Hoắc Nghiêu là thế gia giới thượng lưu có tiếng , cao lãnh chi hoa, không gần nữ sắc.

Đàn bà muốn bò lên giường của anh nhiều vô số kể, cuối cùng đều là thân bại danh liệt, kết cục thê thảm.

Trình độ tàn nhẫn độc ác, quả thực làm người tức sôi máu.

Bởi vì bò giường thất bại, nhóm danh viện vì yêu mà sinh hận căm giận bất bình cảm thấy Hoắc Nghiêu là cẩu nam nhân xứng đáng cả đời vô sinh, không người nối nghiệp.

Hoắc Nghiêu nhẫu nhiên nghe được những tin đồn nhảm nhí đó cũng chỉ khịt mũi coi thường, "Không người nối nghiệp? Sách, tôi yêu cầu loại đồ vật mang tên trẻ con này sao?"

"Thứ gọi là trẻ con này chỉ là trói buộc với lãng phí tiền bạc, đương nhiên ——"

Giọng nói của anh vừa chuyển, trên khuôn mặt tuấn dật tràn đầy vẻ lạnh nhạt cấm người lại gần, "Ở cái thời đại lợi ích đặt lên hàng đầu, nếu tiểu gia hỏa kia có chỗ dùng, nói không chừng có thể giữ lại mà liên hôn thương nghiệp."

Nghe được chứ.

Này là tiếng người đúng không?!

Cẩu nam nhân phát rồ này ngay cả con của mình cũng không buông tha.

Thậm chí còn tính toán mai sau có con cầm đi tranh thủ lợi ích cho bản thân, liên hôn thương nghiệp.

Quả thực không phải người a!

Mà lúc đó ——

Hoắc tổng tài trong miệng bọn họ "vô sinh" "không người nối nghiệp" lại ngay lúc này nhận được một cái tin nhắn đùa dai hư hư thực thực.

【 đinh —— con gái của ngài đã đưa tới, nhớ rõ ký nhận moah moah ~】

Cuộn sóng nhỏ kia, làm khuôn mặt luôn luôn vô biểu tình lạnh lẽo của nam nhân xuất hiện vài phần da nẻ hiếm thấy.

Con gái?

Cái gì con gái?

Anh sẽ có con gái? Nói giỡn!

Khóe môi của Hoắc Nghiêu nhếch lên một cái nhìn chằm chằm tin nhắn kia vài giây cuối cùng lạnh mặt không chút do dự lựa chọn xoá, tưởng trò đùa dai của kẻ điên nào.

Trên thực tế, vô luận là ai gặp được tình huống này, đều sẽ không để trong lòng.

Nhận được một cái tin nhắn mấy ai sẽ coi là sự thật?

Anh cười lạnh một tiếng tiếp tục xử lý văn kiện dư lại.

......

Sau khi xoá tin nhắn đó, đại khái qua nửa giờ.

Hoắc Nghiêu đang xử lý văn kiện đột nhiên nghe được một trận tiếng đập cửa rất nhỏ.

Nam nhân cúi đầu lật xem văn kiện, mí mắt đều lười nâng lên, nhàn nhạt phun ra một chữ:

"Vào."

Hoắc Nghiêu tưởng trợ lý hoặc là người trong công ty có việc tìm anh, kết quả đợi nửa ngày cũng không có động tĩnh.

Nam nhân không kiên nhẫn nhăn mày, ngẩng đầu ngữ khí lạnh lẽo lặp lại một lần nữa, "Tiến vào!"

Hung ba ba, ngữ khí đủ để dọa một đứa nhỏ khóc.

Sau khi nói xong, người ngoài cửa chậm rì rì đẩy cửa ra, rốt cuộc có động tĩnh.

"Ba ba."

Nãi thanh nãi khí nói ra một tiếng ba ba, tiểu gia hỏa kia khẽ meo meo dò đầu ra, nhìn thấy người, mắt mèo hơi sáng ngời, không chút nghĩ ngợi gắt gao lay trụ vai ác ba ba 1 mét 8.

"......"

Khoảnh khắc này chung quanh đều là một mảnh tĩnh mịch.

Hoắc Nghiêu bị một tiếng "Ba ba" làm sợ tới mức tay lấy văn kiện hơi run lên, "Bang" một tiếng toàn bộ trang giấy rơi rụng trên mặt đất.

Nhưng mà lúc này nam nhân không rảnh đi bận tâm những văn kiện đó.

Hoắc Nghiêu nhíu mày lại, mặt vô biểu tình đem folder trong tay buông xuống, rũ mắt nhìn nhóc con trước mặt đột nhiên hiện ra, giữa mày nhảy nhảy, ngạnh sinh sinh từ kẽ răng phát ra mấy chữ:

"Buông, tay."

Nhìn tiểu đoàn tử trước mặt đang ôm đùi của anh bộ dáng như là năm tuổi, một thân quần áo lông xù trắng như tuyết, mũ choàng màu tuyết đem hơn phân nửa khuôn mặt che lại, bộ dáng cúi đầu căn bản không thấy rõ dung mạo như thế nào.

Trong ngực của bé có ôm một con chó con, bộ dáng mềm như bông tựa như cùng sắc màu tuyết hòa hợp làm một.

"Không ~"

Tiểu gia hỏa gắt gao ôm đùi của anh, khuôn mặt nhỏ chôn ở trong mũ choàng, hơi cứng lại, phá lệ kiên cường mà đáp lại một chữ.

—— không bỏ, không bỏ, chính là không bỏ.

Thả ra ba ba sẽ chạy.

