"Cười lên thật xấu."
Không nghĩ tới mấy ông già phát rồ kia lại để một đứa bé năm tuổi đi thăm dò tin tức. Thật là thói đời ngày sau. Tiểu gia hỏa nghe được ba ba nói xấu bé, đôi mắt mèo ướt dầm dề mà nhìn chăm chú vào Hoắc Nghiêu, không cao hứng mà bẹp miệng, thiếu chút nữa oa một liền tiếng khóc. Nam nhân ngước mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ tràn đầy ủy khuất kia, hơi có chút lạnh nhạt mà dời đi tầm mắt, chợt không dấu vết mà cong môi, cuối cùng cố nén không cười ra tiếng. Tiểu gia hỏa này ngốc như vậy, có thể sống đến bây giờ cũng thật không dễ dàng. Tiểu gia hỏa thấy tiện nghi ba ba thật không tính toán giữ bé lại, bé không thể không nghẹn ngào mà tiến lên, nãi thanh nãi khí vội vàng đẩy mạnh tiêu thụ của bản thân, "Nhà con không chỉ có giường sụp, nước cũng không có, chìa khóa cũng rơi, điều hòa cũng hỏng rồi ~" Dừng một chút, Diệp Tang ngẩng mặt, nghiêm túc cường điệu: "Ngay cả chó cũng nóng muốn chết ~" "Con mặc kệ, Tang Tang muốn ngủ ở nhà của ba." Tiểu đoàn tử nhấp miệng, gương mặt hiện lên lúm đồng tiền làm say lòng người, bộ dáng nghiêm trang nói hươu nói vượn quả thực nhìn cực kỳ ngoan. Trợ lý Triệu ở bên cạnh ôm bé thấy vậy cũng trực tiếp cười ra tiếng. Cậu hiếm khi phá lệ mà nhéo khuôn mặt mềm mụp của cô nhóc, bị manh đến nỗi tim gan run lên. Đứa nhỏ này cũng có chút ranh! Mày của nam nhân hơi nhíu lại, sắc mặt thoáng lạnh lùng. Không biết vì sao, nhìn thấy đứa nhỏ này bị người đàn ông khác ôm vào trong ngực, một hình ảnh "Phụ từ tử hiếu" đột nhiên xuất hiện làm anh phá lệ khó chịu. Thần sắc của Hoắc Nghiêu nhạt nhẽo, mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm trợ lý Triệu, liền buột miệng thốt ra, "Bỏ tay của cậu ra khỏi mặt nó!" Trợ lý Triệu bị boss nhà mình lạnh lùng không tiếng động quát lớn một tiếng, động tác trong tay cứng đờ, dưới ánh mắt ngây thơ mờ mịt của tiểu đoàn tử, cậu lúc này mới lưu luyến mà bỏ tay xuống. Hoắc Nghiêu rốt cuộc thấy được trợ lý Triệu đem móng heo lấy xuống khỏi mặt của cô bé, lúc này mới thoải mái không ít. Anh cũng lười mà giải thích cảm xúc rối rắm của mình, vẫy tay với Diệp Tang, ý bảo trợ lý Triệu đem người thả xuống. Tiểu gia hỏa nhuyễn manh manh mà lắc lư cáu đầu, đứng trên mặt đất, một đôi mắt mèo ướt át như quả nho chớp chớp, ngẩng thẳng đầu nhìn chằm chằm vào anh, "Ba ba......" "Ôm ~" Nãi thanh nãi khí nói một câu "Ôm" quả thực làm trợ lý Triệu đứng bên cạnh thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Nghiêu không có chút cảm xúc nào, anh nhìn chăm chú tiểu gia hỏa trước mắt, lại liếc chó con mà cô nhóc gắt gao ôm trong ngực, không dấu vết nhăn mày. Tiểu gia hỏa này đi ăn vạ còn mang theo người nhad? Nam nhân ghét bỏ lui về phía sau một bước, mắt không nhẹ không nặng liếc tiểu gia hỏa một cái, âm thanh lạnh lẽo hơi cười hừ: "Nằm mơ." Một con nhóc không biết từ xó xỉnh nào ra tới ăn vạ còn muốn anh ôm? Không có cửa. Diệp Tang sau khi bị cự tuyệt liền mờ mịt chạm đến ánh mắt lạnh băng của Hoắc Nghiêu, bé theo bản năng ôm chặt chó con trong lòng ngực, giọng nói mang theo chút ủy khuất ba ba. "...... Tiện nghi ba ba." Không ôm thì không ôm. Nghe được cô nhóc nhỏ giọng lẩm bẩm, nam nhân liền đứng lên, cặp chân dài cất bước từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa trước mắt. Tiểu đoàn tử ngửa đầu nhìn anh, cũng không hé răng, đôi mắt mèo như quả nho đầy vẻ uỷ khuất, bộ dáng vô cùng đáng thương nếu khóc đều có thể làm tim người tan nát. Hoắc Nghiêu: "......" Có lẽ là huyết mạch tương liên, cô bé không nói một lời bộ dáng nghẹn nước mắt quả thật có chút đáng thương. Nam nhân lạnh mặt cuối cùng vẫn là đem người ôm vào trong ngực, cơ thể của tiểu đoàn tử mềm y như khuôn mặt, ôm vào trong ngực nhẹ như không như là không có trọng lượng, ngoài miệng anh ghét bỏ mà kêu một tiếng, âm sắc lãnh đạm: "Con nhóc phiền toái."