Hoắc Thần Du vừa mới nói xong câu đó, người phụ nữ mặc váy trắng đang cong eo dỗ đứa bé hình như cũng chú ý tới bọn họ.
Thẩm San San đem sợi tóc vuốt ra sau tai, khi nhìn thấy Diệp Tang cùng Hoắc Thần Du thì khóe môi theo bản năng cong lên nụ cuời nhạt ôn nhu, cô ta thử nhìn về phía Thẩm quản gia: "...... Đây là?" Nhìn cũng không giống như con của người hầu. Như vậy cũng chỉ có thể là thiếu gia tiểu thư thượng lưu thế gia nào đó. Quả nhiên, Thẩm quản gia mỉm cười trả lời nói: "Đây là thiếu gia và tiểu thư của Hoắc tiên sinh." Vừa nghe là người của Hoắc gia, ánh mắt của Thẩm San San lóe lên. Theo cô ta biết, Hoắc gia chính là đỉnh cấp hào môn có thể sánh vai cùng Thẩm gia, chỉ là không nghĩ tới, hai đứa nhỏ này thế nhưng là người của Hoắc gia. "Các cháu tới tìm Ngôn An sao?" Thẩm San San cười đi lên, ngữ khí ôn nhu rơi vào trong tai Hoắc Thần Du cùng với Đoạn Cận Diễn quả thực lộ ra mùi vị dối trá. Đoạn Cận Diễn hơi cúi đầu, nhìn cô nhóc mắt đang trông mong nhìn khắp nơi, khóe môi cong lên, âm điệu lười nhác lộ ra vẻ không cà lơ phất phơ, "Tiểu Diệp Tang?" Thiếu niên nói ra cái tên kia thì âm cuối giương lên lộ ra ý vị lưu luyến. Tiểu gia hỏa thẹn thùng che lại khuôn mặt nhỏ, trốn ở sau lưng ca ca nhà mình. Hoắc Thần Du vươn tay, mặt vô biểu tình xách cổ áo của cô bé, lạnh lùng nói: "Em trốn cái gì?" "Oa oa......" Bị Hoắc Thần Du dùng ánh mắt xem như "Phản đồ", cô nhóc ngẩng khuôn mặt nhỏ không hề có cốt khí mà nhỏ giọng nói, "Giọng của Đoạn oa oa thật là dễ nghe." Tiểu gia hỏa khó được thẹn thùng. Chẳng qua đối tượng thẹn thùng thế nhưng là Đoạn Cận Diễn. Hoắc Thần Du chua lè. Cậu nhéo khuôn mặt của cô nhóc không lương tâm này, ngoài cười nhưng trong không cười, "Lúc trước em nhìn thấy anh sao không thẹn thùng?" Nhìn vẻ mặt không cảm xúc của ca ca nhà mình, Diệp Tang phồng quai hàm lên, nãi thanh nãi khí biện minh, nghe còn có chút ủy khuất, "Oa oa, anh khi đó lại không để ý tới em" "......" Hoắc Thần Du hơi lặng im một lát, đại khái cũng ý thức được ấn tượng đầu tiên lúc trước của cậu xác thật để lại cho cô nhóc này bóng ma tâm lý. Cậu không có tiếp tục hỏi, buông ra tay vừa mới nhéo khuôn mặt của cô nhóc, chợt lạnh lùng nhìn Đoạn Cận Diễn, ánh mắt có chút lạnh. Tiểu thiếu niên chớp mắt nhìn về phía cậu, cười như không cười nhìn chăm chú vào Diệp Tang. "Em gái của cậu à?" Hoắc Thần Du nở một nụ cười xảo trá, "Đúng vậy." Biết là em gái của cậu mà còn nhìn cái gì. Đoạn Cận Diễn cười nói: "Thật đáng yêu." Chỉ là lời này, ai cũng không biết có mấy phần thật mấy phần giả. Thẩm San San đi lên trước, thấy Thẩm Ngôn An vẫn là bộ dạng không có bất luận cảm xúc gì kia, đáy lòng không khỏi nổi lên một trận bực bội. "Thẩm Ngôn An." Cô ta hơi đè thấp giọng nói, lạnh lùng uy hiếp nói: "Mày nếu không mở miệng nói chuyện, đừng trách tao hôm nay lại không cho mày ăn cơm." Một bàn tay của người phụ nữ đó hung hăng nhéo cánh tay của cậu nhóc, nhìn cậu nhóc ngẩng đầu lộ ra một cặp mắt đen nhánh đào hoa đang run rẩy không khác gì Thẩm Sơ Trần, cắn chặt răng cảnh cáo nói, "Tao nói mày có nghe hay không?" Thật là kỳ quái. Một thằng nhóc năm tuổi sao lại có loại ánh mắt này. Dọa cô ta nhảy dựng. "Mau trả lời." Thấy không ai chú ý tới nên cô ta hung hăng nhéo Thẩm Ngôn An một phen. Đã sớm xem đứa nhỏ này không vừa mắt từ lâu. Thẩm Sơ Trần không có giác ngộ là phải làm một người cậu, Thẩm San San từ khi chồng chết thì dẫn theo hai đứa nhỏ trở về nhà mẹ đẻ. Cô ta có một đứa con gái lớn, tính cách rộng rãi miệng cũng ngọt, so với đứa con trai này không biết tốt hơn bao nhiêu lần Rõ ràng là long phượng thai, cố tình tính cách một cái trên trời một cái dưới đất.