Lucifiel không phải là lần đầu tiên tới gần thượng đế.

Trước kia, hắn từng nằm ở trên đùi thượng đế, lắng nghe thần linh dạy dỗ.

Lúc đó lòng hắn đầy sùng bái, tuy rằng đã mở thần trí, nhưng mà đối với rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu rõ hết, thượng đế liền để hắn đi vào đại thánh đường, cẩn thận giảng giải sự việc cho hắn. Lucifiel cũng chính bởi vì loại hành động thiên vị này của thần, mới có thể thân cận vói thần hơn những thiên sứ khác rất nhiều.

Thượng đế là Chúa sáng thế của hắn.

Cho dù ngón tay run rẩy, Lucifiel vẫn đi tới trước ngự tọa, hắn có chút không biết làm sao, đối với cái chuyện “thị tẩm” này không hề có cảm giác chân thật, hắn hy vọng đây là một giấc mộng, hoặc là thượng đế nói đùa với hắn.

“Luci.” Thần linh dưới thánh quang nhìn chăm chú vào hắn, còn nói thêm, “Cởi quần áo.”

Hy vọng của Lucifiel tan biến.

Cởi quần áo…

Hắn muốn lừa gạt chính mình rằng thượng đế là tìm hắn hầu hạ đi ngủ cũng không được.

Dưới nội tâm giãy dụa của Lucifiel, sự trung thành với thần, vẫn áp đảo vớ vẩn dưới đáy lòng. Dưới ánh mắt của thượng đế, ngón tay hắn vẫn mò về phía vạt áo mình, cởi bỏ cổ áo, cần cổ thon dài bại lộ trong không khí.

Ở ngự tọa, bóng dáng dưới thánh quang dường như khẽ nhúc nhích cánh tay.

Lucifiel lập tức dừng lại.

Thượng đế ôn hòa nói rằng: “Tiếp tục.”

Lucifiel cắn răng một cái, chỉ có thể tiếp tục cởi. Trang phục thiên sứ đơn giản hướng tới bảo thủ, lễ phục không chỉ một tầng, giúp hắn tranh thủ được một ít thời gian khắc chế cảm giác mất thể diện. Sau khi Lucifiel cởi ra ngoại bào tinh xảo thanh lịch, trường bào thuần trắng bên trong cực kỳ dán người, buộc quanh thân thể hoàn mỹ đã có từ khi sinh ra của thiên sứ.

Một quyển sách kim sắc liều mạng chấn động trên đầu gối thượng đế, ý đồ ngăn cản đối phương.

Nhưng mà cũng không có tác dụng.

Khóe môi thần linh tóc bạc dưới thánh quang bao phủ nhếch lên ý cười lạnh như băng, con ngươi vàng kim nhìn thẳng Lucifiel. Tạo vật xinh đẹp của y đang cởi quần áo, cái loại mâu thuẫn dưới mặt ngoài bình tĩnh này, khiến y hiểu rõ đối phương không phải một cuồng tín đồ hoàn toàn không có lý trí.

Lucifiel với thần, là kính, là yêu, cũng có tự tôn thuộc về hắn.

Thần linh tóc bạc thích hắn che giấu sự sắc bén như vậy.

[ Không thể! ]

[ Ngươi không thể làm như vậy, y tỉnh lại sẽ không bỏ qua cho ngươi! ]

[ Đừng đụng vào điện hạ! ]

Không cách nào nói chuyện, sách sáng thế bị thần linh tóc bạc dùng bàn tay ngăn chặn gần như muốn qua đời luôn.

Nó là thần khí bạn sinh (bạn sinh: cùng sinh ra)của thượng đế, sinh ra chung với thượng đế, xem như chứng kiến toàn quá trình thượng đế tinh thần phân liệt. Quá khứ mặt hắc ám quậy ra đều là chuyện nhỏ, trong phạm vi sách sáng thế dễ dàng tha thứ, nó cũng rất ít khi đâm thọc với thượng đế, dù sao thì mặt hắc ám coi như là một phần của thượng đế, chung quy nó phải cho một chút tình cảm.

