Trọng điểm của hội nghị thánh đường lúc này rõ ràng đã lệch.

Sau khi báo cáo xong chuyện của từng người, ánh mắt các sí thiên sứ đều tập trung trên đối thoại của thủ trưởng và thần.

Mỗi lần mở đầu và kết thúc hội nghị đều là do sí thiên sứ trưởng lên tiếng, có thể nói là đứng vững dưới tất cả áp lực, vinh nhục không sợ hãi, dùng một loại giọng điệu phong khinh vân đạm nói ra diện mạo chân thực của thiên đường.

“10 năm Kỷ Thánh Quang, hết thảy an ổn, cũng không có sai lầm trọng đại.”

“Rất tốt.”

“Ngô thần, ta đã nói xong.”

“…”

“Xin hỏi ngô thần còn có chuyện gì cần hỏi không?”

“…”

Lucifiel đứng thẳng trước ngự tọa, thần linh trầm mặc, hắn cũng không mở miệng, chờ đợi hội nghị chấm dứt.

Các sí thiên sứ bội phục đến độ muốn quỳ mọp xuống.

Điện hạ, chẳng lẽ ngài không phát hiện ngô thần đã không biết phải nói gì nữa sao?

Thời gian một giờ yên lặng trôi qua, Lucifiel không thể không mở miệng hỏi: “Ngô thần, bảy vị sí thiên sứ tính cả ta đều báo cáo xong, hội nghị thánh đường có thể kết thúc chưa?”

Một lúc lâu, thượng đế mới chậm rì rì nói rằng: “Chấm dứt đi.”

Lucifiel quỳ gối hành lễ, xoay người bước đi.

Mỗi một lần hội nghị thánh đường đi trễ nhất là sí thiên sứ trưởng, giờ đổi thành đi sớm nhất. Trán Metatron đều toát ra mồ hôi lạnh, chuyện sao lại biến thành như vậy? Thái độ của thần kỳ quái còn chưa tính, sao Lucifiel điện hạ kiên nhẫn nhất, mà một chút ý nghĩ lén lút ở lại giao lưu với thần cũng không có?

Cứ như vậy, các sí thiên sứ sau lưng ngưa ngứa nhanh chóng đi ra ngoài.

Đến bên ngoài đại thánh đường, Metatron ôn hòa nói rằng: “Mọi người đến cung điện ta uống tách trà, nghỉ ngơi một chút đi.”

Beelzebub đương nhiên sẽ không phản đối.

Michael thần kinh thô sang sảng đáp ứng: “Được đó!”

“Điện hạ đi không?” Hắn quay đầu lại hỏi thủ trưởng, Lucifiel không hề gì, “Đi thôi.”

Có ba đồng bạn đi đầu, Gabriel cũng cười híp mắt nói rằng: “Đã lâu không đi.” Nàng kéo chặt cánh tay Samael, kéo tọa thiên sứ trưởng muốn về làm việc đi qua.

Asmodeus nhìn sắc mặt Lucifiel, cân nhắc điện hạ không hẳn là vui vẻ, vừa vặn thông qua nói chuyện phiếm cải thiện tâm tình. Nghĩ như vậy, hắn liền cho Berial một ánh mắt, ý bảo hắn ta chốc nữa nói chuyện cẩn thận một chút.

Berial trộm cho cái xem thường, thầm nghĩ: ta làm sao có thể nói lung tung vào lúc này.

Hội nghị thánh đường lần này chính là đi theo lộ tuyến dao sắc chặt đay rối, một buổi sáng liền kết thúc, cho nên bọn họ đem thời gian buổi chiều để nghỉ ngơi. Tại tầng thứ chín Thủy Tinh thiên, bọn họ đều có một cung điện hàng năm không đến, nếu không phải Metatron đề nghị, bọn họ đều theo bản năng mà quên mất ở đây mình còn có chỗ ở.

Thủy Tinh thiên là thế giới gần với thần nhất.

Sống ở nơi này, không chỉ áp lực không gian lớn đến kinh người, không khí cũng vắng lặng đến đáng sợ.

