Đảo Ninh Sơn

Khi đoàn làm phim《 Kình đảo 》 tới đây, tiết trời rất đẹp, mùa bão vừa qua đi.

Trời vừa hửng sáng sau con mưa, còn có thể trông thấy cầu vồng.

Lần này, trong đoàn ngoại trừ nhân viên của đoàn phim còn có thêm đội ngũ quay phim phóng sự về Lộc Kiến.

Xuống thuyền xong, mọi người được cư dân toàn đảo chào đón hồ hởi.

Đảo Ninh Sơn chủ yếu phát triển nhờ vào khách du lịch, nên thấy đoàn làm phim lại càng niềm nở nghênh đón.

Khi được một lần nữa gặp ảnh đế Lộc Kiến, cư dân đảo đều vui mừng phấn khởi.

“Tiểu Lục đã về rồi àaaaa”

“Lộc Kiến tiên sinh giờ lấy lại được ký ức rồi!”

“Lộc Kiến đến đóng phim! Còn đóng ở đảo Ninh Sơn chúng ta nữa đó!!”

“……”

Lý Nhị Cẩu chen chúc giữa đám người phất tay chào hắn.

Lục Doanh Châu bị kẹp cứng đờ giữa vòng vây từ dân đảo.

Sau khi khôi phục ký ức, hắn bối rối không biết nên đối mặt với những người đồng hương đó thế nào.

Nhân cách thứ ba: “Ngây ra đó làm gì? Mau chào hỏi mọi người đi, đó là bà Ninh đóng đế giày đầu thôn, ngoài cùng bên trái là chú Lý vựa ve chai, còn có kia nữa, bà chủ quán nhậu đêm…”

Lục Doanh Châu đành phải đi chào hỏi từng người một.

“Đường đường một đại minh tinh vậy mà còn nhớ rõ chúng ta.”

“Một năm không gặp lại đẹp trai hơn.”

Người của đoàn làm phim đứng bên cạnh khiếp sợ nhìn dân đảo nhiệt tình nhét đủ thứ vào lồng ngực Lộc Kiến.

Trứng gà, cá khô, đồ uống lạnh, đồ ăn vặt, mũ chống nắng… thậm chí còn có cả túi tiếp ứng.

Nhân viên công tác đứng bên cạnh xì xào:

“Không hổ là Lộc Kiến, tiếng tăm vang tới cả hòn đảo xa nhất phía đông đại lục.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

“Đãi ngộ cấp bậc đại lão, Lộc lão sư trăm tuổi xuống địa phủ chắc cũng sẽ được chào mừng lắm.”

“Phủi phui! Anh Lộc Kiến nhà tôi sau này chế sẽ phải lên thiên đường.” —— đến từ fan nào đó trà trộn vào đoàn.

Đạo diễn phim phóng sự Mạnh Cương nhạy cảm nhận ra được sự bất thường, híp mắt nói: “Sao tôi lại có cảm giác Lộc Kiến hình như quen mấy người dân đảo này?”

Lục Doanh Châu nghe thấy lời hắn nói qua đám đông, bèn ngẩng đầu nói: “Đúng vậy, tôi quen bọn họ.

Mạnh Cương: “……”

Quay phim phóng sự là kế hoạch phòng làm việc Lộc Kiến đề ra.

Mấy năm nay, phim phóng sự về cuộc sống sinh hoạt riêng tư của minh tinh đang hết sức thịnh hành, đã vậy sau khi công bố cũng sẽ tạo thành hiệu quả lớn đối với địa vị và độ nổi tiếng của minh tinh đó.

Phòng làm việc đã thỏa thuận với đoàn làm phim, có thể tiến hành quay dưới tiền đề không ảnh hưởng tới tiến độ quay phim.

Mạnh Cương nhìn chằm chằm vào hình ảnh máy quay được.

Ánh mặt trời vừa vặn.

Sóng gợn lăn tăn nơi cuối chân trời.

Chàng trai mặc áo trắng quần đen đơn giản, chiều cao vượt trội, khuôn mặt đẹp đẽ cực điểm có thể sánh bằng ảnh bìa tạp chí.

“Lộc ca!” Trần Hạo Tư nhanh chân đuổi theo.

Thân là thành viên nhóm nhạc nam, chiều cao cậu ta cũng tới 1m78, lại thấp hơn Lộc Kiến cả đoạn dài.

Mạnh Cương thầm nghĩ cảnh này nếu đặt dưới con mắt của fan cp chắc đỉnh lắm

Đáng tiếc bọn họ đang quay phim phóng sự về Lộc Kiến, hòng tránh drama, sau đó sẽ phải xóa luôn cảnh này.

Hắn yên lặng đóng máy quay.

