Buổi tối, khi Thanh Mạn đang nghỉ ngơi trên ghế sô pha trong phòng khách, Cố Gia An đột nhiên đi tới gần cô, đút tay vào túi, vô cảm nhìn cô.

"Sao mày đi vệ sinh lại phải dùng cát mèo? Phiền chết đi được."

Ý gì đây? Anh ta đặc biệt đến đây để làm tổn thương cô ư?

Cố Gia An không phải là một người yêu thú cưng, Thanh Mạn hiểu rõ điều này. Để không làm cho anh cảm thấy phiền phức hoặc nói là gây ra chút rắc rối cho anh thì ý nghĩa hơn, cô đã nhảy ra khỏi ghế sô pha chuẩn bị cọ vào ống quần đối phương nhưng không ngờ Cố Gia An lại quay người và đi về phía cửa.

Đi thẳng ra ngoài.

Ngạc nhiên, một con mèo đáng yêu như cô, thật vất vả mới dính người một lần, thế mà người ta không biết quý trọng?

Thanh Mạn cảm thấy thật đáng tiếc, nếu có thể để mèo con cọ vào người, cô nhất định sẽ hôn và bế nó lên cao cho đến khi con mèo rụng hết bộ lông của nó mới thôi!

Sau một tiếng, tiếng phanh xe vang lên ở ngoài cửa, Cố Gia An đi tới đi lui hai lần, ôm hai hộp đồ xuống xe, đó là đồ chuẩn bị cho Thanh Mạn: thức ăn mèo, cát mèo, chậu đựng phân mèo và một ổ mèo trắng tinh.

Thanh Mạn nằm trên sô pha, ung dung xem kịch một cách thoải mái, đợi anh sắp xếp xong mọi thứ, đợi đến khi mệt mỏi ngáp một cái rồi lại liếm lông mới nghe thấy Cố Gia An nhắc tên cô.

"Hạ Thanh Mạn, chờ em quay về xem anh trừng phạt em như thế nào."

Tóc gáy của Thanh Mạn dựng đứng lên, đây là cái gì, uy hiếp cá nhân?

Cô vừa mới biến thành một con mèo ăn ít, ngoan ngoãn, không gây chuyện cũng chẳng dính người, chỗ nào khiến anh không vui chứ?

Thanh Mạn oan ức kêu meow meow vài tiếng.

Hơn nữa, cô còn lâu mới quay về, anh giai à, anh có biết chia tay là như thế nào không?

Chia tay chính là tôi không bao giờ muốn gặp lại anh đấy.

Cố Gia An chuẩn bị chậu phân mèo, sắp xếp ổ mèo rồi lấy gậy trêu mèo và một cái đèn laser từ trong hộp ra.

Thanh Mạn sững sờ, anh muốn trêu mèo ư?

Ha ha, vậy chẳng phải là muốn cô hợp tác với anh sao?

Anh bạn, tên của anh là lắm chuyện.

Gậy trêu mèo có gắn một cái chuông, Cố Gia An cầm nó lên và lắc, leng keng leng keng, có vẻ anh rất hài lòng, không ngừng lắc nó lên xuống trước mặt Thanh Mạn, còn phối hợp tiếng tặc lưỡi.

Trên đầu gậy trêu mèo có một con chuột nhỏ lông màu tím, trông chả giống thật tẹo nào nhưng nghĩ vẫn chỉ là nghĩ mà thôi.

Thanh Mạn nhìn nhiều, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy quái lạ, nhìn thôi đã thấy phiền, chuyển động cái gì mà chuyển động, thật sự muốn bắt con chuột xấu xí này lại!

Chỉ thấy con mèo béo nhỏ khéo léo nhảy xuống ghế sô pha và đi thẳng đến chỗ Cố Gia An. Bàn chân trước trắng mập mạp như tuyết liên tục vờn con chuột nhưng cô không chạm vào được. Cố Gia An nhấc gậy trêu mèo cách xa cô ít nhất 20 cm, cô nhảy lên, anh nhanh chóng di chuyển ra xa hơn.

Làm gì có ai trêu mèo như này, một chút ngọt ngào đều không có, chỉ toàn đả kích cô.

Thanh Mạn vờn thật lâu nhưng cũng không bắt được, trong lòng bỗng nhiên tức giận, không chơi nữa, nằm ngay trên mặt đất hung hăng trừng mắt nhìn Cố Gia An.

Cô nghĩ rằng đối phương sẽ khuyên cô tiếp tục vì cô đình công, hoặc dùng lời nói ngon ngọt để khích lệ cô như anh sẽ thả thấp một chút.

Không ngờ rằng Cố Gia An nói.

"Vận động đi, cái này mua cho mày để giảm béo."

.........

Mèo con giận dữ!

Thấy con mèo mất hứng, Cố Gia An cất cây gậy trêu mèo và đi vào phòng tắm, ngay sau đó tiếng đánh răng vang lên.

Làm người lâu rồi cô cũng có thói quen đánh răng, nếu không cho cô đánh răng trước khi đi ngủ vào buổi tối, cô luôn cảm thấy có mùi lạ trong miệng. Không biết Cố Gia An có mua cho cô bàn chải và kem đánh răng ở cửa hàng thú cưng không?