Nhưng mà lúc này đây thật sự quá mức rồi!

Lucifiel là tạo vật thượng đế thích nhất, chứ không phải một trong!

Thượng đế nâng niu hắn trong lòng bàn tay mà sủng ái, đôi khi ngay cả thần khí bạn sinh như nó cũng không ngừng hâm mộ, nếu mặt hắc ám động vào Lucifiel, nó hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được thượng đế tỉnh lại sẽ là biểu tình như thế nào.

[ Mặt hắc ám, càng quan trọng hơn là ngươi không có cách nào động tới! ]

Thần linh tóc bạc ngồi ngay ngắn trên ngự tọa, cao cao tại thượng, tiếng tim đập lại truyền đạt đến sách sáng thế ở đầu kia.

“Ngươi cho rằng ta thật sự không có cách nào với ngự tọa sao?”

Ngón tay y tựa vào trên tay vịn ngự tọa, nhẹ nhàng dùng một chút lực, tay vịn liền vỡ nát. Trong tầm mắt khiếp sợ của sách sáng thế, thần linh tóc bạc dễ dàng từ ngự tọa đứng lên, cái giá là toàn bộ ngự tọa quang minh nát thành mảnh nhỏ.

Y chung quy cũng là thần.

Khi sách sáng thế ý thức được điểm này, thời gian đã muộn.

Thần linh tóc bạc vô cùng thuận tay ném sách sáng thế sang một bên, bên kia vừa vặn chính là đại thánh trì. Lực tín ngưỡng đã bị y khống chế, nước hồ thổi quét mà ra nuốt sống quyển sách kim sắc chợt lóe rồi biến mất, mặt nước khôi phục bình tĩnh, chỉ để lại vài bọt bong bóng ùng ục nổi lên.

Lucifiel cả kinh, “Ngài —— ”

Hắn nhìn về phương hướng đại thánh trì, nếu không có nhìn lầm, đó là sách sáng thế ghi chép mọi việc trên thế gian nhỉ?

Thượng đế ném thần khí ư?

Lúc đứng lên, thần linh tóc bạc xấp xỉ với Lucifiel, điển hình nam tính đặc thù. Vài sợi tóc dài màu bạc chấm đất trượt ra khỏi phạm vi thánh quang bao phủ, khiến ánh mắt Lucifiel không tự chủ được nhìn thêm vài lần, lúc này mới xác định thượng đế là tóc bạc.

Thần linh tóc bạc khôi phục bình tĩnh, giọng điệu có thêm ý lạnh nhạt, “Tiếp tục.”

Tay Lucifiel đặt ở đai lưng run lên, nơi chậm chạp không thể cởi bỏ chung quy không có thời gian để lề mề nữa.

Đai lưng rút ra.

Trường bào màu trắng từ đầu vai chảy xuống mặt đất.

Thiên sứ tóc vàng đứng ở đối diện thượng đế, giống như mới sinh, thân thể thần thánh nơi chốn lộ ra sự khéo léo tinh xảo của Chúa sáng thế. Ở trên người Lucifiel, vĩnh viễn tìm không thấy bất luận tỳ vết gì, hắn hoàn mỹ giống như thần linh. Không! Ở trình độ nhất định, hắn đã vượt qua định nghĩa về quy luật của tạo vật trên thế giới, là một kỳ tích thượng đế tạo nên.

Hắn là con cưng của thần.

Thánh quang lay động, thượng đế hắc ám dưới hạn chế của bản thể, vươn tay ra với Lucifiel.

Ngay cả đầu ngón tay cũng tản ra thánh quang thuần túy nhất.