“Chuyện gì vậy?” Người nọ quay đầu lại.

Trần Hạo Tư hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Nghe dân đảo nói trước kia anh từng đến sống ở đảo Ninh Sơn, dùng một cái tên khác là… Lục Doanh Châu, có ý nghĩa đặc thù gì ạ?”

“Lục Doanh Châu chính là tên thật của tôi.”

Trần Hạo Tư: “!!!”

Cậu không ngờ tới hóa ra còn có một bí mật sâu xa như vây.

Tên thật mà cả mạng xã hội lẫn fan cũng chưa đào ra được của Lộc Kiến, thế mà lại bị cậu biết!

Thời khắc đó, Trần Hạo Tư cảm giác giác giữa hai người bọn họ như thể bay đầy bong bóng hoa anh đào màu phấn hồng lãng mạn.

Cậu lấy tay phải đè lên trái tim đang hoảng hốt đập, rung động không thôi.

Chờ tới lúc đi đến cuối đường, Trần Hạo Tư đứng ở bờ biển, hít sâu một hơi.

Cậu dùng đuôi mắt trộm liếc người kia, cuối cùng dốc hết can đảm nói:

“Lộc tiền bối, em có thể nói chuyện này với anh được không?”

Lục Doanh Châu: “Hả? Cậu cứ nói thẳng đi.”

“Em là fan của anh, ngay từ tác phẩm đầu tiên khi anh ra mắt, em đã chú ý tới anh rồi.

Thực ra……chính anh cũng là động lực để em dấn thân vào giới giải trí.” Trần Hạo Tư càng nói mặt càng đỏ.

Hồi mới làm thực tập sinh, đầu giường cậu còn dán poster Lộc Kiến.

Ngày nào cậu cũng ôm gối ôm giống với gối ôm của Lộc Kiến đi vào giấc ngủ, bất trí bất giác, thần tượng đã trở thành một ngưởi rất quan trọng trong lòng cậu.

Lục Doanh Châu không biết điều này, chỉ vỗ vai Trần Hạo Tư nói:

“Cố lên, tiếp tục cố gắng.

Cậu rất có thiên phú đóng phim, tương lai biết đâu còn có thể vượt qua tôi.”

Nấp sau bụi hoa nhìn trộm Mạnh Cương nghĩ thầm, thật là cảnh tượng đàn anh cổ vũ đàn em đầy ấm áp, hay là cứ quay tiếp nhỉ.

Có thể lấy làm tư liệu sống đắp nặn tính cách tri kỷ của Lộc Kiến.

Nghĩ vậy, Mạnh Cương liền bật camera lại.

“Nhưng em không muốn vượt qua anh! Chưa bao giờ em muốn vậy cả…”

Trần Hạo Tư bỗng nhiên cao giọng khiến Mạnh Cương giật nảy mình.

“Lộc tiền bối, em thích anh.”

Lục Doanh Châu: “……?”

Mạnh Cương: “???”

Mạnh Cương có linh cảm mình nên biến mất khỏi đây.

Hình như hắn đã… nghe được bí mật nào đó không nên nghe.

Nhưng xuất phát từ khát vọng hóng hớt, Mạnh Cương lại rất muốn biết Lộc Kiến sẽ trả lời như thế nào.

Chỉ nhìn từ việc quay phim hằng ngày, hai người bọn họ rất có cảm giác cp.

Đôi lúc biểu cảm khi Lộc Kiến nhìn chăm chú vào mắt Trần Hạo Tư trên màn ảnh tha thiết đến mức hắn sẽ không nhịn được nổi da gà.

Mạnh Cương nghĩ thầm, không biết Lộc Kiến có cũng mang thiện cảm đối với Trần Hạo Tư không nhỉ?

Sau đó hắn nghe thấy đối phương nói: “Xin lỗi, tôi luôn chỉ xem cậu như đàn em.”

Trần Hạo Tư lúng túng, thấp giọng nói: “Hẳn phải để em xin lỗi mới đúng…”

Quả nhiên là hắn đã cả nghĩ.

“Không sao, về sau chúng ta cứ coi như tất cả chuyện này đều chưa xảy ra.

Tôi sẽ quên lời cậu vừa nói.” Lục Doanh Châu biểu hiện hoàn toàn điềm nhiên, như thể đây không phải lần đầu hắn trải qua chuyện như vậy.

Mạnh Cương nhớ ra có vài tin vịt đồn đại nhiều nữ diễn viên từng hợp tác với Lộc Kiến đều đã thổ lộ với hắn.

Xem chừng Lộc Kiến có bề dày kinh nghiệm xử lý vấn đề này.

Trần Hạo Tư gãi gãi đầu, nói ngại ngùng: “Vâng, em rất xin lỗi, em đã quá mạo muội.”