Trong cung điện mỹ lệ, các sí thiên sứ ý cười doanh doanh nói chuyện phiếm, dáng điệu uyển chuyển, âm thanh uyển chuyển thanh nhã, ngẫu nhiên bưng nước trà và rượu ngon lại đây, hồn nhiên không nhìn tới áp lực có thể khiến trí thiên sứ hít thở không thông mà chết.

Nhất cử nhất động của họ như hòa nhập vào trong tranh.

“Đừng uống quá nhiều.”

Ánh mắt đầu tiên Lucifiel nhìn thấy rượu trái cây, liền mở miệng nhắc nhở.

Gabriel dùng khuỷu tay chọt chọt Samael, cười nói: “Nơi này có một giám ngục trưởng đang nhìn chằm chằm đó.”

Samael nang ly, không có ý tốt nói rằng: “Vượt qua năm ly, tự mình đến ngục giam, ta phê danh sách cho các ngươi.”

Các sí thiên sứ líu lưỡi.

Tình đồng bạn đâu, năm ly còn không có khả năng say lật bọn họ mà!

“Nhà tù quá nhỏ!” Michael líu ríu nói tiếp, “Lúc nào Samael mới có thể trả hết nợ? Cứ như vậy tiếp, không có thiên sứ nào cam tâm tình nguyện đến ở đâu!”

Beelzebub kéo khóe miệng, nói cứ hệt như có thiên sứ tình nguyện ở trong ngục vậy.

Asmodeus chiếm một chỗ ngồi bên cạnh Lucifiel, vươn tay thay đối phương rót rượu. Ly rượu thủy tinh oánh nhuận, hương trái cây tràn ngập, hắn nhiệt tình nói rằng: “Điện hạ, ly rượu trái cây này là trần nhưỡng, ít nhất có năm vạn năm.”

Berial cũng lại đây thăm dò, “Ít nhất tám vạn năm!”

Lucifiel nhìn về phía Metatron.

Chủ nhân rượu trái cây, Metatron công bố đáp án: “Gần chín vạn năm, là trân nhưỡng.”

Rượu ở thế giới này cũng chia thành vài phẩm cấp, rượu trân nhưỡng không thể nghi ngờ là thượng phẩm trong thượng phẩm, gần với rượu thánh nhưỡng hiến cho thượng đế. Chỉ tiếc thiên đường cấm uống rượu quá độ, Metatron tự làm ra một đống rượu ngon cũng rất ít nhấm nháp.

Thời gian buổi chiều vượt qua trong cuộc tụ hội của sí thiên sứ, rượu ngon kích thích cảm xúc hưng phấn, quên đi độ sáng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không thay đổi của Thủy Tinh thiên. Chờ đến ban đêm, mọi người đều không muốn cả người mùi rượu mà trở về, dứt khoát ở lại Thủy Tinh thiên. Đây đại khái là một đêm “náo nhiệt” nhất của Thủy Tinh thiên trong mười năm này, trong cung điện đều có thiên sứ ở.

Lucifiel đẩy cửa điện ra, cười nhẹ vài tiếng, “Không biết sau khi bọn họ ngủ, có nhớ nơi này là Thủy Tinh thiên hay không.”

Dưới dạng áp lực không gian thật lớn thế này, một khi quên điều tiết cân bằng thân thể, sí thiên sứ liền dễ dàng bừng tỉnh trong giấc ngủ, hoặc là không thở nổi trong giấc ngủ.

Hắn đã có thể tưởng tượng ra bộ dáng mộng du mất ngủ của bọn họ.

Rất thú vị.

Dưới bề ngoài cao quý đoan trang, sí thiên sứ trưởng còn có một trái tim thích xem náo nhiệt.

Kéo bức màn xuống, che đi ánh sáng chói mắt đối với giấc ngủ. Lucifiel ở trong bồn tắm cung điện tẩy đi mùi rượu trên người, tóc vàng ướt sũng dính sau lưng, hắn để chân trần giẫm trên thảm lông, phủ thêm quần áo đã chuẩn bị tốt, đi tới bên giường, ngón chân hơi co lại, còn biếng nhác hơn bất cứ con mèo mềm như không xương nào của thế gian.

Mang theo hơi men say, Lucifiel nghĩ đến ngày mai là ngày nghỉ ngơi, thực thả lỏng mà ngủ mất.