Hai má Lucifiel bị cẩn thận vuốt ve, giống như đang quan sát một vật phẩm tinh xảo. Loại cảm giác này không được gọi là dễ chịu, vào khoảnh khắc thần tới gần, hôn môi hắn, Lucifiel nghiêng mặt đi, không để cho thần hôn đến trên môi.

Bảo hắn phụng dưỡng thần linh không có vấn đề gì.

Nhưng mà… loại chuyện này, căn bản không có biện pháp tiếp nhận…

“Hưm ——” chuyện trốn tránh không có khả năng làm như không tồn tại, cằm Lucifiel bị đè lại, trên môi rơi xuống nụ hôn lạnh như băng. Sở dĩ là lạnh như băng, không phải khoa trương, mà là nhiệt độ da thịt thần hơi thấp, lúc hôn môi hắn phá lệ rõ ràng. Đây là nụ hôn đầu tiên từ trước tới nay của Lucifiel, không có lãng mạn, không có thân mật.

Lucifiel chưa bao giờ bị đối đãi như thế, đôi mắt trợn to, lại bị thánh quang đoạt đi tầm mắt.

Hắn nhìn không rõ thần linh.

Dưới ánh sáng cực hạn, trước mắt hắn một mảnh tối đen.

Lucifiel cảm giác được trên lưng có thêm một bàn tay, bị kéo tiến lên nửa bước, va chạm vào thân thể thượng đế.

Hắn nhẫn nhịn sự không thích ứng, thấp giọng kêu: “Ngô thần.”

Thượng đế nói: “Nhắm mắt lại.”

Lucifiel thuận theo nhắm mắt lại, giảm bớt kích thích của thánh quang đối với ánh mắt. Dù vậy, con ngươi của hắn vẫn có chút đau đớn, khóe mắt hơi hơi ướt át, lại thủy chung không rơi xuống nước mắt.

Hắn không phải thiên sứ nhu nhược, thần muốn hắn, hắn chỉ có thể tiếp nhận.

Thân thể bị ôm lấy, Lucifiel cúi đầu, không muốn suy nghĩ giờ phút này mình là cái dạng gì. Sau khi nhắm mắt lại, động tĩnh trong đại thánh đường trở nên dị thường rõ ràng, Lucifiel có thể nghe thấy y bào thượng đế cọ xát khi đi lại, âm thanh mái tóc bạc lướt qua mặt đất, còn có tiếng ùng ục càng ngày càng mãnh liệt bên phía đại thánh trì.

Hết thảy, rốt cuộc là làm sao vậy.

Đại thánh đường kỳ thật là kết cấu cung điện đầy đủ, bởi vì thượng đế hàng năm ở đại điện, cho nên không có thiên sứ nào biết tẩm điện của đại thánh đường có dáng vẻ như thế nào. Tẩm điện chưa từng bị người thứ hai bước vào, mà lúc này đây, thần linh tóc bạc mang Lucifiel vào bên trong.

Dưới thân Lucifiel là giường mềm mại, tóc vàng rơi ở phía trên, như ánh nắng chiếu trên tờ giấy trắng.

Đôi mắt xanh lam của hắn mở ra lần nữa, cảm xúc khôi phục ổn định.

“Ngô thần.”

Thần dưới thánh quang chờ hắn nói chuyện.

Lucifiel nói rằng: “Trên người ta có giới luật thất mỹ đức ngài đặt ra, ngài có thể trừ đi không?”

Thần linh tóc bạc cứng đờ khẽ đến không thể thấy.

Thứ gì chứ?

Giới luật thất mỹ đức là đồ vật thượng đế ngưng tụ, bao hàm chờ mong đối với mỹ đức thế gian.

Sau khi nó được ngưng tụ thành hình, câu nói đầu tiên với thượng đế chính là: “Thượng đế, hắc ám trên người ngài quá nặng, xin buông ta xuống.” Nếu đây coi như là thái độ “khoan dung” giữa chủ tớ, như vậy chờ đến khi giới luật thất mỹ đức phát hiện sự tồn tại của mặt hắc ám là y, cả cọng xiềng xích giới luật thất mỹ đức đều nổ tung.

