đàn ông, cô vẫn thấy hơi khó chịu.
Đồng thời, lời nói của Trình Viễn cũng nhắc nhở cô, vấn đề lớn nhất giữa hai người là nói chuyện quá ít. Nếu cô có thể nổi cơn tam bành và nói thẳng cho anh ấy biết điều cô quan tâm thì biết đâu.... Không, có lẽ cô không có cách để nói thẳng, cô muốn kết hôn với anh.
Cô là thế đấy, không muốn tạo áp lực cho anh, cô hy vọng anh cầu hôn là vì tình yêu còn bền chặt, là anh tình nguyện, là vì anh yêu cô nên kế hoạch tương lai của anh có cô.
Mà không phải vì chịu trách nhiệm với bảy năm thanh xuân của cô, kết hôn không phải là như vậy, nếu kết hôn chỉ vì trách nhiệm, cô thà không kết hôn còn hơn.
Cố Gia An đối với cô rất tốt, thật sự rất tốt, ngoại trừ việc hôn nhân, anh đã cho cô tất cả những gì anh có thể.
Người đàn ông mệt mỏi ngã trên sô pha, ánh sáng trong mắt chẳng khác gì ánh đèn trần nhà phản chiếu.
"Tôi đã mua nhẫn từ rất lâu, muốn đợi đến sinh nhật cô ấy năm nay rồi cầu hôn."
Thanh Mạn: Sao anh không nói sớm!