Súng trong tay Kontanstin chỉa vào đầu James, khóe miệng kéo ra một nụ cười.

Corrine căn bản không nghĩ đến sẽ phát sinh biến hóa như vậy, hắn kéo Byrnes muốn lao về trước lại, gần như nín thở. Kontanstin ôn nhu vuốt ve mặt của James, nhìn gương mặt hơi trắng bệch kia, nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, nhìn môi có chút run rẩy, gã tựa hồ muốn ghi tạc gương mặt này vào trong đầu.

Cảm giác của James trở nên nhạy bén dị thường, cậu cảm giác được động tác trên tay Kontanstin, chỉ cần gã thoáng dùng sức, nguyên tử sẽ bắn thủng đầu cậu. Cái chết càng lúc càng gần, trong mắt James lóe lên một tia không cam lòng...

Ai cũng không biết Kontanstin đang suy nghĩ gì, hành vi của gã cho tới bây giờ cũng khó có thể phỏng đoán như bình thường, một phút trước gã còn quyết định chết cùng James, sau một phút, gã lại đẩy James ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa khoang, phi thuyền rất nhanh khởi động. James rơi vào trong lòng Byrnes, khi cậu phục hồi tinh thần lại, chiếc phi thuyền kia đã bay lên cao. Byrnes ôm chặt lấy cậu, thân thể cậu tựa hồ còn đang run rẩy. Ánh mắt của James còm đặt giữa không trung.

"Không cho phép nhìn." Byrnes nói.

James cúi đầu xuống, sau đó tựa vào trong lòng Byrnes, cũng ôm chặt lấy hắn.

Phi thuyền của Kontanstin vòng qua tầng mây, bay vào vũ trụ mênh mông, sau đó rơi xuống một tinh cầu xa lạ. Kontanstin ngồi trong khoang điều khiển, gã ngẩn người nhìn tay mình.

James và tiểu sủng vật vẫn có khác biệt, gã có thể không chút nương tay giết chết sủng vật, thế nhưng đối với James... Gã vẫn là không cách nào hạ thủ.

Kontanstin đột nhiên nở nụ cười, điên cuồng cười lớn. Gã cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu. Có vật gì đè trong lòng gã, khiến gã hít thở không thông. Gã không phải là một người am hiểu hồi ức và hối hận, thế nhưng hiện tại, Kontanstin nhớ tới ngày ở trấn Johan, còn có thanh niên toàn tâm toàn ý yêu mình. Kontanstin nghĩ, dã tựa hồ có chút hối hận...

"Phanh!"

Một trận nổ, Kontanstin theo bản năng chạy ra khỏi cabin, ở một khắc kia, phi thuyền đột nhiên nổ tung...

——

Lúc Corrine về đến nhà đã là chạng vạng, hắn thậm chí chưa kịp cởi quân phục. Tròn bốn ngày truy lùng khiến hắn có chút cực kỳ uể oải, trên y phục có cả nếp nhăn, khuôn mặt anh tuấn có chút tiều tụy. Corrine gõ cửa nhà. Đây là nhà thuộc về Iven, thế nhưng Corrine đã tự động coi đây trở thành nhà của mình. Iven không thích ngôi biệt thự kia, ngôi biệt thự kia hoàn toàn để không, cũng qua khỏi những ngày nhốt mình trong đó.

Ryan mở cửa, nhóc con thấy Corrine, đầu tiên là ánh mắt sáng lên, lúc Corrine đưa tay sờ đầu hắn, nhóc con liền nghiêng đầu qua, bộ dạng ghét bỏ.

"Bẩn muốn chết!" Nhóc con hừ lạnh nói.

Corrine liền một tay nâng Ryan lên, ôm vào trong ngực, sau đó cọ cọ, Ryan cố sức muốn đẩy Corrine ra, thế nhưng so với Corrine, khí lực vẫn nhỏ hơn rất nhiều, vì thế động tác của nhóc con cuối cùng thành giãy dụa.

"Như vậy chúng ta đều bẩn như nhau." Corrine cười nói, đổi lấy Ryan trợn mắt mà chống đỡ.

"Cháu ghét chú." Ryan tựa hồ thực sự tức giận.

"Ba ba đâu?" Corrine ngượng ngùng cười nói.

Ryan một bộ xa cách.

Corrine để Ryan xuống đất, sau đó nghiêm túc nói: "Nghiêm!"

Ryan trong nháy mắt đứng thẳng người, thân người nhỏ bé đứng thẳng tắp. Ryan muốn trở thành một chiến sĩ, đây là huấn luyện nhỏ trước kia của bọn hắn, hôm nay độ phối hợp đã rất cao. Ryan dựng thẳng lỗ tai chờ mệnh lệnh tiếp theo của hắn.

Trên khuôn mặt nghiêm túc của Corrine lộ ra một nụ cười, hơi cúi xuống hỏi: "Ba ba đâu?"

