Lucifiel xem nhẹ cái thứ ánh vàng rực rỡ bên gối, gò má tựa vào trong khuỷu tay thượng đế, giọng càng ngày càng nhẹ, giống như tùy thời có thể ngủ thiếp đi.

“… Nhưng mà tính tình Meta rất tốt, hẳn là sẽ đối đãi tốt với thất mỹ đức… Ngài ngàn vạn lần đừng ăn hiếp nó nữa, nó làm bạn với ta lâu như vậy…”

“Được.”

“Ta ngủ…”

Lucifiel được câu trả lời thuyết phục, hai mắt nhắm lại.

Trong ngực thần linh, sau khi được đền bù tâm nguyện, lòng đầy ấm áp, cảm giác như thế khiến tinh thần hắn giống như đắm chìm trong quang minh, thư hoãn mà nhu hòa.

Thượng đế không quấy rầy hắn nữa, khi nhìn về phía giới luật thất mỹ đức, phát hiện giới luật thất mỹ đức không còn run run, rúc thành một cục, đáng thương cực kỳ.

Y lắng nghe nội tâm giới luật thất mỹ đức, phát hiện đối phương khóc hức hức.

[ Điện hạ không có vứt bỏ ta! ]

[ Đều là thượng đế, đều là thượng đế muốn ta chia ly điện hạ! ]

[ Điện hạ, ta vĩnh viễn là thất mỹ đức của ngài! ]

[ Điện hạ… ]

Thượng đế yên lặng vung tay lên, vứt giới luật thất mỹ đức xa một chút. Nếu Luci nói phải trưng cầu ý kiến của Metatron, y liền đi hỏi một chút, đỡ cho cái sợi xiềng xích phiền người đó luôn nói không thể làm cái này, không thể làm cái kia, còn muốn y tự vận tạ tội.

Toàn thế giới dám to gan như vậy, tìm không ra đứa thứ hai!

Cung điện trí thiên sứ trưởng.

Metatron dừng lại từ trong công việc, chợt nghe thấy giọng thượng đế, văn tự thiên sứ viết ra dưới ngòi bút hắn lệch đi, có chút khó coi.

Hắn nhanh chóng đè công vụ lên, che đi.

“Ngô thần?”

Metatron kêu gọi với hư không, khiến Beelzebub ở cùng trong cung điện cả kinh, ngẩng đầu nhìn phản ứng của thủ trưởng.

Hiện tại hắn ta và Michael đều có chút chết nhát, sợ nghe được chuyện gì không tốt từ miệng thượng đế, hoặc là lịch sử đen tối trước đây bị đào ra, dẫn đến lại bị phạt tiếp.

Thượng đế không để ý bọn họ khẩn trương, hỏi Meta: “Meta, ngô hỏi ngươi, ngươi thấy giới luật thất mỹ đức thế nào?”

Metatron hoang mang, vẫn nghiêm túc đáp.

“Giới luật thất mỹ đức là bảo vật ngài ban cho Lucifiel điện hạ, nó ngưng tụ lực lượng thất mỹ đức của thế gian, là vật chí thiện chí mỹ, ta và các thiên sứ khác đều tôn kính, còn lấy yêu cầu của giới luật thất mỹ đức để yêu cầu mình, không dám chậm trễ.”

Ánh mắt thượng đế lướt tới giới luật thất mỹ đức ném trên thảm trải sàn.

Chí thiện? Chí mỹ?

Meta, ngươi có thể chấp nhận được cái thứ lảm nhảm này sao?

Đè cảm giác gài bẫy thiên sứ xuống, thượng đế ôn hòa nói rằng: “Ngô hiểu rồi, ngày mai ngươi tới cung điện hành chính của sí thiên sứ trưởng, ngô sẽ ban nó cho ngươi.”

Metatron sợ hãi, “Ngô thần, đó là đồ của điện hạ mà!”

Thượng đế lãnh tĩnh nói: “Bắt đầu từ ngày mai, chính là của ngươi.”

Loại đồ vật này, vẫn là rời khỏi Luci sớm một chút đi!

Cắt đứt liên hệ với Meta, y điều chỉnh một tư thế ôm, để Luci có thể tựa trên người y, chứ không phải bị nghẹn trong đệm chăn.

Thời gian buổi sáng qua rất nhanh, sau khi thiên đường nghỉ trưa, Lucifiel mới theo thói quen tỉnh lại, mắt buồn ngủ nhập nhèm nhìn thấy cằm ngô thần.

Hửm?

Lucifiel ngẩng đầu, phát hiện thượng đế cũng đang ngủ.

Khóe môi cong lên, hắn thưởng thức một khắc, thật cẩn thận thoát khỏi ngực thượng đế. Cánh tay khoát trên lưng hắn trượt xuống, lướt qua mông hắn, hai má Lucifiel ửng đỏ, tổng thể vẫn giữ vững cảm xúc trấn định, thành công xuống giường.

Thân thể lưu lại thứ không nên lưu, đi vài bước, chỗ tư mật của hắn chảy ra thứ ướt át, dọc theo đùi trong chảy xuống.

