Mi mắt của tiểu gia hỏa cong cong, ngẩng khuôn mặt nhỏ, đáy mắt sáng ngời là độ ấm mà cậu chưa bao giờ gặp qua.
Hoắc Thần Du ngẩn ra, nửa ngày đột nhiên trầm mặc xuống. Trẻ con luôn sạch sẽ. Là mặt trời nhỏ ấm áp dào dạt, khi nhào vào trong lòng ngực, mang theo sự sạch sẽ trong sáng không rành thế sự. Tiểu thiếu niên xoa đỉnh đầu mềm mại của bé, nhàn nhạt nói, "Đi thôi, anh dẫn em đi Thẩm gia." "Dù." Tiểu gia hỏa nắm góc áo của cậu, như cũ chưa từ bỏ ý định, "Tang Tang đã đồng ý muốn trả dù cho oa oa." Nhưng là...... Bị người lấy đi rồi. Hoắc Thần Du lạnh nhạt: "Lấy một cái của nhà mình là được." Bất quá Thẩm Ngôn An chịu cho Diệp Tang dù cũng thực sự làm cậu kinh ngạc một chút. Lấy tính cách tàn nhẫn độc ác của người họ Thẩm, loại hành vi này thật là có chút không bình thường. Tiểu gia hỏa rầm rì nhón mũi chân, túm lấy góc áo của ca ca nhà mình, rung đùi đắc ý nói: "Oa oa giống với Đoạn Cận Diễn ~" Dừng một chút, dưới cái nhìn lạnh băng của Hoắc Thần Du, bé chậm rì bổ sung thêm một câu: "Còn có Ngôn An." Ba cái nồi to này, luôn thích dạy hư người khác. Hoắc Thần Du hơi cười lạnh, "Ai giống như bọn họ?" Đồ ngốc này. Luận về âm mưu tàn nhẫn độc ác, ai so được với Đoạn Cận Diễn? Năm tuổi mà có thể lăn lê bò lết dưới sự giám sát của thủ hạ Thẩm Sơ Trần, bướng bỉnh tàn nhẫn mà sống sót giữa một đám nhóc. Tiểu gia hỏa trầm mặc không lên tiếng ôm chặt cổ cậu, chớp mắt lấy lòng, ngây ngô nói: "Chúng ta đi thôi ~" Hoắc Thần Du xem bộ dáng ngoan ngoãn này, nhéo mặt cô nhóc, không yên tâm dặn dò nói: "Đi không được hồ nháo, không được tìm Thẩm Ngôn An, càng không được tiếp xúc với Đoạn Cận Diễn." Cô nhóc nãi thanh nói: "Dạ ~" Đây là lần thứ hai Diệp Tang ra cửa, nhưng vài lần trước đi ra ngoài, Hoắc Nghiêu làm một bá đạo tổng tài độc tài vô tình căn bản không chịu mang bé đi chơi. Lần này là được Hoắc Thần Du mang đi ra ngoài, cậu không phát rồ như Hoắc Nghiêu, nghe tiểu gia hỏa nóng lòng muốn lên phố thử, không nói hai lời liền dẫn người đi qua. Nhan giá trị của hai anh em một cái cao hơn so với một cái, ở trên đường quả thực hấp dẫn lực chú ý. Thậm chí có không ít người khẽ meo meo ở bên cạnh chụp hình. Hoắc Thần Du nhìn thấy, cũng không nói gì thêm. "Oa oa oa oa, đó là cái gì vậy?" Tiểu gia hỏa sáng mắt lấp lánh bắt lấy góc áo của cậu, tay ngắn bụ bẫm quơ quơ, chỉ vào công viên giải trí cách đó không xa có chút tò mò cùng hâm mộ. Hoắc Thần Du hơi nhíu mày, nhìn theo phương hướng mà cô nhóc này chỉ, không xác định rõ chỗ nào, "...... Công viên giải trí?" Cậu cũng chưa từng đi qua. Chỉ là ngẫu nhiên đi đường thấy, khi đó Hoắc Thần Du tuổi còn nhỏ cũng thường xuyên dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ giống như vậy mà nhìn chằm chằm vào công viên giải trí. Sau lại lớn hơn mấy tuổi, có thể tự mình lên phố, nhưng chỉ duy nhất đối với công viên giải trí là không có hứng thú như khi còn nhỏ. Tiểu gia hỏa chỉ vào công viên giải trí, trợn to mắt mèo, "Tang Tang cũng muốn đi chơi." Sự thật chứng minh, con cái sinh ra trong đại thế gia đều không có tuổi thơ. Hoắc Thần Du nhìn cặp mắt sáng lấp lánh kia của em gái, rốt cuộc cũng không đành lòng cự tuyệt. Tiểu thiếu niên đem người thả xuống, "Anh đi mua vé trước, Tang Tang đứng ở nơi này chờ." "Được nha." Cô nhóc nghiêng đầu nhỏ ở bên cạnh chờ ca ca nhà mình mua vé, sau đó mắt mèo tròn xoe không nhịn được mà liếc nhìn về hướng công viên giải trí. Chờ Hoắc Thần Du đi ra tới, Diệp Tang tự giác không để cậu ôm, mà là một người bước chân nhỏ đi theo sau lưng tiểu thiếu niên, thanh âm mềm mại làm nũng: "Oa oa có thể mang Tang Tang đi chơi nhảy nhún* được không?" (*nhảy nhún: là nhảy tự do trên bạt nhún.)