“Đồ vật dơ bẩn mà tà ác như vậy, tại sao có thể tồn tại trên người ngài!”

“Thượng đế, ngài là quang huy sáng ngời như thế, xin ngài làm gương tốt —— ”

“Tự sát đi!”

Thượng đế tại chỗ đem nó chia năm xẻ bảy một lần.

Sau đó vì muốn cho Lucifiel sắp sinh ra một cái hạn chế, thượng đế liền bỏ ý tưởng vứt nó đi, dán nó lại lần nữa. Trải qua một lần tan nát, dẫn đến cường độ ý thức của nó giảm đi rất nhiều, nhìn thấy thượng đế cũng không cách nào lên tiếng “khuyên nhủ”.

Những sự tích anh dũng ấy của giới luật thất mỹ đức, thần linh tóc bạc ký ức rất sâu sắc.

Chỗ tốt duy nhất ——

Y nhớ rõ, thượng đế yêu cầu giới luật thất mỹ đức câm miệng, ngôn linh này cho đến nay cũng chưa xóa đi.

Đầu ngón tay thần linh tóc bạc lướt qua má Lucifiel, đụng vào da thịt nhạt màu, màu sắc ấy dị thường xinh đẹp. Lúc Lucifiel muốn nói lại ngừng, thần linh dưới thánh quang mơ hồ lấy giọng điệu không gì không làm được nói rằng.

“Luci, nó sẽ an tĩnh.”

Lucifiel không biết là nên thả lỏng, hay là nên khẩn trương.

Quả nhiên, giới luật thất mỹ đức không cách nào sinh ra hiệu quả chế ước với chủ nhân sáng tạo nó.

Suy nghĩ này mới vừa hiện lên, hắn liền bị đánh mặt.

Thần linh tóc bạc vừa đè lên trên người Lucifiel, xiềng xích kim sắc nhìn quen mắt kia liền từ trong linh hồn xông tới, phát ra tiếng kim loại rung rung cuồng loạn. Cái này hoàn toàn không cùng một tần suất với chấn động mà sách sáng thế có thể hình dung, chói tai đến cực điểm, Lucifiel bị hoảng sợ, ngay sau đó thân thể trần truồng của hắn bị xiềng xích chặt chẽ khóa lại, che chắn bộ phận trọng điểm.

Lucifiel không chút hoang mang nói rằng: “Ngô thần, giới luật thất mỹ đức không cho phép ta phạm giới.”

Một trong thất mỹ đức là trinh tiết, phát sinh quan hệ với thần đương nhiên tính là phạm giới.

Thần linh tóc bạc phá lệ phát ra một tiếng cười lạnh.

“Giới luật thất mỹ đức.”

Xiềng xích theo bản năng run rẩy.

Vận dụng thần lực, thần linh tóc bạc muốn kéo xiềng xích từ trên người Lucifiel xuống. Lucifiel yên lặng nhìn giới luật thất mỹ đức liều chết chống cự, không sợ cường quyền, lần đầu tiên sinh ra tâm lý kính nể với nó.

Thượng đế hắc ám nổi giận, làm nửa ngày, muốn y buông tha ngôi sao sáng đã đến miệng ư?

Nằm mơ!

Giới luật thất mỹ đức cũng phẫn nộ rồi.

Mặt hắc ám không biết xấu hổ này, thế mà muốn nhúng chàm Lucifiel điện hạ!

Hai bên đối kháng, giới luật thất mỹ đức không địch lại thần linh tóc bạc, hức hức bị thượng đế hắc ám kéo rời khỏi thân thể trơn bóng của Lucifiel điện hạ.

Lucifiel ánh mắt vi diệu nhìn về phía thượng đế.

Thần linh tóc bạc không mảy may suy suyễn, tiếp tục ý đồ —— y muốn có được thân thể Lucifiel.