Chân trần giẫm trên thảm trải sàn, hắn vội vàng bọc một bộ ngoại bào lên, đi đến hồ tắm. Trong bồn tắm không phải cảnh tượng hỗn độn, mà là bị chỉnh lý đến sạch sẽ, hắn có chút áy náy, không biết chuyện này tạo thành ảnh hưởng tâm lý bao lớn cho Demol.

Để không khiến tình thế không khống chế được, hắn tắm rửa xong, liền thay y bào sí thiên sứ trưởng, luôn mãi ở trước gương xác nhận mình không có gì khác thường.

Xác định không có khác lạ, Lucifiel đi đến đại điện.

Curtis nhìn thấy hắn xuất hiện, mắt thiếu chút nữa rớt xuống, trong thấu kính cho thấy màu hồng sáng, đại biểu cho vị sí thiên sứ trưởng này cảm xúc biếng nhác, trải qua một trận tình dục.

Cứu mạng!

Điện hạ thế mà lại ở trong cung điện yêu đương vụng trộm!

Hắn ta khắc chế tay run rẩy, nói với Lucifiel rằng: “Điện hạ, ngọ an.”

Lucifiel gật đầu, “Không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ngươi đi nghỉ trưa đi.” Hắn ngồi trở lại vị trí của mình, lật xem những thứ buổi sáng chưa xử lý.

Curtis bỗng nhiên cảm thấy kính nể tự đáy lòng, sau khi trải qua loại chuyện này vẫn còn có thể lãnh tĩnh, khiến thiên sứ khác nhìn không ra nửa điểm sơ hở, điện hạ quả nhiên là trầm ổn. Nhưng có kính nể nữa, cũng không thay đổi được tín niệm kiên định rời chức của hắn ta.

Mỗi một thiên sứ đều có cách sống của mình, điện hạ lựa chọn con đường này, mà hắn ta lựa chọn an tĩnh ở trong học viện thiên sứ, không đụng vào những chuyện phiền toái đó.

Hắn ta cúi đầu, hành lễ với Lucifiel.

“Điện hạ, ta muốn về học viện thiên sứ, xin ngài cho phép ta từ chức sí thiên sứ phó.”

“Có thiên sứ khác nói gì sao?”

“Không phải.”

“Vậy vì sao ngươi nói thế vào lúc này? Ta chưa từng có suy nghĩ cưỡng ép giữ ngươi lại, chỉ là bảo ngươi chờ thêm một đoạn thời gian.”

Lucifiel vốn mang ý cười thanh thản, thu liễm biểu tình, ánh mắt sắc bén nhìn Curtis. Dưới cái kính mắt ngây ngốc của Curtis, hắn không nhìn ra nguyên nhân đối phương muốn đi, nhưng nhìn ra cảm xúc bức thiết một chút cũng không muốn ở tiếp của Curtis.

Không muốn ở lại?

Chỗ hắn có khiến thiên sứ ghét bỏ như thế sao?

Lucifiel đối đãi với thuộc hạ luôn là cây gậy thêm củ cải, lạnh lùng không nói, uy áp rất nặng hiện lên trên người hắn, đó là sự đáng sợ gần như thần.

“Curtis, nói ra lý do của ngươi, khiến ta vừa lòng, ta để ngươi rời đi.”

“…”

“Không nói? Vậy đi tới, để ta kiểm tra trí nhớ của ngươi.”

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Curtis không cách nào khống chế mà thay đổi, lúc nhìn về phía Lucifiel, trong mắt có thêm vẻ kinh sợ.

Hắn thật không ngờ vị điện hạ dịu dàng này, thái độ lại cứng rắn như thế!

Thực hiển nhiên, không chỉ hắn, người hầu ở cửa đại điện cũng co rúm lại một chút, không dám cầu xin gì giúp Curtis vào lúc này. Cảnh tượng như vậy làm cho bọn họ ôn lại lúc điện hạ dạy dỗ Michael điện hạ ở kỷ Sáng Thế ——

Lúc đó, điện hạ thành công khiến Michael sống trong nước sôi lửa bỏng.

Thủ đoạn của điện hạ một chút cũng không dịu dàng!

Phát hiện mình hù dọa bọn họ, Lucifiel khẽ nhướn mày, là điều gì khiến mấy thiên sứ ấy cho là mình dịu dàng giống Metatron vậy? Đừng nói giỡn, nếu tính tình như Meta, làm sao có thể trấn áp được Michael láu cá.

Hắn ở trên chiến trường, chính là có chiến tích máu chảy đầm đìa đó.

Cho dù ác ma có ngốc nữa, cũng sẽ không cho rằng sí thiên sứ trưởng thiên đường là một người dịu dàng đến độ luyến tiếc nói một câu nặng lời.

Curtis không đi tới, Lucifiel liền bước xuống chỗ ngồi, đi sang bên kia vài bước. Nhìn thấy thế, Curtis trực tiếp quỳ xuống, cầu xin: “Điện hạ!”

