Sau khi thuyết phục thượng đế không “lừa mình dối người” nữa, Lucifiel cảm thấy thở phào, mỗi lần nhìn thấy thần thề son thề sắt nói buông tha thành kiến như vậy, hắn đều có thể cảm nhận được cái loại tâm tình hỏng bét của hắc thượng đế —— rốt cuộc chỗ nào buông tha thành kiến hả!

Chỗ nên thiên vị thì vẫn thiên vị, nên coi thường vẫn cứ coi thường.

Tiến bộ cực kỳ bé nhỏ!

Thái độ của thượng đế đối với địa ngục và ác ma là —— đừng ngại mắt ngô, ngô chỉ lười xử lý các ngươi thôi.

Lucifiel thấy thượng đế nghiêm mặt, thực thức thời không nhắc lại chuyện hắc ám. Hắn nói về chuyện thần hứa hẹn công khai, “Thần, ngài tính xử lý thân phận Yahveh như thế nào?”

Hắn thực uyển chuyển nhắc nhở đối phương.

Bên phía địa ngục, vẫn còn một Yahveh “bị trục xuất thiên đường”.

Đáp án của thượng đế lãnh tĩnh đến cực điểm: “Nhất tịnh phải nói ra, Yahveh chính là ngô, ngô không muốn thân phận thế thân của mình sa đọa nữa.”

“Thần…” Lucifiel vừa mở miệng, thượng đế liền đưa tay ngăn cản hắn khuyên bảo, còn nói thêm: “Ngô biết ngươi đang lo lắng cái gì, nhờ sách Sáng Thế lải nhải, ngô đã xem qua không ít thoại bản giữa nhân gian và thiên đường, cũng hiểu rõ có một số việc không cần đặt quá nặng, người đời sẽ tự có lý giải.”

Lucifiel lộ ra vẻ suy tư, “Ngài chỉ phương diện nào?”

Thượng đế nói rằng: “Thần linh hạ giới thăm sí thiên sứ trưởng, sí thiên sứ trưởng không biết thân phận của ngô, tương giao với ngô, từ đó sinh ra thiện cảm với nhau.”

Lucifiel nhếch môi cười.

Lý do này, thật đúng là hoàn mỹ che giấu chuyện hắn chủ động theo đuổi thượng đế. Đúng vậy, người đời không cách nào chấp nhận sí thiên sứ trưởng theo đuổi thần linh, nhưng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt thần và thiên sứ có tình cảm dưới một loại thân phận khác.

“Thần, ngài tính bao giờ công khai? Ta cần nói một tiếng với nhóm đồng bạn trước, để ngừa bọn họ quá mức giật mình, phá hủy an bài của ngài.”

“Ngày sáu tháng sáu đầu tiên sang năm.”

“A…”

Hắn có chút giật mình nhìn về phía thượng đế, trong mắt nở rộ ra ánh sáng ngời ngời.

“Ngày sáu tháng sáu, là ngày sinh nhật của ngươi.” Tay thượng đế bao trùm mu bàn tay Luci, ôn hòa đến độ một chút cũng nhìn không ra sự thanh lãnh mặt ngoài, “Tuy rằng đợi không được lễ mừng sáng thế mười vạn năm một lần, nhưng mà ngô hy vọng cho ngươi món quà sinh nhật thứ hai.”

Lucifiel nhẹ giọng nói rằng: “Đây thật sự là món quà tốt nhất ta nhận được.”

Thượng đế nghiêng đầu, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nhịn không được bất mãn nói: “Vòng cổ ánh sao ngô đưa cho ngươi đâu?”

Lucifiel thuần lương đáp: “Đặt ở trong tẩm điện.”

Thượng đế nói rằng: “Lấy lại đây.”

Nghe được yêu cầu này, Lucifiel chột dạ một giây. Từ trên ghế đứng lên, sau khi hắn rời khỏi hoa viên, trở lại tẩm điện tìm vòng cổ, cũng không lâu lắm, hắn nâng một cái vòng cổ ảm đạm không ánh sáng trở lại.

Ánh mắt thượng đế không vui không giận, lạnh lùng nhìn vòng cổ màu sắc đen thùi.

Lucifiel cúi đầu.

“Thần, vòng cổ ánh sao thay ta tinh lọc hắc ám mấy lần.”

“Ngô không mù, nhìn ra được.”

“…”

“Không phải mấy lần, là hơn mười lần, thậm chí là mấy chục lần đi?”

“…”

“Luci, không cho đến địa ngục nữa!”