Khi Thanh Mạn bước đến cửa, Cố Gia An đang bóc một chiếc bàn chải đánh răng mới, thật sự có sao!!!

Thanh Mạn phấn khích kêu meow meow một tiếng, thấy Cố Gia An đặt bàn chải đánh răng màu hồng vào cốc đựng bàn chải đánh răng mới cùng màu.

Bàn chải đánh răng và cốc mới... Tại sao anh lại làm như vậy?

Cố Gia An có người mới?

Nhanh vậy?

Đương nhiên, Thanh Mạn biết anh rất được chào đón, đại mỹ nhân trong phòng quan hệ công chúng của công ty hàng đầu mà công ty anh hợp tác gần đây cũng rất ái mộ anh.

Có một lần xã giao, Trình Viễn – cộng tác của công ty Cố Gia An đưa anh trở về, hai người đều say, Cố Gia An say đến mức hoàn toàn chìm vào trong giấc ngủ.

Trình Viễn nửa tỉnh nửa say, cười giơ ngón tay cái về phía cô, "Tiểu Hạ, em thật trâu bò, làm cho Gia An nhà bọn anh chết mê chết mệt.... Mê đến mức trung thành son sắt...."

Hẳn là anh ta cực kỳ khâm phục nên mới không nhanh không chậm miêu tả sống động cách đại mỹ nhân nhà người ta nháy mắt ám chỉ với Cố Gia An như thế nào.

Trình Viễn nói khoảng 10 phút và dành 8 phút để khen vẻ đẹp của người kia, cái gì mà hoạt sắc sinh hương, đất thiêng sinh hiền tài, rốt cuộc câu cuối cùng mới thổ lộ lời nói thật lòng.

Anh ta mang theo tiếng khóc, cảm giác vô cùng chân tình.

"Mẹ nó, mười lần thì chín lần là nhìn lão Cố, tại sao không không ai nhìn tôi vậy! Là tôi rất xấu sao!

Đêm đó đột nhiên trời đổ mưa to, còn có sét đánh, khiến câu an ủi "đàn anh, anh rất đẹp trai" mà Thanh Mạn vốn muốn nói ra bị nghẹn lại.

Cô nhát gan, sợ nói dối sẽ bị sét đánh.

Vậy, người mới của Cố Gia An là ai?

Thanh Mạn rũ đuôi, chạy đến ổ mèo mới mà Cố Gia An mua cho cô, nó vừa mềm vừa ấm. Nhưng tất cả những điều này sẽ chẳng là gì sau khi người mới của anh đến.

Sau tất cả, cô cũng chỉ là con mèo được Hạ Thanh Mạn nhận nuôi, con mèo của bạn gái cũ, ai mà chẳng đau lòng khi nhìn thấy nó chứ.

Tắm rửa xong, Cố Gia An đi đến phòng khách thấy con mèo đã ngủ say ở trong ổ mèo, anh cúi người nhẹ nhàng vuốt ve lông nó.

Không hiểu vì sao, con mèo này càng ngày càng giống cô ấy.

Cố Gia An lạnh lùng cười nhạo mình thật ngu ngốc, nghĩ đến người mà xuất hiện ảo giác, mèo làm sao mà giống người được.

"Đúng là điên rồi."

Vốn Thanh Mạn đang thiu thiu ngủ, được bàn tay to lớn của người đàn ông vuốt ve vô cùng thoải mái, dù cô có nhẫn nhịn nhưng vẫn phát ra tiếng ngáy khò khè.

Không nên tham lam cái loại hạnh phúc treo lơ lửng trên không này, nhưng khi không nhịn được lòng tham, đột nhiên cô nghe thấy câu nói lạnh nhạt mang ý chế giễu của đối phương, cô bước lên mây rồi ngay lập tức ngã ngửa xuống đất.

Cố Gia An không còn thích cô nữa, lập tức lạnh lùng, vô tình với mọi thứ liên quan đến cô. Vì vậy, cô đã lựa chọn rời đi, đó thực sự là điều đúng đắn nhất.

Thanh Mạn đột nhiên co rúm lại, sợ sệt đến phát run, Cố Gia An tưởng rằng mình quấy rầy giấc ngủ của đối phương, khiến nó không vui, động tác của anh lập tức dừng lại.

Thanh Mạn bị mất ngủ vào đêm hôm đó, một con mèo ngủ 20 giờ mỗi ngày cũng sẽ bị mất ngủ, điều này thật kỳ lạ.

Nhưng cô làm thế nào cũng không ngủ được, chỉ thấy giường của người đàn ông có lực hấp dẫn rất lớn. Cô nhảy lên mép giường của Cố Gia An, lại sợ người kia không thích, cô đành phải đáng thương ngủ ở đuôi giường.+

Cơn buồn ngủ thực sự đến, thật kỳ lạ, chỉ cần dựa vào anh, bệnh mất ngủ cũng được chữa khỏi.

Thanh Mạn mơ màng chìm vào giấc ngủ, Cố Gia An, cho dù muốn thích người khác, ít nhất cũng đừng nhanh như vậy được không.

Ít nhất.....