Lucifiel lộ ra nụ cười nhạt khủng bố mà xinh đẹp trong mắt ác ma.

“Coi như là ngủ một giấc đi.”

Sau khi hắn nhẹ giọng nói ra, bóng người bỗng xuất hiện ở trước mặt Curtis, lòng bàn tay đặt tại đỉnh đầu Curtis, ma pháp tìm kiếm ký ức thuần thục đến độ giống như đã dùng qua vô số lần.

Từ lúc Curtis bị lựa chọn nhậm chức sí thiên sứ phó, đến lúc Curtis quyết định rời cung điện sí thiên sứ trưởng, toàn bộ quá trình không chen chân vào vũng nước đục, đều rõ ràng hiện lên trong trí nhớ. Phát hiện không cách nào thay đổi sự thật, Curtis nhắm mắt, hôn mê.

So với tỉnh táo đối diện phẫn nộ, hắn ta tình nguyện bất tỉnh.

Hành động này hiển nhiên là chính xác.

Trước đó Lucifiel chỉ là hù dọa hắn ta, cố ý lạnh mặt, nhưng mà lúc này thật sự là sắc mặt băng hàn, trong mắt lóe ra tức giận.

Hắn tháo mắt kính của Curtis xuống, đặt ở trước mắt nhìn nhìn.

Xuyên thấu qua thấu kính, thế giới thay đổi bộ dạng khác, không còn là cung điện huy hoàng thánh khiết, mà là thế giới tràn ngập các loại màu sắc và cảm xúc.

Ở trên người Curtis, hắn nhìn thấy màu xám cùng loại với tuyệt vọng, mà ở trên người của mình, hắn nhìn thấy cái loại màu hồng ngọt ngào vừa nhìn liền thấy không thích hợp. Thông qua ký ức Curtis, hắn hiểu rõ màu hồng này đại biểu cho cái gì, bình thường trên người thiên sứ mang theo loại sắc thái này, Curtis đều sẽ nhỏ giọng thông báo cho Neil một tiếng, sau đó để Neil phái người đi bắt.

Bởi vì thiên sứ như vậy đã không thuần khiết!

Lucifiel không do dự nữa, dùng ma pháp mang Curtis vào hậu điện, trước khi đi, hắn dừng bước lại, nói với người hầu rằng: “Bảo Demol tới gặp ta.”

Người hầu trưởng không ở cung điện, rất có thể là trốn tránh gặp hắn.

Nhóm người hầu hồn nhiên không biết chuyện, gật đầu đáp: “Vâng.”

Trong hậu điện, Lucifiel vừa đi, vừa thưởng thức thấu kính tháo xuống từ trên mũi Curtis, ở phía sau hắn, là Curtis nổi lơ lửng cùng hắn tiến vào.

Hành động của hắn kinh động thượng đế.

Thượng đế cảm giác được cửa tẩm điện có thêm một hơi thở, không ngủ tiếp nữa.

“Luci?”

“Ngô thần, phó quan đương nhiệm của ta biết chuyện, hiểu lầm ta yêu đương vụng trộm.”

Lucifiel đẩy cửa điện ra, mang cả Curtis vào. Sau đó, hắn giao thấu kính cho thượng đế kiểm tra, thượng đế nhìn nhìn, có chút mới lạ.

“Thần, giải quyết vấn đề trước mắt đã!”

Lucifiel thực bất đắc dĩ với việc y không chuyên chú, vấn đề hiện tại không ở chỗ tư tình giữa hắn và thượng đế, mà là làm thế nào dẹp yên chuyện này.

Thượng đế lạnh nhạt nhìn Curtis, “Xóa bỏ ký ức không phải tốt rồi sao.”

Lucifiel: “… Thần, ngài có thể tự hỏi những phương pháp giải quyết khác.”

Ngay cả khi Curtis có tội nhìn trộm riêng tư của hắn, nhưng mà xét đến cùng, bản thân Curtis không có phạm sai lầm quá lớn, là một thiên sứ thực giữ mình trong sạch.

Thượng đế trầm ngâm, “Công khai chuyện này, thế nào?”

Lucifiel ngơ ngẩn.

“Thần, ngài muốn công khai thân phận của ngài, còn có quan hệ với ta ư? Làm như vậy, sẽ ảnh hưởng đến tín ngưỡng của ngài!”

“Tín ngưỡng?”

Trên mặt thượng đế không có một chút dao động, giọng nói mang ý cười.

“Ngô là thần sáng thế, chúng sinh tín ngưỡng ngô là thiên lý, không tín ngưỡng ngô, khi nào ngươi thấy ngô trách phạt bọn họ? Chỉ là ngô sẽ không phù hộ bọn họ mà thôi. Từ đầu đến cuối, ngô đều không thèm để ý số lượng tín đồ có bao nhiêu.”

Chẳng qua nhiều sinh linh tín ngưỡng y, thì ngày tháng cũng có thể nghe một chút chuyện thú vị, chứ không phải luôn là thế giới một màu không thay đổi.

Hết chương 138