Lục Doanh Châu dùng giọng của đàn anh khuyên bảo: “Không sao, chắc vì cậu vẫn còn nhỏ tuổi, ngộ nhận ngưỡng mộ khi theo đuổi thần tượng thành tình yêu.

Sau này cậu sẽ dần dần phát hiện, thực ra, thích thật không phải là vậy…”

Nhìn ánh mắt trong suốt của đối phương, Trần Hạo Tư chỉ có thể ậm ừ đáp lại.

Kỳ thực cậu hiểu rõ, không phải vậy.

Tình cảm của cậu đối với Lộc Kiến tiền bối chính là kiểu thích muốn được làm người yêu của nhau.

Dù nhất thời bị từ chối, Trần Hạo Tư cũng không hề nhụt chí.

Bản thân hiện giờ đúng là không xứng với tiền bối.

Nhưng chỉ cần một ngày Lộc Kiến vẫn độc thân, cậu sẽ có cơ hội.

……

Tan làm, Lục Doanh Châu còn phải tiến hành quay phỏng vấn cho phim phóng sự.

Hôm nay địa điểm quay được lựa chọn là một quán trà cũ duy nhất trên đảo.

Có lẽ là vì muốn theo kịp du khách trẻ tuổi, quán cũng bán cà phê bắt kịp thời đại.

“Lộc ca anh muốn uống gì?” Trợ lý hỏi.

Lục Doanh Châu nói: “Trà tần bì mơ chua, thêm một ít nước chanh.”

Mạnh Cương nhướng mày nói: “Xem ra anh rất quen thuộc với nơi này, trước kia từng ở một thời gian ư?”

Lục Doanh Châu gật đầu, “Trước kia tôi từng sống ở đảo Ninh Sơn một thời gian.”

Gió biển tanh mặn buổi hoàng hôn thổi qua khung cửa sổ.

Ánh chiều tà hắt lên người đàn ông tựa như một lớp mạ vàng choàng trên người hắn.

Hắn cười nhạt.

Tiếng sóng biển văng vẳng đằng xa.

Mấy nhân viên công tác đứng sau máy quay nhìn cảnh ấy đều không thể dời mắt.

Mạnh CƯơng: “Anh có thể kể rõ hơn không? Thời gian và nguyên nhân anh đến ở đảo Ninh Sơn.”

Lục Doanh Châu: “Chắc khoảng hai năm trước, mọi người đều biết tôi ly hôn.

Khoảng thời gian đó là đoạn trũng trong sự nghiệp của tôi, tôi không vào vai được bất cứ nhân vật nào… ngay đến cả một vai diễn người lang thang cũng diễn không tốt, nên tôi đã quyết định tạm gác công tác một thời gian, tới đảo Ninh Sơn tìm cảm hứng.”

Mạnh Cương: “Ồ, hóa ra phía sau còn có một câu chuyện chua xót như vậy.

Diễn viên xem như một nghề nghiệp thiên về nghệ thuật phải không? Tôi nghe nói có vài người nhập vai quá sâu sẽ không thoát ra được, ngài Lộc đã bao giờ có cảm giác đó chưa?”

Lục Doanh Châu: “Cũng có, tôi không phải diễn viên chính quy, khi đóng phim chủ yếu thiên về trường phái trải nghiệm.”

Hai người thảo luận thêm vài đề tài liên quan đến đóng phim, Mạnh Cương thấy bầu không khí rất phù hợp, bèn hỏi:

“Ban nãy ngài có nhắc tới chuyện ly hôn, xem ra cuộc hôn nhân này ảnh hưởng tới ngài không ít.”

Lục Doanh Châu: “Đúng.”

Ngay sau đó Mạnh Cương lập tức tung ra một câu hỏi sắc bén: “Rốt cuộc là nguyên nhân nào đã khiến anh lựa chọn lén kết hôn vào giữa lúc sự nghiệp đang có những bước phát triển quan trọng?”

Câu hỏi như vậy, người bình thường đều không dám trả lời.

Dù có bị quay lại, sau đó phòng làm việc Lộc Kiến chắc chắn sẽ nghĩ cách biên tập cắt xén đi.

Trợ lý liều mạng đánh mắt ra hiệu.

Lục Doanh Châu lại hồn nhiên không hiểu, trả lời: “Đương nhiên là vì tình yêu.”

Mạnh Cương: “Hả?”

Những người khác, bao gồm cả trợ lý cũng sợ đứng hình.

Lục Doanh Châu nghiêm túc nói: “Chỉ khi yêu một người, mới muốn kết hôn với người đó mà.”