Thượng đế căm tức tiếp nhận vòng cổ, thần lực từ trong lòng bàn tay phóng thích, xua tan lực hắc ám lưu lại trên vòng cổ, ngôi sao khôi phục ánh sáng, tinh quang như trước.

Lucifiel bị dạy dỗ mấy câu, ưu thương phát hiện dù hắn và thần ở bên nhau, chỉ sợ một đoạn thời gian trong tương lai vẫn không thoát khỏi đãi ngộ như vậy.

Thượng đế vốn dĩ đang kiểm tra vòng cổ, đôi mắt vàng kim đột nhiên ngưng tụ lại, thấy rõ nội tâm hắn.

“Một đoạn thời gian ngô không coi chừng ngươi, ngươi liền dám cùng mặt hắc ám của ngô đi đến địa ngục, còn không nói với ngô, ngươi bảo ngô nên yên tâm ngươi như thế nào.”

Lucifiel mỉm cười, “Vậy thì trông chừng ta cả đời đi.”

Thượng đế nghẹn họng.

“Thần, có được không?” Ghế dựa của Lucifiel cách y rất gần, rất dễ dàng dựa đầu lên bờ vai y, giống như quyến luyến khi mới vừa sinh ra không lâu. Tóc vàng bên tai hắn mất đi trói buộc rũ xuống, cùng mái tóc bạc của thần linh tôn nhau lên sáng rỡ.

Đó đều là sắc thái quang minh xinh đẹp nhất.

Hắn là ngôi sao của thần, thần cũng là ánh sáng chói mắt nhất trong lòng hắn.

Thượng đế đeo vòng cổ lên trên cổ hắn, ngón tay vuốt ve xương quai xanh hắn, bảo thạch ngôi sao lóe lên ở bên cạnh, cực kỳ tôn màu da Luci.

“Tốt.”

Yêu cầu của ngươi, ngô có khi nào không đáp ứng đâu…

Sự dung túng của thượng đế với Lucifiel, bất tri bất giác đưa luôn cả mình vào. Lucifiel nhìn rõ một năm một mười, lại không nói gì, cảm thấy mỹ mãn nhìn thần rời khỏi đại thánh đường, đi tới bên cạnh hắn, cuối cùng ở cùng một chỗ với hắn.

Nước chảy thành sông, không phải sao?

Giữa hắn và thần đã sớm mơ hồ giới hạn, chỉ thiếu một bước phá vỡ giới hạn thôi.

[ Luci, ngươi thích cái gì? ]

[ Ta thích vật quang huy sáng ngời, tốt nhất là độc nhất vô nhị thế gian. ]

[ Ngô biết rồi. ]

[ Thần muốn tặng quà cho ta sao? ]

[ Ừm. ]

Trước lễ mừng sáng thế lần đầu tiên, câu hỏi của thượng đế còn vang bên tai, mà lúc này, Lucifiel cảm thấy mình chiếm được “món quà” tốt nhất chân chính.

Nhắm mắt lại, hắn tựa vào vai thượng đế hưởng thụ hạnh phúc.

Hương thơm trong hoa viên quanh quẩn không tiêu tan, chim chóc nhàn nhã tự đắc.

Giờ khắc này, đủ để ghi khắc một đời.

Cách ngày, Lucifiel nhận được tin tức về lớp học mới của Michael. Michael bác học thấy nhiều biết rộng cùng với phương pháp giảng giải phong thú, rất được hoan nghênh trong học viện thiên sứ, không ít lão sư trí thiên sứ cũng cố ý ở ngoài cửa nghe giảng bài, mở rộng tầm nhìn.

Hành động này của Michael, vạch trần tấm khăn che mặt thần bí của địa ngục.

Các tiểu thiên sứ giống như được mở ra cánh cửa thế giới mới, cho dù là lúc tan học, cũng líu ríu nghị luận về địa ngục.

Không đến một ngày, trong học viện thiên sứ hình thành một sự tăng vọt trong việc nghiên cứu địa ngục.

Cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng biết rằng hoàn cảnh ở địa ngục lại kém như vậy! Sinh linh tầng dưới chót địa ngục thế mà lại có lúc ăn không đủ no!

Việc này đối với thiên sứ không lo không nghĩ tại thiên đường mà nói, quả thực là chuyện khó có thể tưởng tượng. Thiên đường không lo ăn không lo mặc, chỉ là nếu thiên sứ muốn sống cuộc sống tao nhã tinh xảo, thì cần phải có một công việc có thể diện.

Còn địa ngục… ha hả.

