Tô Chiêm bị hắn nhìn liền cảm thấy chột dạ, cậu trợn mắt lên nhìn hắn, đáng tiếc thay đôi má ửng hồng với giọng nói run run khiến cậu trông không dữ dằn chút nào ngược lại còn trông rất bướng bỉnh.

Một tay Văn Mặc đỡ lấy cậu, cười như không mà nhìn cậu một lúc, thấy Tô Chiêm không chịu được nữa hắn liền cúi đầu lấy điện thoại gọi cho bệnh viện cứu viện AO, đồng thời gọi điện luôn cho nhân viên trong phòng bảo vệ.

Tô Chiêm vừa mới bắt đầu bướng bỉnh không chịu quay đầu lại, sau khi nghe được cuộc điện thoại của Văn Mặc gọi cho cứu viện AO, cậu vẫn không ngăn được mà hiếu kỳ nhìn lại, một lúc sau cậu liền để ý tới nam sinh omega ngất trên mặt đất kia.

Tô Chiêm cau mày nhìn một lúc, cậu chợt nhớ ra nam sinh omega này ở lớp 3 tên Tiêu Hạnh.

Dáng vẻ Tiêu Hạnh trông khá chật vật, đang trong kỳ phát tình của omega cho dù bị đánh ngất cũng không chịu được cô quạnh - khó chịu, lăn qua lăn lại trên mặt đất, cả người nhìn vô cùng chật vật, cậu ta vô thức nhỏ giọng kêu gọi, ngón tay cậu cào liên tục vào mặt xi măng làm ngón tay rách đến chảy máu.

Trong khoảng thời gian này, Tô Chiêm cậu đã hiểu được một số nhận thức chung cơ bản về AO, cậu hiểu được đến kỳ phát tình omega phải trải qua như thế nào.

Thuốc ức chế có thể kìm hãm lại kỳ phát tình của omega lúc omega bắt đầu có dấu hiệu phát tình, thế nhưng nên tin tức tố của omega bộc phá đến một giới hạn nhất định, thời điểm đó omega sẽ bước vào kỳ phát tình chính thức, thuốc ức chế sẽ không có cách nào kìm hãm lại kỳ phát tình được nữa.

Omega trong kỳ phát tình sẽ điên cuồng mà phát tán ra tin tức tố của chính mình, câu dẫn alpha, gần như sẽ không giữ lại một chút tôn nghiêm nào muốn để cho alpha giữ lấy đánh dấu lên, nếu như không được thỏa mãn sẽ tự dằn vặt bản thân.

Quá trình dằn vặt chính mình này kéo dài khoảng chừng từ mấy tiếng cho đến một hai ngày, cụ thể phải biết được tình trạng cơ thể của omega đó.

Tính cách Tô Chiêm kiêu ngạo, lúc đọc đến dòng này cậu thấy phát ớn, cậu không thể nào tưởng tượng được cảnh cậu vứt bỏ tôn nghiêm mà hướng về phía một alpha nào đó điên cuồng cầu xin, cậu heo bản năng liên lựa chọn vứt đoạn miêu tả này ra sau đầu.

Cậu lạnh lùng nhìn vào dòng chữ miêu tả, cũng không có nhận thức rõ ràng nói về kỳ phát tình không thể cưỡng lại của omega, mãi đến tận khi nhìn thấy Tiêu Hạnh, cậu mới có một cảm giác thực sự rất trực quan.

Tiêu Hạnh hôn mê, cũng có vẻ đâu đớn, tay của Tiêu Hạnh không ngừng cào vào người mình không thì lại là cào vào sàn xi măng, phát ra âm thanh đơn độc không chút ý nghĩa, lăn lộn trên mặt đất.

Bộ dạng kia hết sức chật vật cùng thê thảm, giống như bị vô số người tàn phá qua, thật quá khó coi.

Tô Chiêm không nhịn được cậu nghiêng đầu qua một bên, không khống chế được suy nghĩ, nếu như vừa nãy không có Văn Mặc giúp cậu, không phải cậu cũng sẽ biến thành như vậy.

Cậu đối với ý chí của mình mặc dù rất tự tin, nhừn cậu sẽ không mù quáng mà tự cao tự đại, bản năng sinh lý của omega, cậu không tự tin bản thân cậu có thể tự khắc chế lại.