"..."

Ryan trừng Corrine, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ chỉ lên lầu. Corrine ôm đầu nhỏ của Ryan, nặng nề hôn lên trán nó một chút, sau đó liền chạy nhanh lên lầu. Ryan sửng sốt một chút, sau đó đỏ mặt hừ hai tiếng.

Càng tới gần Iven, Corrine lại cảm thấy càng khẩn trương. Này tựa hồ thành một phản ứng theo bản năng. Khi đi đến cửa phòng ngủ, tim của Corrine đã đập kịch liệt, hắn có chút kích động, miệng lưỡi có chút khô khốc. Corrine gõ cửa một cái, bên trong không có phản ứng. Corrine đẩy cửa ra, sau đó liền thấy thanh niên nằm trên giường. Iven đang ngủ trưa, lúc tin James được cứu ra truyền tới, thở dài một hơi, mệt mỏi ùa đến. Iven ngủ rất say, thậm chí ngay cả rèm cửa cũng không kéo lại, nắng chiều từ ngoài chiếu vào, cả phòng đều nhuộm một tầng màu đỏ. Corrine đi tới, tinh tế nhìn mặt y. Tại giây phút kia, lòng của Corrine đột nhiên bình tĩnh lại, hắn nằm xuống bên người Iven, nhẹ nhàng cầm tay hắn.

Lúc Iven tỉnh lại, trời đã hoàn toàn tối đen, trong phòng cũng đen như mực. Trong ngực của y tựa hồ có vật gì vậy giật giật, Iven đầu tiên là hoảng sợ, y mở đèn, sau đó mới phát hiện đó là một đầu, xuống chút nữa, lại là lộ ra khuôn mặt anh tuấn. Tóc màu vàng đã hoàn toàn bù xù, hai tay của Corrine ôm chặt lấy hông của Iven, Iven tỉnh lại, Corrine cũng mở mắt, ánh mắt xanh thẳm nhìn thẳng y. Bốn mắt nhìn nhau, Corrine hôn lên mắt của Iven một cái, nụ hôn của hắn dần dần đi xuống...

Sau đó, Iven ngửi thấy được một mùi kỳ quái. Mùi sso, chính là tới từ trên người Corrine , đây đối với Iven luôn thích sạch sẽ mà nói...

"Corrine, đứng lên đi tắm!"

Lúc Corrine từ phòng tắm đi ra, nửa người dưới quấn khăn tắm. Tóc của hắn vẫn ướt, giọt nước tụ lớn theo sợi tóc rơi xuống. Nam nhân ở chiến trường và sân huấn luyện lâu dài, vóc người hết sức tốt, toàn thân đều tràn đầy sức mạnh.

Iven đang nấu cơm, mùi hương từ phòng bếp bay ra, Corrine đi vào, Iven chỉ là quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt không dừng lại ở bất kỳ chỗ nào, vội vàng tiếp tục công việc trong tay mình.

Corrine phẫn nộ đi ra ngoài. Ryan đang đứng ở sau hắn, sau đó khi hắn xoay người vươn tay chọt cơ bụng cứng rắn của hắn. Corrine u buồn đi vào phòng tắm, sau đó sấy khô tóc mình, lúc đi ra trên người đã mặc áo choàng tắm màu trắng. Ryan ghé vào trên bàn, Corrine kéo ghế ngồi lên.

Ryan không hiểu khéo léo nhìn hắn một cái, sau đó hỏi: "Vì sao chú thở dài?"

"Chú trên đường về thấy một quyển sách, trong sách nói nam nhân phải thường xuyên thể hiện mị lực của mình trước mặt người yêu." Corrine nói, "Sau đó chú không được chú ý tới nữa."

Ryan suy nghĩ hồi lâu, sau đó nói: "Có thể bởi vì chú già rồi."

Lúc Iven đi ra liền thấy một lớn một nhỏ đang xúm lại nói chuyện, nói nói, sắc mặt của Corrine càng ngày càng khó coi. Iven bưng thức ăn lên, ánh mắt của Corrine vẫn rơi vào trên người y. Iven bị ánh mắt của hắn nhìn đến ù ù cạc cạc.

Tư thế dùng cơm của nam nhân vẫn rất ưu nhã, thế nhưng Iven luôn cảm thấy có chút quái dị, hai phút sau, Iven rốt cuộc hiểu rõ quái dị ở chỗ nào, khi y còn chưa ăn được hai miếng, thức ăn trên bàn đã bị quét sạch. Iven và Ryan đều trợn mắt há mồm mà nhìn hắn.

Corrine đột nhiên cứng ngắc, sau đó dùng khăn lau mép, sắc mặt như thường nói: "Iven, tài nấu nướng của em càng ngày càng tốt. Những thức ăn này, mùi vị rất ngon."

Ánh mắt của Iven và Ryan vẫn không dời đi.