Ngoại trừ vài chủng tộc am hiểu kinh thương, trong đầu những ác ma khác căn bản không có khái niệm làm việc. Bản năng của bọn họ là đoạt lấy và chém giết, muốn bọn họ vì một địa ngục kim tệ mà đi tính toán chi li với người khác, còn khó hơn giết bọn họ!

Có Michael giảng giải trải nghiệm của mình, nội dung chương trình học càng gần với chân thật, chứ không phải mấy tin vỉa hè trong các quyển sách.

May nhất là Michael cũng biết điểm tô lên cho đẹp, không để cho quá nhiều tàn nhẫn và huyết tinh bẻ cong tâm tính tiểu thiên sứ, mà là lấy quan điểm của thiên đường để đối đãi với địa ngục, nơi chốn so sánh sự khác biệt của thiên đường và địa ngục, khiến các tiểu thiên sứ khắc sâu hiểu rõ rốt cuộc thiên đường tốt bao nhiêu.

Xem xong phần báo cáo ghi chép kỹ càng tỉ mỉ này, Lucifiel nói với trí thiên sứ an bài trong học viện thiên sứ rằng: “Lúc cần thiết, giúp Michael tuyên truyền một phần.”

“Vâng, điện hạ.” Trí thiên sứ lĩnh mệnh rời đi.

Lucifiel cầm bút lông chim, ký tên trên công vụ, cố ý vô tình, ánh mắt của hắn lướt qua vị trí phó quan đã trống.

Người hắn nhớ không phải Curtis, mà là Michael làm bạn với hắn rất nhiều năm. Tính cách trong sáng thẳng thắn của thiên sứ tóc đỏ ấy, vẫn luôn khiến quanh hắn có thêm không ít tiếng cười, chờ đến khi Michael rời khỏi hắn, hắn mới phát hiện không khí trong cung điện quá mức nặng nề.

Đương nhiên, hắn không loại trừ một điểm, khoảng cách sinh ra cái đẹp.

Lucifiel lẩm bẩm: “Làm không tồi, không ngừng cố gắng nhé.”

Cách lúc ngươi trở về không còn xa…

Michael.

Thiên đường một năm này, vượt qua dưới tình huống các sí thiên sứ tâm tư khác nhau. Cố gắng xoát cảm giác tồn tại và công lao như Michael vẫn là số ít, như Samael, Asmodeus, mỗi ngày chỉ hận không thể biến thành trong suốt.

Bọn họ thật sự là một chút cũng không muốn bị thượng đế chú ý đến!

Trong đó, Asmodeus khóc không ra nước mắt, điện hạ mình ái mộ nhiều năm như vậy, đột nhiên thổ lộ với thượng đế, loại kích thích này căn bản khiến hắn không cách nào thừa nhận!

Sau khi biết rõ Yahveh là thượng đế, rất nhiều nghi vấn đều trở nên rõ ràng, Asmodeus cũng từng âm thầm đi tìm Samael tâm sự, từ thái độ lạnh nhạt của Samael mà xác định người kia cũng biết chuyện này, nếu không thì Samael đã sớm bùng nổ rồi.

Làm người biết chuyện thứ hai của thiên đường, Asmodeus học theo Samael giữ vững im lặng.

Trước khi thần công khai ——

Dù là hắn, cũng không thể tự tiện chọt vỡ lớp bọc này.

Thời gian nhoáng một cái liền tới năm 20 kỷ Thánh Quang, Lucifiel một mình xử lý sự vụ của sí thiên sứ trưởng và sí thiên sứ phó, hết thảy đều ngựa quen đường cũ, hoàn toàn không sứt đầu mẻ trán như mấy năm trước.

Sau khi trải qua ba tầng áp lực là tọa thiên sứ trưởng cấm túc, sí thiên sứ phó và trí thiên sứ phó bị cách chức trừng phạt, năng lực chịu áp lực của Lucifiel gia tăng cực mạnh, gần như là núi lở trước mặt cũng không chớp mắt một chút, nên chút ít công vụ ấy ở trước mặt hắn cũng chẳng thấm vào đâu.

Hiệu suất làm việc đều là ép bức mà ra.

Lucifiel nghĩ tới điểm này, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía tẩm điện.

Chỉ cần thần có rảnh liền đến tìm hắn, nhưng mà hôm nay chưa tới, hắn gần như có thể đoán trước được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì rồi.

Ngày sáu tháng sáu…

Trên mặt hắn dịu dàng, ánh mắt rạng rỡ, “Sắp đến rồi.”