Đám gia gia trước khi đi có nói, chỉ có ôm chặt đùi của các ba ba, mới có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Tiểu Diệp Tang nghiêng đầu nghĩ ngợi.

Bé cảm thấy đám gia gia nói cái gì cũng đúng.

Hàm dưới của Hoắc Nghiêu căng chặt, mắt lạnh đánh giá tiểu gia hỏa đột nhiên hiện ra này, sắc mặt cực kỳ âm trầm.

Khuôn mặt nhỏ của cô bé bị che khuất hơn phân nửa, ánh mắt trông mong lúc ngửa đầu mũ choàng tự nhiên vậy mà rớt xuống.

Một đầu tóc hơi xoăn dài tới tận eo, trên đỉnh đầu hơi nhếch lên nhúm tóc nhỏ, hai cái má lúm đồng tiền ngọt ngào, quả thực làm tâm người đều hóa.

Nhìn cái dạng này cũng không phải như là không ai muốn.

Hoắc Nghiêu liếc tiểu gia hỏa đang gắt gao ôm đùi của anh, một khuôn mặt lạnh như kết sương, gân xanh trên thái dương nhảy nhảy, anh không thể nhịn được nữa nói: "Tôi không có con gái lớn như vậy."

Còn không mau buông tay!

Tiểu đoàn tử cọ cọ ống quần của anh, mắt mèo như là qua nho đầy nước chớp chớp, "Không ~"

Bé gái nãi thanh nãi khí nói, có chút mồm miệng không rõ, chó con từ trong lòng ngực của bé giãy giụa nhảy xuống, phe phẩy cái đuôi đi theo phía sau tiểu gia hỏa.

Một lớn một nhỏ, trắng trắng mềm mềm.

Người bình thường chỉ nhìn thôi tim cũng tan.

Nhưng mà bất hạnh chính là, Hoắc Nghiêu anh không phải là người bình thường gì.

Đây chính là đại vai ác tàn nhẫn độc ác không tình người trong tiểu thuyết, bạn có thể trông cậy vào anh ta đối với một tiểu bao tử chưa từng gặp mặt mà mềm lòng ư?

Sao có thể.

Đại vai ác mắt lạnh liếc cô bé, không lưu tình chút nào đem người xách xuống, ngữ khí không kiên nhẫn: "Cút đi, tôi không thích nói lần thứ hai."

Tiểu Diệp Tang: "......"

Bé mờ mịt chớp mắt mèo, ngửa đầu nhỏ nhìn chằm chằm anh.

"Ba ba đang nói cái gì?"

Hoắc Nghiêu nghiến răng nghiến lợi: "Tôi kêu cháu cút!"

Đứa nhóc quậy này rốt cuộc là con nhà ai chạy ra?

Tang Tang mờ mịt nghiêng đầu, học theo nam nhân lời nói, nãi thanh nãi khí lặp lại: "Cút ~"

Bé kéo dài âm cuối: "Tôi không thích nói lần thứ hai ~"

Hoắc Nghiêu: "......"

Bé mềm như bông dính lên chân dài của nam nhân, đầu nhỏ oai oai, nãi thanh nãi khí: "Ba ba đã nói, không thích nói lần thứ hai mà?"

Nam nhân sắc mặt chợt âm trắc mà trầm xuống, một bộ biểu tình như mưa gió sắp đến.

Này nhưng làm trợ lý Triệu tiến vào đưa tư liệu, sợ tới mức mí mắt trực tiếp giật.

Cậu không chút nào nghi ngờ, chỉ cần cô bé này nói thêm một câu, Hoắc tổng liền sẽ không chút do dự xách cổ áo của cô nhóc đó ném ra bên ngoài, làm Diệp Tang biết cái gì gọi là dân gian khó khăn.

Trợ lý Triệu hai chân run lên, kinh hồn không ngừng mà đánh giá Tiểu Diệp Tang.

Này, này là đứa bé đến từ nơi nào?

Ngọa tào.

Cha mẹ nhà này là điên rồi sao? Dám đem trẻ con để ở trong văn phòng tổng tài của bọn họ, không sợ vào thì được ra thì khó sao?

"Tổng tài, tư liệu mà anh muốn."

Vì phòng ngừa Hoắc Nghiêu thẹn quá thành giận mà trực tiếp đem tiểu gia hỏa này một tát liền chết, trợ lý Triệu một bên nhanh chóng đi lên trước đem tư liệu đưa qua, hóa giải trận xấu hổ làm người bật cười này, cha con giằng co.

Hoắc Nghiêu xoa xoa giữa mày, một bàn tay xách cổ áo của cô bé, không chút nào thương hương tiếc ngọc đem Diệp Tang ném vào trong ngực của trợ lý Triệu.

"Đem nó đưa đến cục cảnh sát, tìm người tới bảo lãnh."

Anh cười lạnh liên tục, "Còn tuổi nhỏ liền học ăn vạ? Lớn lên còn không phải muốn lên trời."

Diệp Tang tức khắc không phục mà từ trong lòng ngực trợ lý Triệu ló đầu ra, mắt mèo trợn to, nãi thanh nãi khí rống lên, "Tang Tang không có ăn vạ."

Thanh âm kia không hề có lực sát thương, quả thực làm tâm người đều hóa.

Bá đạo tổng tài khô như củi không có tình người nghe vậy liền hừ cười một tiếng, trên mặt không hề có bất luận bộ dáng mềm mại gì, anh mị mị mở mắt, thanh âm lạnh lùng, "Nhóc con, cháu dám rống tôi?"