Tô Chiêm tỉnh táo lại, cậu cẩn thận hồi tưởng lại toàn bộ chuyện tối nay, cậu lại nghĩ tới lần trước bị đánh dấu ở trong đình nghỉ, trong lòng cậu rất không vui ha.

Bảo vệ của trường học rất nhanh đã đến, nhìn thấy Tiêu Hạnh nằm lăn lộn trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, nhíu mày hỏi Văn Mặc: "Chuyện này là sao?"

Văn Mặc lạnh lùng bình tĩnh giải thích: "Chúng tôi đụng phải một omega đến kỳ phát tình, vì để tránh cho đối phương tự làm chính mình hoặc người khác bị thương, bất đắc dĩ lắm tôi mới đánh cho cậu ta bất tỉnh." (Tôi thề là câu này anh Mặc nói đánh bất tỉnh tôi cứ nghĩ là đập túi bụi cho bất tỉnh thì thôi ý:))) nhưng sự thật là anh Mặc oánh một cái vào gáy:))))

Sắc mặt của bảo vệ nhất thời khó coi.

Trong ba tính hướng ABO, omega là ít nhất, khoảng chừng chỉ có một phần mười là omega, hai phần mười là alpha, còn lại là beta.

Bởi vì số lượng omega quá ít ỏi nên vì lẽ đó họ được cả trời cao chăm sóc, alpha nắm giữ trí tuệ cùng sự mạnh mẽ cũng phải vì omega mà nhún nhường.

Để bảo vệ omega yếu ớt, nhà nước đã đưa ra nhiều chính sách, trước mắt thì an ninh trong trường học đã không để những chuyện quá phiền phức xảy ra với omega, omega rất quý giá không thể tự tiện chạm vào, nếu để xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, lãnh đạo trường không thể nào chịu nổi trách nhiệm, chứ nói gì đến một bảo vệ beta nhỏ nhoi như anh ta chứ.

Không biết có phải Văn Mặc nhìn thấu được bảo vệ muốn gây khó dễ hay không hắn liền chủ động nói: "Tôi đã gọi cho cứu viện AO rồi, một lát nữa họ sẽ đến thôi."

Bảo vệ thoáng thở nhẹ nhõm.

Tô Chiêm đứng bên cạnh Văn Mặc, cúi đầu, vẻ mặt cậu mơ hồ không rõ.

Văn Mặc không biết đã nhớ ra gì đó, hắn cúi đầu nói vào tai Tô Chiêm, hơi thở ma sát vào vành tai mẫn cảm, nhẹ giọng hỏi: "Không phải cậu...!bây giờ chưa muốn để người khác biết cậu là omega?"

Tô Chiêm không kìm lòng được, cả người cậu co rúm lại, cậu cảm giác như có dòng điện từ sau tai chạy qua, vừa mềm mại lại tê tê, cậu không nhịn được lùi về sau nửa bước, trừng mắt nhìn Văn Mặc một chút, thấp giọng hỏi: "Cậu có ý gì?"

Văn Mặc chỉ vào Tiêu Hạnh đang nằm trên mặt đất: "Đội cứu viện AO sẽ đưa chúng ta đi theo để hỏi rõ sự việc, nếu như cậu không muốn bại lộ thân phận, tôi sẽ giúp cậu che giấu."

Tô Chiêm sửng sốt một chút, sau khi hiểu được ý của đối phương.

Cậu không nghĩ tới, Văn Mặc đã giúp cậu cân nhắc đến việc này, trong một khoảng thời gian ngắn tâm tình của cậu liền trở nên phức tạp.

Lúc cậu còn là beta lúc phân hóa thanh omega thì cậu liền biết omega có bao nhiêu quý giá, Tiêu Hạnh hôm nay đã lợi dụng kỳ phát tình để câu dẫn Văn Mặc, tuy rằng Tiêu Hạnh sai, nhưng nếu tiêu hạnh lại lợi dụng vẫn đề omega rất quý giá, có khả năng Văn Mặc rất khó mà nói rõ được.

Dù sao Văn Mặc cũng không có lập tức dùng thuốc ức chế cho Tiêu Hạnh, Văn Mặc hình như...!hình như......!đã dùng thuốc ức chế ngay cho cậu.

Nói đến mới nhớ, vì sao Văn Mặc lại đánh dấu tạm thời giúp cậu áp chế lại kỳ phát tình, nhưng lại không đánh dấu tạm thời cho Tiêu Hạnh, gần như là ngoảnh mặt làm ngơ nhìn cho Tiêu Hạnh bị kỳ phát tình dằn vặt.

