Dị tượng ở Hằng Tinh thiên khiến các trí thiên sứ kinh hô không thôi.

Quang minh đại thịnh!

Đây là thần tích thần linh giáng xuống!

Ngoại trừ lễ mừng đặc biệt long trọng, thượng đế rất ít khi một mình giáng xuống hạ giới, cho dù là trí thiên sứ địa vị đủ cao, cơ hội nhìn thấy thần linh cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bọn họ thực kích động chạy đến trên đường cái Hằng Tinh thiên, tìm kiếm nơi thần linh giáng xuống, tận đến khi trí thiên sứ trưởng hạ lệnh bảo bọn họ trở về, phần náo nhiệt mang đến oanh động này mới giảm xuống một ít.

Michael ở cửa sổ cung điện nhìn ra bốn phía, nói thầm: “Ngô thần ở nơi nào?”

Không ở chỗ hắn, thì hẳn là ở chỗ vài đồng bạn khác.

Michael đứng ở chỗ cao rất nhanh dùng thị lực sắc bén tìm được mục tiêu —— cung điện sí thiên sứ trưởng. Những cung điện khác đều là đèn đuốc sáng trưng, chỉ riêng cửa điện thủ trưởng nhà mình đóng lại, ngọn đèn dập tắt, không có bất cứ động tĩnh gì.

“Chỉ có điện hạ có mặt mũi này thôi.” Michael dùng cánh tay chống ở bệ cửa sổ, trên mặt tràn đầy ý cười, “So với nói là thiên quốc phó quân, còn không bằng nói điện hạ là con cưng của thần đi.”

Hắn thậm chí có một loại ảo giác.

Lại đi tới một bước, điện hạ có thể bước vào cảnh giới thần linh.

Quả thực mạnh đến thái quá!

Michael xoa xoa da mặt, nghĩ đến ký ức mấy lần gần đây ở luyện võ trường bị đánh đến chết đi sống lại. Hắn ngáp một cái, đi đến bên phía giường, “… Không có chuyện của mình, vẫn là đi ngủ tốt hơn.”

Nếu ngày hôm sau đến trễ, điện hạ sẽ xé da hắn.

Các sí thiên sứ đều ăn ý không đi bái phỏng sí thiên sứ trưởng, thủ trưởng không có mời bọn họ qua, liền đại biểu không cần bọn họ gặp mặt thần linh. Trong buổi tối tràn đầy hơi thở quang minh này, vô số trí thiên sứ không thể nào bình yên đi vào giấc ngủ, đôi mắt trông mong mà xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bên ngoài, muốn một lần thấy bóng dáng thần tối cao ghé qua Hằng Tinh thiên.

Thần sáng thế bọn họ tín ngưỡng luôn thần bí như vậy, một chút cũng không cho bọn họ cơ hội liếc mắt thêm một cái. May mà còn có Lucifiel điện hạ, điện hạ giống như hóa thân của thần ở thiên đường, đủ để thỏa mãn ảo tưởng của bọn họ với thần linh.

Từng trí thiên sứ mang theo chờ mong đau khổ thức đêm, có buồn ngủ nữa cũng là hạnh phúc.

Kiên trì chính là thắng lợi!

Tối nay vừa mới bắt đầu ——

Trong cung điện sí thiên sứ trưởng, Lucifiel nói với thần: “Ta có thể nhìn chân dung ngài không?”

Y phục của hắn đã ném ở trên mặt đất, tùy ý mà tự nhiên triển lộ thân thể, vòng cổ ánh sao bị gỡ xuống, đặt ở trên bàn. Lucifiel vứt bỏ ngượng ngùng không khẩn trương như lần trước, dùng hành động của mình thuyết minh việc thị tẩm.

Thần linh tóc bạc dưới thánh quang trừng mắt nhìn, đôi mắt vàng kim hiện lên một tia tiếc nuối.

“Không thể.”

Thánh quang là lực lượng quang minh trói buộc y.

“Ngay cả ta cũng không được à…” Lucifiel cười nhẹ một tiếng, bàn tay đưa vào dưới thánh quang, giúp thần linh cởi bỏ quần áo. Hành động kia không bị cự tuyệt, hắn biết thần linh ở một phương diện nào đó cũng giống mình, đều là người theo chủ nghĩa hưởng thụ.