Thấy thần chấp nhất như vậy, Lucifiel học theo một động tác không nên học, dùng cánh tay vòng qua vai lưng của thần dưới thánh quang.

Được rồi, hắn là đến thị tẩm.

Sống nhiều năm như vậy, thứ nên biết phần lớn hắn cũng biết một ít. Nhưng chuyện trước đây cảm thấy ghê tởm, Lucifiel phát hiện nếu phát sinh giữa hắn và thượng đế, dường như… cũng không phải khó có thể tiếp thu như vậy.

Thần là khác biệt.

Dưới lòng bàn tay vuốt ve, hai má Lucifiel ửng đỏ, không suy nghĩ chuyện sau đó thêm nữa.

Thần linh tóc bạc nhìn thấy hắn thả lỏng thân thể, có chút vừa lòng, Luci tôn kính thần khiến y không khỏi cho đối phương càng nhiều trìu mến. Trên đời này thiên sứ gặp qua y không nhiều lắm, Lucifiel là sí thiên sứ duy nhất gảy đàn cho y, giúp y giết thời gian.

Trong trí nhớ đơn sơ một mảnh, bóng dáng Lucifiel là rõ rệt sinh động nhất.

Khi an ủi Lucifiel, đồng thời thần linh tóc bạc không thể chờ đợi mà muốn có được đối phương. Chiếm hữu hắn, thỏa mãn hắn, ở trên giường sủng ái ngôi sao sáng của thiên đường, còn đáng chờ mong hơn là nhìn thấy thượng đế xui xẻo.

Vì thế mặt hắc ám phạm sai lầm của tân thủ —— lúc đã làm rất nhiều bước chuẩn bị, tiêu chuẩn quy phạm đến độ khiến thân thể Lucifiel như nhũn ra, nằm ở trên giường mặc y hưởng dụng, y lại không lanh lẹ xuống tay.

Ở chỗ sâu trong linh hồn, lực lượng thuộc về quang minh bắt đầu hồi phục, trong lòng mặt hắc ám căng thẳng.

Không được!

Y chế trụ phần eo Lucifiel, muốn mạnh mẽ tiến vào, con ngươi Lucifiel co rụt lại, theo phản xạ mà khép lại hai chân. Thượng đế hắc ám cực lực trấn an hắn, “Luci, sẽ không đau.” Lucifiel cũng biết mình phản ứng quá độ, chỉ là nghe được lời thượng đế nói, nội tâm hắn nổi lên một trận chua xót nói không nên lời.

Nếu thích hắn, làm sao lại dùng phương thức như thế cưỡng ép hắn thị tẩm.

Ngô thần.

Ta ở trong mắt ngài chỉ là tạo vật thôi sao?

Lucifiel buông tha phản kháng, một lần nữa nhắm mắt lại, lúc này bất luận thượng đế làm như thế nào, hắn cũng sẽ không ngăn lại.

Nhưng mà ——

Hắn đợi hồi lâu, thượng đế cũng không có động tác tiếp theo.

Lông mi run rẩy, Lucifiel hoang mang hô: “Ngô thần?”

Thượng đế im lặng.

Yên tĩnh như chết tràn ngập trong lòng.

Vừa tỉnh dậy, nhìn thấy thiên sứ nhà mình nằm ở trên giường của mình, y hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đừng nói chi là mình dùng tư thế quỷ dị mà xấu hổ này nằm ở trên người Lucifiel.

Thượng đế chống cánh tay ngồi dậy, dùng ánh mắt kiểm tra tình huống của đối phương.

“… Luci?”

Lucifiel trước mắt mặt mày đỏ ửng, môi sưng đỏ, mờ mịt khó hiểu nhìn mình, đủ để chế tạo ra không khí làm cho người ta mơ màng.

Mặt hắc ám, ngươi làm chuyện gì vậy hả!