Trực giác Tô Chiêm liền cảm thấy không đúng lắm, nhưng trong lòng lại không thể nói ra được cái cảm giác kỳ quái đó, nhưng cậu đã quá quen với Văn Mặc rồi, trong một khoảng thời gian ngắn không chịu được mình mất mặt mà hỏi đối phương, chỉ có thể tỏ ra khó chịu để trả lời lại vấn đề của Văn Mặc: "Không cần đâu, chuyện này cũng có liên quan đến tôi, tôi nhất định sẽ đem sự việc hôm nay nói rõ."

Tuy rằng ngoài miệng Tô Chiêm nói sẽ nói rõ sự việc hôm nay, nhưng vẻ mặt cậu không tự kiềm chế mà ảm đạm xuống.

Văn Mặc nhìn thấy vẻ mặt của Tô Chiêm, hắn nhíu mày, cười như không nhìn cậu: "Tôi cho là cậu đang rất ghét tôi."

Tô Chiêm đen mặt: "Tôi chán ghét cậu, tôi sẽ nói rõ sự việc hôm nay không một chút mâu thuẫn nào." (Không hiểu lắm:D)

Cậu chán ghét Văn Mặc là sự thật, cậu cảm thấy hắn rất tao luôn trêu chọc cậu, nhưng Tô Chiêm cũng có một chút xíu kiêu ngạo của riêng mình, cậu xem thường việc buộc tội người khác một cách vô lý.

Huống chi, Văn Mặc vừa rồi, cũng coi như là đã giúp cậu, tuy rằng bằng phương pháp kia vẫn làm cho cậu vô cùng uất ức.

Cậu luôn nghĩ cậu sẽ nằm trên, ai mà ngờ được cậu lại bị đè xuống dưới lần thứ hai chịu uất ức, không những không thể phản kháng lại còn phải hiểu đúng vấn đề rằng đối phương đã giúp đỡ mình.

Nói chung cũng rất đáng giận.

Cặp mắt màu hổ phác của Tô Chiêm mở lớn, trông như động vật nhỏ hung ác trừng mắt nhìn Văn Mặc, để lộ ra bản thân như một con thú nhỏ xù lông dương nanh uy hiếp đối phương, siêu đáng sợ.

Đáng tiếc viền mắt của Tô Chiêm đến bây giờ vẫn còn ửng hồng, trông như là vừa mới bị bắt nạt, Văn Mặc cảm thấy Tô Chiêm càng ngày càng đáng yêu thêm mọt chút.

Rất đáng yêu, muốn đánh dấu cậu, muốn bảo vệ cậu.

Đội cứu viện AO rất nhanh đã đến, lúc bọn họ đến Tiêu Hạnh đã chậm rãi tỉnh táo lại, giãy dụa muốn bò đến bên người Văn Mặc, lại bị nhân viên cứu viện kéo lại, chỉ có thể vô lực kêu gào.

Bác sĩ trong đội cứu viện cho cậu ta uống một cái gì đó,Tiêu Hạnh liền ngất xỉu lần hai, thân thể cậu ta vẫn theo bản năng co quắp lại như cũ, nhìn thấy mà giật mình.

Tiêu Hạnh bị mang đi, người phụ trách đi tới bên cạnh bọn họ hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Văn Mặc rũ mi, bình tĩnh giải thích: "Tôi với bạn cùng phòng đang trên đường trở về ký túc xá, bỗng nhiên omega kia xông đến chỗ bọn tôi, nói muốn tôi giúp cậu ta, sau đó cậu ta liền tiến vào kỳ phát tình, tôi bị ép đến bất đắc dĩ, chỉ có thể đánh ngất cậu ta."

Người phụ trách nhíu chặt lông mày: "Tại sao cậu lại đánh ngất omega trong kỳ phát tình chứ, đây là động tác vừa dã man lại thô lỗ."

"Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn." Vẻ mặt Văn Mặc lãnh đạm nói, không nghe ra một chút áy náy nào: "Tôi đồng ý chịu toàn bộ tiền viện phí, bởi vì tôi đã có động tác thô bạo với omega kia tôi sẽ chịu cả tiền thuốc thang cho cậu ta."

Người phụ trách: "......"

Người phụ trách phẫn nộ nhìn ngửi mực chốc lát, lại hỏi: "Các cậu đây là học sinh của trường cấp ba Dục Trạch?"

