"À, tiện nghi thúc thúc......"
Tiểu gia hỏa ngồi dưới đất vẫn không nhúc nhích, ngước đôi mắt mang theo hơi nước, nhìn dáng vẻ là bị sợ ngây người. "......" Tâm tình tốt đẹp của Thẩm Sơ Trần duy trì còn không quá ba giây nháy mắt liền âm trầm đi xuống. "Nhóc con, cháu kêu tôi là gì?" Môi mỏng cong lên, ngồi xổm xuống, nhìn đứa nhóc quỳ rạp trên mặt đất giống như đang ăn vạ, thiếu chút nữa bị tức cười. Diệp Tang phồng quai hàm, rầm rì quỳ rạp trên mặt đất, dứt khoát không đứng dậy. Đoạn oa oa là bọn buôn người. Thẩm thúc thúc khẳng định là bọn buôn người cầm đầu. Anh vươn chân nhịn không được đạp cái mông nhỏ của Diệp Tang, thanh âm hoa lệ lưu luyến vang lên, "Lên." "......" Hoắc Thần Du sắc mặt nháy mắt lạnh băng. Đoạn Cận Diễn thì đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. "Thẩm thúc thúc." Tiểu thiếu niên đi lên trước nắm đứa em gái đang quỳ rạp trên mặt đất dậy, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Sơ Trần cảm xúc không rõ kia,"Ngài cũng coi như là bằng tuổi với ba của cháu, hà tất lại đi so đo với một đứa nhỏ?" Hoắc Nghiêu tuy rằng ngoài miệng nói muốn giáo dục bé, nhưng lại không nỡ ra tay. Thẩm Sơ Trần thì khen ngược. Trực tiếp dùng chân. Đây là chuyện mà người có thể làm sao? Hoắc Thần Du tuổi tuy nhỏ, khí thế lại không thua bất luận kẻ nào. Vẻ mặt vô tình kia giống với Hoắc Nghiêu như là một khuôn mẫu khắc ra. Tiểu gia hỏa bị đạp một chân nhưng thật ra không đau, bé chỉ cảm thấy tiện nghi thúc thúc này đang vũ nhục bé. Diệp Tang giống như người không có việc gì đứng lên, nhìn Thẩm Sơ Trần một bộ dáng cà lơ phất phơ kia, hơi lấy hết can đảm, bé nói: "Chú!" Thẩm Sơ Trần liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa một cái, hừ cười: "Hửm?" Diệp Tang rối rắm nhấp cái miệng nhỏ, nghiêm túc ngẩng mặt, thấp giọng nói: "Các gia gia của cháu nói rằng, nếu chú ở ngoài đường còn như vậy......" "Ra đường sẽ giống như ba của cháu, bị người ta trùm bao tải mà đánh." Hoắc Thần Du: "......" Đứa em gái ngốc này của cậu rốt cuộc đang nói cái gì?! Đoạn Cận Diễn: "Phụt." Thẩm Ngôn An: "......" Có chút lo lắng đứa ngốc này bị đánh là chuyện như thế nào? Tươi cười của Thẩm Sơ Trần dần dần biến mất: "......" "Ông của cháu là ai?" Thực hiển nhiên, điều mà người này chú ý đến quả thực không giống với người bình thường. Diệp Tang dẫu miệng, nghiêm túc lặp lại nói: "Gia gia là đệ nhất." "......" Đệ nhất em gái ngươi. Ha. Thế nhưng dám nói anh cùng Hoắc Nghiêu ra cửa sẽ bị đánh? Đufa à. Bộ anh nhìn giống như người sẽ bị đánh hả? Thẩm Sơ Trần híp mắt, khẽ cười một tiếng, trên khuôn mặt yêu nghiệt kia hiện lên cảm xúc không rõ, "Nói lại lần nữa cho lão tử nghe?" Liếc thấy vẻ mặt âm u kia của anh, Hoắc Thần Du tay mắt lanh lẹ đem người kéo lại phía sau, đồng dạng lộ ra một nụ cười nhạt dối trá: "Chú." Cậu mỉm cười nói, "Người tới là khách, cháu nghe nói Hoắc Nghiêu cùng chú còn có hợp tác." "Đồng ngôn vô kỵ, Thẩm thúc thúc nhìn cũng không giống như là người nhỏ mọn như vậy, cùng một con nhóc năm tuổi so đo cái gì." Quản gia đi theo phía sau khóe miệng cũng nhếch lên. Nhìn cái giọng điệu không tức người đến chết thì thôi của cô nhóc này, đáy lòng một trận buồn cười. Ông đều không nhớ rõ có bao nhiêu lâu không thấy được ông chủ nhà mình nổi trận lôi đình như thế này. Phải biết rằng Thẩm Sơ Trần làm một vai ác chỉ số thông minh cao, vô luận làm gì đều nắm chắc thắng lợi trong tay. Hiếm khi xuất hiện loại tình huống này. Không thể không nói, cô nhóc này cũng là một nhân tài. Huyệt thái dương của Thẩm Sơ Trần huyệt hung hăng giật, nhìn Diệp Tang khóe mắt mang theo nước mắt kia, khóe môi hơi cong, cười đến không âm không dương: "Nói đi, tới Thẩm gia làm cái gì?"