A, thần mặc cũng là kiểu dáng thiên đường.

Có vẻ quá hạn.

Lực chú ý của Lucifiel bị kéo ra, phân tán cảm xúc buộc chặt của mình. Nghĩ đến mấy cửa hàng làm y phục dưới danh nghĩa của mình, hắn nhịn không được mỉm cười nói rằng: “Ngô thần, cần ta chuẩn bị quần áo cho ngài không?”

Hắc thượng đế: “Không cần.”

Đây đều là phẩm vị của mặt quang minh, y mới không thích loại quần áo trắng đến rối tinh rối mù thế này.

“Chiều cao của thần không chênh lệch với ta lắm, có thể ta và thần cũng có bộ dạng tương tự hay không?” Lucifiel ngưng mắt nhìn thượng đế dưới thánh quang, thuận miệng suy đoán một câu. Ngón tay hắn lưu luyến chạm vào tóc bạc lạnh lẽo, thật sự khó có thể tưởng tượng một việc, thân là thượng đế chúa tể quang minh, nhiệt độ trên người lại không cao.

Nghe được chân tướng gián tiếp, ánh mắt hắc thượng đế dừng ở trên mặt Luci.

Quả thực tương tự mình.

Ngày sáng thế thứ sáu, bọn họ không có vật tham chiếu, chỉ có thể dùng hình tượng của mình để sáng tạo ra thiên sứ thứ nhất.

“Luci, ngươi là kỳ tích ngô sáng tạo.”

Lucifiel nhắm mắt lại, tựa vào trên vai thượng đế, nghe vậy cong cong khóe môi.

Kỳ tích sao…

Thật sự là một hình dung phi thường mà.

Hắc thượng đế hấp thụ kinh nghiệm lần trước, không dây dây dưa dưa nữa, đẩy ngã thiên sứ dịu ngoan xuống giường. Đối với hành động này Lucifiel chỉ là mí mắt nhảy nhảy, liền mặc kệ, trong tẩm điện của mình, ít nhất tự tại hơn ở bên đại thánh đường một chút.

Lúc này, giới luật thất mỹ đức một lần nữa quấy rối.

[ Ong ong ——]

Không cho chạm vào điện hạ a a a a a!

Hắc thượng đế lạnh lùng nhìn xiềng xích trồi lên bên ngoài thân thể, “Luci đồng ý.”

Giới luật thất mỹ đức: [ Ta không đồng ý! Điện hạ là đứng đầu thất mỹ đức, chứa đựng quang huy chí thiện của thế gian, ngài sao có thể lấy tư tâm bản thân hủy Lucifiel điện hạ! ] Phản đối không có hiệu quả.

Hắc thượng đế một lần nữa kéo chặt xiềng xích, sức lực mỹ đức hội tụ của thế gian cũng phát uy!

Khiêm tốn, kiên nhẫn, trinh tiết, tiết chế, khoan dung, chăm chỉ, khẳng khái, những thứ đó đều là khắc tinh của mặt hắc ám, nếu để cho ác ma chạm vào sợi xiềng xích kim sắc này, gần như không cần chờ một khắc liền hóa thành tro bụi. Nhưng mà hắc thượng đế thì khác, y có địa vị cực mạnh trên đời này, ngay cả thuộc tính tương khắc cũng nhiều lắm là cháy lòng bàn tay y, mà không thể ngăn cản hành vi của y.

Xiềng xích ly thể, Lucifiel nghiêng tai, giống như nghe thấy giới luật thất mỹ đức gào thét.

Xin lỗi.

Để cho ta ngoại lệ một lần đi, thất mỹ đức.

Đang lúc hắc thượng đế muốn ném giới luật thất mỹ đức ra ngoài cửa sổ, cổ tay y bị Lucifiel nắm chặt.

“Ngô thần.”

Một câu thay đổi suy nghĩ của hắc thượng đế.

Hắc thượng đế cúi đầu hôn trán hắn, nhiều ra ý dịu dàng, “Ngô biết.”

Tâm linh Lucifiel bị thành ý của thần hòa tan.

Màn che rơi xuống đất trước giường bị mượn sức, giới luật thất mỹ đức bị thắt nút chết ở trên mặt thảm vặn vẹo như con giun, nó siêng năng muốn bò lên giường, lại bị kết giới xung quanh giường đánh văng ra.