"Vâng." Lần này là Tô Chiêm đứng ra trả lời.

Tướng mạo Tô Chiêm rất tuấn tú, cậu lại có dáng người mảnh khảnh, đứng bên cạnh Văn Mặc cao lớn lộ ra vẻ áp chế dễ dàng, Tô Chiêm bình tĩnh nói với người phụ trách: "Chúng tôi đều là học sinh của trường Dục Trạch, tôi tên là Tô Chiêm còn cậu ấy là Văn Mặc.

Đây là thẻ học sinh của chúng tôi.

Nếu omega đó mà xảy ra chuyện gì, anh có thể để trường tìm chúng tôi."

Tô Chiêm lấy thẻ học sinh từ trong cặp sách ra.

Văn Mặc nhíu mày nhìn Tô Chiêm một chút, cũng lấy thẻ ra.

Người phụ trách xem qua thẻ học sinh của hai người họ để xác thực, xác nhận được thân phận của hai người, lưu lại phương thức liên lạc sau đó liền để hai người về ký túc.

Bảo vệ thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi cùng hai người nói: "Đi nhanh đi nhanh, đã muộn thế này rồi mau về ký túc xá nhanh đi, đừng chần chừ ở bên ngoài nữa."

Tô Chiêm đi về phía ký túc xá, cậu vừa đi một bên lại còn nghe được bảo vệ đang thấp giọng lầm bầm: "Đây thực sự là nghiệp chướng mà, sao lại gặp phải chuyện này khi đang làm nhiệm vụ chứ......!"

Hai người bọn họ đi một đường thẳng về ký túc xá không ai nói chuyện gì.

Tô Chiêm treo cặp lên móc, cuối cùng cũng coi như đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cậu cầm cốc sang bên máy lọc lây nước uống, chợt thấy vẻ mặt của Văn Mặc có chút kỳ quái.

Tô Chiêm mặt không hề cảm xúc hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Văn Mặc cười như không nhìn cậu, thanh âm hắn lười biếng mang theo chút nhịp điệu đặc thù nào đó, truyền tới tai gnhe rất câu nhân: "Không có gì, chỉ là tôi thấy rất kinh ngạc khi cậu giúp đỡ tôi, còn giúp tôi nói chuyện với người của đội cứu viện."

"Có gì đáng kinh ngạc." Tô Chiêm lườm hắn một cái: "Thật hiếm lạ cả hai chúng ta cùng nhau đụng phải cậu ta,chẳng lẽ tôi lại có thể không đếm xỉa tới hay sao?"

"Cũng đúng." Văn Mặc tán đồng gật đầu, chậm rãi nói: "Dù sao nếu lúc đó cậu không bịa ra chuyện tôi giúp người làm niềm vui thì chuyện như này cũng sẽ không phát sinh."

Tô Chiêm: "......"

Cậu hận không thể quay trở lại vài tuần trước, đánh đập chính mình một trận tự dưng nói với mọi người Văn Mặc lấy việc giúp đỡ mọi người làm niềm vui, cứ tưởng rằng lừa mọi người được một thời gian thì mọi người sẽ quên hết thảy, cuối cùng lại lấp đầy lò thiêu.

Văn Mặc không nói tiếp, chỉ là lẳng lặng theo dõi cậu, ánh mắt hắn hiện lên thâm ý khác.

Tô Chiêm vừa thẹn vừa giận, cộng thêm cả quẫn bách, giận dữ xoay người lại tự cho mình một lý do không nhìn Văn Mặc nữa, cậu nhanh chóng xắp xếp nốt một số đồ buổi trưa còn chưa xong.

Văn Mặc thấy thế cũng không quấy rối Tô Chiêm nữa, hắn lấy điện thoại di động ra nhắn tin: Cha, con có chuyện cần cha giúp đỡ.

Văn Sam Vũ: Con trai của ta, lại có chuyện gì, cha của ngươi dạo này đang rất bận rộn đây, vừa mới giúp ngươi tra thông tin của bệnh viện, ta cần nghỉ ngơi một chút.

Văn Mặc:......!Con sẽ về nhà vào cuối tuần này, có cả ba nhỏ về nữa.

Văn Sam Vũ: Con traiiiiii! Yêu hai ba con, nói nhiều như vậy thì làm được cái gì, có việc gì thì cứ nói thẳng đi, không hổ danh là con trai ruột của ta.

Tác giả có điều muốn nói: Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ! T^T.