Trên thực tế.

Diệp Tang thật đúng là không nói hươu nói vượn.

Hoắc Nghiêu người này tam quan bất chính, không chuyện ác nào không làm.

Danh tiến ở Đế Đô quả thực làm người nghe sợ vỡ mật.

Diệp Tang thậm chí có chút lo lắng, Hoắc Nghiêu sau này bước đi trên con đường lục thân không nhận, có thể hay không bị người trùm bao tải đánh một trận.

"......" Hoắc Nghiêu không thể nhịn được nữa vươn tay phải nắm nhãi ranh này, làm nó trải nghiệm cái gì gọi là lòng người hiểm ác.

Tiểu gia hỏa sớm đã nhìn ra Hoắc Nghiêu muốn đánh mình từ lâu.

Diệp Tang không chút nghĩ ngợi chui vào trong ngực ca ca nhà mình, nắm chặt quần áo Hoắc Thần Du, phe phẩy đầu giòn sinh nói:

"Ba ba."

"Ba thật sự nhất định phải lấy khu mot Diêm Thành sao?"

Hoắc Nghiêu liếc mắt nhìn bé một cái, lại nhìn Hoắc Thần Du đang che chở Diệp Tang, hơi cười lạnh.

Một ngày không gặp mà hai đứa nhãi ranh lại bồi dưỡng ra tới cách mạng hữu nghị.

"Con không muốn ba lấy?" Nam nhân lười nhác dựa lưng vào ghế, nhìn về phía cô bé, mắt đen hơi nhếch, ngữ điệu lạnh băng không trả lời mà hỏi lại.

Diệp Tang đương nhiên không muốn.

Thứ mà quốc gia muốn quy hoạch, nếu muốn thì chính là cửa nát nhà tan.

Nhưng Diệp Tang nói thật thì độ tin cậy khẳng định là không đủ, bé chỉ có thể ngẩng khuôn mặt nhỏ, lẩm bẩm lầm bầm nhỏ giọng nói: "Ba ba nếu phá sản, sau này con sẽ không cần ba."

Gân xanh trên thái dương của Hoắc Nghiêu nhảy dựng: "......" Phá sản?

Tiểu gia hỏa còn muốn tiếp tục nói, lông mi cong vút như chiếc quạt dường như buông xuống, nãi thanh nãi khí lẩm bẩm, mắt mèo sáng lên:

"Bất quá nếu ba suy xét một chút cho con hai ly kem, một phần gà rán, ba lon Coca nói, chờ sau này ba ba phá sản, Tang Tang có thể nhặt rác nuôi ba nha."

Hoắc Nghiêu: "......"

Anh tưởng tượng đến cảnh con nhóc này ủy khuất xách theo bao rác, trong miệng rầm rì hát bài cải thìa trong đất, bộ dáng thê thảm đáng thương, làm Hoắc Nghiêu không cấm được mà giật mình một cái.

...... Thật ra cũng không cần như vậy.

Hoắc Thần Du: "......" Nhặt rác?

Tiểu thiếu niên trầm mặc không lên tiếng ôm sát tiểu gia hỏa mềm mụp vào trong lòng ngực, lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hoắc Nghiêu.

Em gái nhà cậu muốn đi nhặt rác?

Công ty của cẩu nam nhân này chẳng lẽ đã phá sản?

Tiểu thiếu niên mặt vô biểu tình nghĩ thầm.

Phế vật nam nhân.

Hai đứa nhỏ, một cái nước mắt lưng tròng nhìn anh, một cái khác ánh mắt còn ẩn chứa mang theo khinh thường.

Làm Hoắc Nghiêu nhìn đến mức lửa giận trực tiếp bùng lên.

"Con hôm nay......" Anh hơi nghiến răng, cong lưng đối diện với cặp mắt đen nhánh của đầu sỏ gây tội này, gằn từng chữ một nói: "Đồ ăn vặt toàn bộ tịch thu, còn có mấy cái thứ kem ly gà rán Coca cũng không thể ăn."

Dưỡng thương còn muốn ăn đồ ăn vặt?

Nằm mơ à.

Nam nhân cười lạnh một tiếng.

Diệp Tang hơi há hốc miệng, nghe được toàn bộ đồ ăn vặt của mình bị tịch thu, bộ dáng nhỏ có chút không thể tin được:

"...Ngươi, ngươi sao lại có thể tàn nhẫn như vậy."

Hoắc Nghiêu đứng ở một bên tiếp tục lạnh mặt uy hiếp: "Nếu bị ba bắt được, tiền tiêu vặt tháng này của con sẽ không có."

Diệp Tang: "......"

Bé chưa từ bỏ ý định lay trụ cổ tay áo của Hoắc Nghiêu, tiểu nãi âm hàm hàm hồ hồ mang theo ủy khuất, "Chính là... Ba thật sự sẽ phá sản nha."

Hoắc Nghiêu hít sâu một hơi: "......" Tôi nhịn.

Diệp Tang không ngừng cố gắng mà tiến lên, thấp giọng lẩm bẩm một câu:

"Ba phá sản thì thôi......"

"Vì cái gì còn không cho con ăn."

Hoắc Nghiêu hơi áp lại hỏa khí, tức giận trừng mắt nhìn bé một cái: "Câm miệng."

Diệp Tang chỉ vào chính mình, miệng nhỏ mở thành hình chữ O: "Ngươi, ngươi trừng ta."

Nam nhân giật giật khóe môi, nhéo khuôn mặt mềm trắng của Diệp Tang, cười lạnh: "Ba trừng con đấy."

Biểu tình của tiểu gia hỏa như trời sập.

Hắn, sao hắn lại có thể như vậy!