Đầu hôm, hắn ngủ thực thoải mái.

Sau nửa đêm, hắn tựa như bị tảng đá nặng trịch đè trên hô hấp.

Khó chịu nói không nên lời.

Lucifiel theo bản năng thay đổi sức lực trên người, cân bằng áp lực không gian, chỉ là bất luận hắn làm thế nào, trên người vẫn có nhiêu đó trọng lượng. Mi mắt run rẩy, hắn muốn tỉnh lại, lại liên tiếp khó có thể tránh thoát cơn buồn ngủ, cuối cùng chậm rãi thích ứng trọng lượng này, trong một mảnh ấm áp nói không nên lời rơi vào giấc ngủ sâu.

Da thịt ôn nhuận bóng loáng như giấc mộng đẹp kiều diễm, nhợt nhạt thanh lãnh, quay quanh toàn bộ buổi đêm.

Giống như có ai ghé vào lỗ tai hắn nói rằng: “Luci…”

Luci, phong hào Fiel.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, tên này sẽ cùng với sí thiên sứ trưởng vinh quang một đời.

Thủy Tinh thiên tản ra ánh sáng chưa bao giờ thay đổi, rèm không biết từ lúc nào bị kéo ra, bại lộ thế giới ánh nắng tươi sáng bên ngoài. Lucifiel hơi khép mắt, con nggươi màu xanh lam có chút buồn ngủ, “Rèm sao lại mở ra.”

Thủy Tinh thiên có gió hả?

Hắn muốn rời giường đi kéo rèm.

Nhưng mà ——

Hắn cứng lại, trên thắt lưng có thêm một cánh tay, tản ra thánh quang nhàn nhạt.

Ngón tay đối phương dán trên bắp đùi hắn.

Ấm áp.

Đây là một loại tư thế ôm tuyệt đối thân mật.

Lucifiel không thể khống chế mà mở to hai mắt, hóa ra sau lưng không phải vách tường, mà là một thân thể có nhiệt độ. Rốt cuộc hắn cũng tìm được đầu sỏ gây tội hại hắn một buổi tối ngủ không an ổn, thảm thương chính là hắn không có cách nào khiển trách đối phương!

Vành tai Lucifiel đỏ lên, hô hấp rất khẽ của đối phương thổi tới bên tai.

Thần đang tựa vào hõm vai hắn ngủ.

Ngủ thực sâu.

Hắn không khỏi tự hỏi, có phải đây cũng là thị tẩm hay không, dù sao thì hắn đã hoàn thành hạng mục bồi ngủ rồi.

Tóc bạc của thượng đế hiển nhiên rất dài, cho dù hắn không quay đầu lại, khóe mắt cũng nhìn thấy rất nhiều tóc bạc tản ra trên giường. Thiên sứ không có khả năng để tóc dài như vậy, cho dù là công tác văn chức cũng không tiện, chỉ có thần hàng năm ở đại thánh đường mới như thế.

Không, hắn không có ý trách cứ đối phương chưa bao giờ làm việc.

Thần ngẫu nhiên – có rảnh – lúc không ngủ được, cũng sẽ quản lý thiên đường.

Chẳng qua là cái loại dùng miệng.

Lucifiel làm tốt kiến thiết tâm lý, lấy động tác thong thả, tận lực không quấy nhiễu đối phương mà xoay người. Thánh quang đập vào mắt đã không còn chói mắt như vậy, một tầng nhợt nhạt bao trùm trên người thần linh tóc bạc, cực kỳ xinh đẹp.

Mặt đối mặt tiếp xúc, khiến Lucifiel ngừng lại hô hấp.

[ Ngô thần. ]

Ngón tay hắn xuyên qua thánh quang, phác hoạ dung nhan thượng đế ngủ say, thông qua tưởng tượng chắp vá ra hình ảnh thật.

Mi, mắt, mũi, môi…

Lại cẩn thận đi phân biệt, hắn lập tức phát hiện một điểm —— ngũ quan thần tương tự với hắn.

Sau khi Lucifiel giật mình, dịu dàng không tiếng động mà bật cười.

Thế mà lại là như này.