Mạnh Cương: “…Vậy thì tình cảm giữa anh và chồng cũ trước kia hẳn phải rất sâu sắc đúng không, anh có ngại miêu tả người đó là người thế nào không?”

Lục Doanh Châu: “Là người rất tốt.

Trong tay các anh không phải đã có thông tin về em ấy rồi sao?”

Mạnh Cương cúi đầu xuống nhìn, cười gượng: “Ha ha, ha ha, hình như là thế.”

Lục Doanh Châu làm mặt nghiêm túc: “Còn có một chuyện nữa tôi muốn công bố, lần này tôi không muốn giấu giếm nữa.”

Mạnh Cương linh cảm chuyện này không đơn giản, người ngả về phía trước: “Cái gì?”

Lục Doanh Châu nói: “Tôi và Tạ Ngộ đã một lần nữa về với nhau, dự tính nửa cuối năm sẽ kết hôn.”

Câu nói phát ra, cả trường quay tĩnh lặng như tờ.

“……”

Mạnh Cương: hóa đá.JPG

Những người khác: nghệt ra.JPG

Trợ lý sắp trừng lòi con ngươi.

Lộc ca và sếp Tạ tái hợp lúc nào vậy sao cậu lại không biết……

Một lúc sau, Mạnh Cương lẩm bẩm: “Phát sóng được thật à?”

“Hạo Tư, ba cậu gọi điện thoại tới.” Người đại diện đưa điện thoại qua.

Thiếu niên có vẻ ngồi ủ rũ trên sô pha nghe cuộc gọi video: “Alo?”

Ba Trần là một thương nhân bụng phệ khôn khéo.

Giờ ông ta có vẻ rất tức giận, quắc mắt nạt nộ: “Tao đưa mày vào giới giải trí là để mày tiến bộ, chứ không phải bảo mày đến yêu đương!”

Trần Hạo Tư hoảng sợ, nói hơi chột dạ: “Ba đang nói gì vậy?”

Chiều nay cậu mới thổ lộ, đáng lý không nên bị phát hiện mới phải.

Lẽ nào là người quen mật báo?

Cậu liếc mắt nhìn người bên cạnh đầy hoài nghi.

Ba Trần lạnh lùng: “Tóm lại mày quay xong bộ phim này nhớ tránh xa Lộc Kiến vào.”

“Sao lại như vậy chứ ba?” Trần Hạo Tư thấy khó hiểu, “Con là fan của anh ấy mà, trước kia ba rõ ràng……”

Ba Trần: “Thằng oắt con mày chẳng hiểu gì cả, mày có biết Tạ tổng, Tạ Ngộ không? Trong giới đang đồn nó tái hợp với Lộc Kiến rồi đấy.

Nghe ba khuyên, thằng cha này bị điên, chúng ta không dây vào được.”

……

Trong bộ phim phóng sự về Lộc Kiến, ngoài công việc ở đoàn phim còn kèm cả rất nhiều nội dung về đời sống hàng ngày.

Ý đồ của Mạnh Cương chính là phô bày một Lộc Kiến chân thực hết sức có thể trước mắt người xem.

Nhưng càng quay, hắn càng có cảm giác là quay quá cmn chân thật!

Trên đời sao có được một người thẳng thắn thành thật, hoàn toàn không hề có áp lực thần tượng như vậy!

Không chỉ tự công bố tình yêu, ngay cả đến tối bọn họ buổi quay phòng ngủ, đối phương cũng chỉ để mặt mộc mặc quần áo ngủ ra tiếp đón.

Mạnh Cương: “……”

Fan nhìn thấy cảnh này chắc sẽ phát điên mất.

Điều kiện sinh hoạt ở Đảo Ninh Sơn không phải quá tốt.

Quay phim hướng máy quay một vòng quanh phòng, rồi dừng lại ở thú bông hình con nai màu nâu đặt đầu giường:

“Hóa ra thầy Lộc cũng thích thú bông.”

Lục Doanh Châu cầm lấy thú bông chơi, giải thích:

“Đây là món quà đầu tiên tôi được fan tặng lúc mới ra mắt, cho nên lúc nào tôi cũng mang nó theo.”

Sau này, phim phóng sự được đăng tải.

Bí thư Vương nhìn con nai bằng bông trên màn hình, miệng giật giật:

“Sếp Tạ, đây hình như là sếp tặng đúng không?”

Hắn nhớ như in trước kia mình cùng sếp Tạ đi Nhật Bản công tác, đối phương chọn ba tiếng cuối cùng chọn ra được món quà này.

“Đúng vậy.” Tạ Ngộ nói nhàn nhạt, “Trước kia bên trong còn có camera, nhưng bị tôi gỡ ra từ lâu rồi.”

Bí thư Vương: “……” Biến thái qué.

Run lẩy bẩy.