Hoắc Thần Du: "......"

"Ha ha ha ha ha, bạn nhỏ à kem ly thực lạnh, không cần cắn một mồm to như vậy nga."

"Ha ha ha răng sữa bị lạnh, tôi nhìn một cái đều giật mình."

"Em gái nhỏ quá đáng yêu, ba mẹ của em ấy đâu?"

Dì bán kem ly ở bên cạnh nhịn không được phụt cười một tiếng, "Bạn nhỏ thật đáng yêu."

Diệp Tang nghe mọi người ở chung quanh người trêu đùa, cái miệng nhỏ ủy khuất bẹp một cái, ngao ô một tiếng, quay đầu bổ nhào vào trong lòng ngực ca ca nhà mình, khàn cả giọng: "Lạnh ~"

Răng sữa bị lạnh đau.

Hoắc Thần Du chọc chọc khuôn mặt trắng mềm của bé, hừ cười một tiếng, "Lạnh còn ăn?"

Tiểu gia hỏa ôm kem ly, mắt mèo sáng lấp lánh nghiêm túc nói, "Nó lạnh cũng không ngại em ăn nó."

Diệp Tang liếm một ngụm kem ly, chờ tan không sai biệt lắm, lại ngọt ngào cắn một ngụm, ôm khuôn mặt nhỏ ăn đến vẻ mặt thỏa mãn.

Nhóm mấy bà thím ở bên cạnh vây xem đến mức tâm đều phải hóa.

"A a a muốn trộm quá, con nhà người ta a."

"Ha ha ha vừa rồi bị lạnh ủy khuất muốn chết, bây giờ đã tìm được bí quyết sao?"

"Cô nhóc này lần đầu tiên ăn kem ly à? Trong nhà nhìn dáng vẻ quản giáo rất nghiêm."

Một đám thảo luận rất sôi nổi, Hoắc Thần Du cực kỳ bình tĩnh đem cô nhóc ôm vào trong ngực, xoay người muốn mang theo người rời đi.

Nhưng vào lúc này, hai giọng nói trẻ con đồng thời vang lên ngay lúc này.

"Diệp Tang Tang!!"

"Tang Tang!"

Tiểu gia hỏa nghe vậy nhô đầu ra, khi nhìn thấy hai cậu nhóc ở sau, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm câu, "Diệp Niên Niên, Tô Thụy Thụy......"

Hai người kia đều đã bảo vệ bé, cho nên Diệp Tang đối với bọn họ đều có cảm nhận rất tốt, lập tức không chút do dự vẫy tay, thanh thúy đáp, "Tớ ở đây."

Hoắc Thần Du xoay người, nghe tên hai người, con ngươi hơi nheo lại, như suy tư gì: "Tô gia cùng Diệp gia?"

Tiểu thiếu gia của hai gia tộc này đều là Hỗn Thế Ma Vương.

Tiểu gia hỏa nhà cậu khi nào lại có quan hệ với bọn họ?

Hoắc Thần Du phát hiện cậu đối với những chuyện em gái mình ở nhà trẻ thật đúng là hoàn toàn không biết gì cả.

Trước kia là không để ý, tự nhiên sẽ không cố ý đi tìm hiểu.

"Tang Tang, tại sao cậu lại không đi học?" Diệp Niên Niên vội vội vàng vàng buông tay của phụ huynh, gấp không chờ nổi xông lên trước.

Cậu nhìn cô nhóc mềm mụp trước mắt, có chút nghi hoặc khó hiểu.

"Là bởi vì tên Triệu béo kia sao?"

"Cậu không cần lo lắng ~ Diệp gia chúng tớ căn bản không sợ nó." Cậu nhóc dào dạt đắc ý nâng cằm, giọng nói đầy ý tứ khoe khoang.

Tô Thụy Thụy không cam lòng yếu thế bỏ thêm một câu, "Tô gia chúng tớ cũng không sợ."

"Còn không phải là mời phụ huynh sao? Tớ một năm bốn mùa đều bị mời phụ huynh."

Cậu nói được phá lệ hào khí kiên định, "Cha mẹ tớ khả năng sẽ đến trễ, nhưng tuyệt đối sẽ không vắng họp!"

Cha Tô nghe được câu này thì gân xanh trên thái dương hung hăng nhảy.

Cái thằng nhóc chết tiệt này.

Suốt ngày có thể hay không có chút tiền đồ.

Diệp Tang hơi há to miệng, ngơ ngác khó hiểu, "Mời phụ huynh là gì?"

Cô bé chưa từng bị mời phụ huynh bao giờ, đối này việc này tỏ vẻ mười phần nghi hoặc.

Diệp Niên Niên cùng bé giải thích nói: "Chính là để cha mẹ đi đến văn phòng hiệu trưởng ăn bánh uống trà a ~ ba mẹ tớ đi phòng giáo viên uống trà không khác gì về nhà."

"Giáo viên ở đó miệng độc, nói chuyện lại không dễ nghe, mỗi lần ba mẹ tớ uống xong trà, về nhà đều phải cho tớ biểu diễn một màn nam nữ song kiếm hợp bích."

Diệp Tang: "......"

Tiểu gia hỏa bị dọa ngây ngốc.

Bé hơi tưởng tượng một chút vai ác ba ba nhà mình cầm dép lê, đuổi theo bé chạy từ lầu 3 chạy đến lầu một, tức khắc sợ tới mức chùm tóc trên đỉnh đầu đều bị dựng lên thẳng tắp.

Ôi, thật đáng sợ.