Thần linh tóc bạc ngủ bên cạnh còn chưa tỉnh, Lucifiel bắt đầu tự hỏi nên rời giường hay không. Một là sợ kinh động thượng đế, hai là không cách nào trái lương tâm mà cự tuyệt một màn này, thần lúc này thật sự là rất ôn hòa.

Chỉ là không chịu nổi hắn có một phó quan tính tình nôn nóng.

“Cốc cốc —— ”

“Điện hạ, mở cửa đi! Rời giường nào!”

Sáng sớm giọng nói sức sống bắn ra bốn phía của Michael vang lên ở ngoài điện, muốn không nghe được cũng khó.

Lucifiel vô lực đỡ trán.

Hôm nay là ngày hắn nghỉ ngơi trời ạ, Michael! Ngươi tuyệt đối là quên mất rồi!

Ngón tay đặt ở trên lưng nhẹ nhàng nhúc nhích, trong lòng Lucifiel căng thẳng. Hắn cũng không rõ tại sao mình lại có phản ứng như thế, rõ ràng trèo lên giường hắn là thượng đế, hắn lại sinh ra một loại cảm giác mình tự bò lên giường của thần.

“Thần, thần an.”

Cảm giác được y tỉnh lại, Lucifiel nằm ở trên giường sắc mặt như thường chào hỏi.

Thượng đế hơi hơi kinh ngạc: “Luci?”

Lucifiel: “…”

Vì sao ngài lại giả bộ như quên mất sao lại ngủ với ta vậy hả.

“Michael ở bên ngoài, ngài muốn gặp không?” Lucifiel điều chỉnh tâm tình, theo giọng điệu “mất trí nhớ” của thượng đế nói tiếp, “Hôm nay là ngày ta nghỉ ngơi, nếu ngài muốn, ta có thể ở Thủy Tinh thiên với ngài.”

Thần linh tóc bạc mở cánh tay ôm Lucifiel ra, ngồi dậy, tóc bạc đổ xuống trên khăn trải giường tuyết trắng.

Đôi mắt vàng kim của y nhìn chằm chằm Lucifiel.

Ánh mắt lạnh lùng sắc bén.

Lucifiel mỉm cười, “Nếu ta còn không trả lời Michael, có khả năng hắn sẽ chạy đến cửa sổ nhìn ta.”

Đến lúc đó dù có lý cũng nói không rõ.

Thượng đế dùng ngón tay đè trán, đang muốn suy tư nên trả lời như thế nào, y lại phát hiện Luci vươn tay lại đây, thay y mát xa đầu. Thiên sứ hành động dịu dàng như vậy, bình tĩnh mà thong dong, không chút nào vì thân phận y là thần mà cảm thấy sợ hãi.

Sau một lúc lâu.

“Thần, ngài ở chỗ của ta nghỉ ngơi đi, ta kêu Michael rời đi.”

“…”

Một trận sột soạt, Lucifiel mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài cửa điện, chuẩn bị đuổi Michael đi.

Michael nói thầm: “Vì sao không đi chung luôn.”

Lucifiel không vì hắn ta nói nhiều mà dao động, “Bởi vì ta muốn nghỉ ngơi.”

Michael vẻ mặt bất đắc dĩ rời đi, chuẩn bị giải thích tình huống của thủ trưởng với đám Metatron. Trong các sí thiên sứ bọn họ, bình thường cũng chỉ có Lucifiel điện hạ thích ở lại Thủy Tinh thiên, vốn dĩ cho rằng loại tình huống này đã chuyển biến tốt hơn, kết quả vẫn là ảo giác.

Lần thứ hai trở lại tẩm điện, Lucifiel phát hiện trên giường trống rỗng.

Hắn cười cười, trong mắt lướt qua một tia mất mát.

Tuy rằng hiểu rõ tính cách hỉ nộ vô thường của thượng đế, nhưng mà lúc chân chính nhìn đến, vẫn có chút không thể chịu đựng được.

Thần.

Đến tột cùng ngài làm sao vậy.

Hết chương 21

#818 về thượng đế ngủ xong bỏ chạy#

Thượng đế: hôm nay ta mở mắt ra tại sao lại nhìn thấy Luci!

Mặt hắc ám: zzzZZZ…