Corrine có chút xấu hổ, sau đó nhẹ giọng ho khan một cái: "Trên phi thuyền cũng không đủ dịch dinh dưỡng, tôi đã hai ngày không ăn uống gì rồi."

Iven nhìn hắn một cái, cái nhìn kia mang theo một chút ôn nhu và yêu thương. Bị Iven nhìn, xấu hổ trong lòng Corrine đột nhiên biến mất. Yêu thương, thương hại, vô luận là cái gì, đều nói rõ Iven quan tâm đến hắn. Ở giây phút kia, trong đầu của Corrine hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Sau đó trên mặt anh tuấn mang cho chút đáng thương, thậm chí còn sờ sờ bụng của mình.

Iven đứng dậy lại làm đồ ăn cho hai người.

Iven đi rồi, Ryan nhìn chằm chằm vào Corrine, con ngươi chuyển vòng vòng, Corrine nhất thời ngồi ngay ngắn, mặt không thay đổi nhìn nó.

Ăn xong bữa cơm, ba người cùng nhau ngồi trên ghế sa lon. Corrine kể lại mọi chuyện phát sinh trong quá trình truy lùng.

"Cho nên, Kontanstin liền chạy như vậy?" Iven hỏi, trên mặt lộ vẻ lo lắng. Kontanstin là người điên, ai cũng không biết gã một ngày kia có thể đột nhiên xuất hiện hay không, sau đó làm ra chuyện gì tổn thương James.

"Đương nhiên không đơn giản như vậy, tôi ở trên phi thuyền của gã động tay động chân một chút." Corrine nở nụ cười, cười đến đắc ý, cười đến bí hiểm.

Iven thở dài một hơi: "James hiện tại về cùng Byrnes?"

Corrine gật đầu.

"James có bị thương không?"

Corrine lắc đầu.

"Byrnes sao?" Iven tiếp tục hỏi.

"Không bị thương." Corrine nói.

Iven dừng một chút, Corrine ngồi nghiêm chỉnh, chờ Iven hỏi tiếp, đợi thật lâu, Iven không nói gì, Corrine quay đầu nhìn lại, lại thấy Iven cầm di động trong tay đang gửi tin nhắn ngắn.

Corrine nhất thời cảm thấy một luồng khí nghẹn ở ngực, hắn nhẹ giọng ho khan một cái, sau đó nói: "Iven, em vì sao không hỏi tôi?"

Không biết có phải là ảo giác của Iven không, y luôn cảm thấy trong ngữ khí của Corrine ẩn chứa một tia ủy khuất.

"Anh bị thương sao?" Iven biết lắng nghe nói.

Corrine gật đầu, sau đó đưa chân đưa ra, vén quần lên, chỉ chỗ đầu gối. Nơi đó quả thật có một vết thương, dài khoảng 2 cm. Đối với một chiến sĩ mà nói, vết thương là tượng trưng của vinh dự, nhưng là bọn họ sẽ không dễ dàng để lộ vết thương của mình ra, bởi vì bọn họ nghĩ hành động như vậy là biểu hiện hèn yếu. Mà bây giờ, Corrine lại để lộ vết thương. Sau đó như hắn mong muốn, trong mắt Iven lóe lên một tia hoảng hốt, sau đó cầm hòm thuốc tới.

Corrine ngồi trên ghế, cúi đầu, nhìn Iven nửa quỳ một bên, cẩn thận thoa thuốc cho hắn.

"Đau không?" Iven hỏi.

Corrine theo bản năng muốn nói không đau, thế nhưng lời đến khóe miệng đột nhiên lại nuốt xuống, sau đó nhẹ giọng nói: "Lúc đi có chút đau."

Động tác của Iven liền nhẹ hơn. Khóe miệng của Corrine chậm rãi kéo ra một nụ cười.

Một đêm này, Corrine ôm Iven ngủ , ngày hôm sau tỉnh lại đó là thần thanh khí sảng, hắn mặc áo ngủ ra khỏi phòng, tựa ở lan can lầu hai nhìn xuống, liền thấy trong phòng khách bày hai cái túi, một lớn, một nhỏ. Ryan vui vẻ đeo túi lên lưng, thấy Corrine liền đưa túi nhỏ của mình vè phía hắn.

Trái ôm phải ôm trong dự đoán không phát sinh, Iven vẫn ngồi trên ghế sa lon, bỏ một số đồ dùng hằng ngày vào trong túi.

"Iven, em muốn đi đâu?" Corrine đi tới bên người Iven, vô cùng kinh ngạc hỏi.

"Tôi muốn cùng Ryan đi tham gia hoạt động ngoài trời do trường học tổ chức." Iven nói.

Corrine như gặp sấm sét giữa trời quang: "Tôi đây thì sao?"

Iven quái dị nhìn hắn một cái: "Anh bị thương, đương nhiên phải ở nhà dưỡng thương."

Corrine: "..."

—-¤—-