Tim đập dần dần nhanh hơn một ít.

Sau ngày ngày chờ đợi, thời gian nửa năm lấy tốc độ không nhanh không chậm vượt qua. Trong lúc đó, Michael tạo ra oanh động không tồi, ở trong học viện thiên sứ lăn lộn như cá gặp nước. Nếu không phải trưởng học viện Neil thấy hắn một lòng một dạ muốn về phục chức, thì cũng muốn giữ đối phương lại làm lão sư trường kỳ luôn.

Lucifiel cũng làm ra quyết định, buổi chiều làm xong công việc sớm, đến học viện thiên sứ chủ động gặp Michael.

Đối với việc hắn đến, học viện thiên sứ nhận được tin tức, một mảnh hân hoan, nhóm tiểu thiên sứ cùng nhau đi ra nhìn sí thiên sứ trưởng.

Michael đang chỉnh lý tài liệu giảng bài vừa nghe nói thủ trưởng cũ đã đến, vui vẻ đến độ bàn tay buông lỏng, tài liệu rơi xuống mặt đất, bản thân hắn thì vui vẻ nhảy lên.

Điện hạ đến, nói lên hắn có thể trở về!

Lao ra được không xa, Michael lại dừng lại, làm bộ làm tịch chỉnh lý dáng vẻ. Xác định mái tóc đỏ của mình đẹp đẽ tỉ mỉ, tươi cười xán lạn lại không khoa trương, hắn bảo trì lễ nghi sí thiên sứ tao nhã đi về phía nhóm tiểu thiên sứ tụ tập.

Cách bóng dáng các tiểu thiên sứ, hắn nhìn thấy thiên sứ tóc vàng nhìn về phía mình.

Trong khoảnh khắc, giống như đắm chìm trong quang minh dịu dàng.

Điện hạ tha thứ cho hắn.

Michael chớp đôi mắt ướt át, dùng âm lượng chỉ mỗi mình nghe được nhỏ giọng nói: “Điện hạ, ta chờ ngài thật lâu.”

Ý cười của Lucifiel sâu sắc thêm, vẫy vẫy tay.

“Lại đây.”

Michael chạy tới.

Dưới ánh mắt tò mò của nhóm tiểu thiên sứ, Lucifiel nói với hắn: “Cho ngươi thời gian ba ngày xử lý chuyện học viện thiên sứ, ba ngày sau, đến cung điện của ta phục chức.”

Đầu gối Michael nặng xuống.

Các tiểu thiên sứ nghe thấy câu đó bỗng nhiên tập thể ôm lấy bắp đùi và cẳng chân hắn, khóc lóc nói rằng: “Michael lão sư, ngài đừng rời khỏi bọn con!”

Michael cười ha ha, một đứa tiếp một đứa bế bọn nó lên, ném lên trên trời, nhóm tiểu thiên sứ theo bản năng mở cánh ra, lơ lửng trên không trung. Sau khi dùng phương pháp ấy làm trống tiểu thiên sứ nửa thước xung quanh, hắn nghiêm túc cam đoan với Lucifiel.

“Ba ngày sau, ta sẽ đến đúng giờ!”

“Tốt.”

Lucifiel nhận được câu trả lời trong dự đoán, nâng bước muốn đi, trước khi đi, hắn nhìn thấy trán Michael khẩn trương đổ mồ hôi, bước chân dừng lại.

Hắn vươn tay, giúp phó quan của mình lau mồ hôi.

“Ta vẫn luôn chú ý đến ngươi, cũng không có quên mất ngươi, Michael.”

“Điện hạ…”

Michael bị những lời này làm cảm động rưng rưng.

Lucifiel không chậm trễ thời gian nữa, gật đầu nói rằng: “Trở về sớm một chút, có chuyện khác chờ ngươi đến làm đó.”

Hắn đi ra khỏi học viện thiên sứ dưới cái nhìn chăm chú của Michael, tâm tình thực tốt.

Vừa về tới cung điện, hắn nhìn thấy trong tẩm điện không có bóng dáng thần, tâm tình tốt đẹp lại trượt xuống một ít.

Lucifiel dựa vào cửa tẩm điện, thở dài: “Ta cũng cần có người ở bên mà.” Không có thần, không có Michael, nhóm người hầu sau chạng vạng liền rời khỏi cung điện, một mình mình ở trong cung điện không khỏi quá mức cô đơn.

Hắn là thiên quốc phó quân, không có nghĩa là muốn quái gở giống thần.

Hết chương 140