Sách Sáng Thế ở đại thánh đường, lại có năng lực quan sát thiên đường thở dài: “Đáng thương đứa nhỏ kia.”

Nó mệt mỏi không vui tựa trên ngự tọa, giới luật thất mỹ đức không thể ngăn cản mặt hắc ám, nó cũng thế. Nghĩ đến sau đó phải giải thích với thượng đế chân chính như thế nào, sách Sáng Thế đã muốn trốn tránh cái thế giới đáng sợ này.

Thượng đế, ý nghĩa ngài đặt ra ngôn linh ở chỗ nào!

Điện hạ cũng sắp bị ăn rồi!

Lucifiel ở trên giường căn bản không cách nào mở mắt ra, thánh quang gần gũi bao phủ hắn, che lấp tất cả tầm mắt.

Trong lúc thở dốc, hắn còn có thể cảm nhận được hô hấp của thần linh nhẹ phất trên má mình, mềm mại như mây, khiến hắn tựa như đưa thân vào đám mây, hưởng thụ quang minh phù hộ. Phần dịu dàng ấy vào một giây sau lại biến thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, muốn đem hắn thiêu đốt gần như không còn! Hắn từng lĩnh hội sự dịu dàng và khoan dung của thần với hắn, lại là lần đầu tiên cảm nhận được loại tác cầu nguyên thủy xé mở giới hạn, trắng trợn triển lộ này.

“Thần…”

Hai tay Lucifiel không bị trói buộc, bám lấy cổ thần.

Ái dục đột phá tín ngưỡng.

Tâm hạch của hắn nhảy lên cực nhanh, muốn đem lồng ngực đánh văng ra.

Hắc thượng đế chỉ vào ngực hắn, ngón tay ép xuống, cảm nhận được hắn khẩn trương, “Không cần khẩn trương, thả lỏng.”

Lucifiel bỗng nhiên hối hận trước đây mình không đi lật mấy quyển tiểu hoàng thư bị cấm của thiên đường.

Hắn căn bản không khắc chế nổi nhiệt độ trên mặt.

Thiên sứ không có trái tim thịt mềm như sinh linh khác, tâm hạch tinh thể hóa làm chủ toàn bộ cảm xúc thân thể bùng nổ, vào giờ khắc này đột phá sự tự mình trói buộc của thiên sứ.

Không thể rên rỉ.

Lucifiel cảm thấy mình sắp hít thở không thông, biểu hiện trấn định sắp nát thành mảnh nhỏ.

Nhưng hắn vẫn duy trì được.

Hắc thượng đế kinh ngạc lại yêu thích nói: “Ngôi sao sáng của ngô, luôn kiêu ngạo như vậy.”

Lucifiel vừa rối rắm nên trả lời thần ra sao, thần lại nói thêm: “Ngô lại thích bộ dạng ẩn nhẫn của ngươi thế này.”

Lucifiel: “…”

Ngô thần, vì sao phong cách của ngài đột biến vậy!

Tâm thần mất trí như thế tự nhiên là hắc thượng đế, y không thích Lucifiel tự hạn chế, không thích Lucifiel một lòng một dạ đắm chìm trong quang minh, y muốn Lucifiel nằm ở dưới thân mình, bộc lộ ra một mặt chân thật!

“Shhh ——” dưới động tác của thượng đế, Lucifiel hít ngụm khí, sau đó cắn chặt khớp hàm, phòng ngừa mình làm ra chuyện mất liêm sỉ. Hắn thôi miên mình “Mình đây là đem bản thân kính dâng cho thần”, không nên có cảm xúc. Chỉ là khi thần theo bản năng thả chậm động tác, Lucifiel đã nhịn không được thầm niệm mười đại cấm luật của thiên đường.

Một, cấm xúc phạm thần

Hai, cấm hắc ám

Ba, cấm dĩ hạ phạm thượng

Bốn, cấm thông hôn

Năm, cấm lui tới với ác ma

Sáu, cấm…

Đọc thầm rất có hiệu quả, tâm linh và thân thể Lucifiel giống như bị hắt một bát nước lạnh.

Hắc thượng đế nghe được tiếng lòng cả người đều không tốt.

Loại thời điểm này mà niệm cấm luật cái gì!

Nhưng theo tâm linh Lucifiel và cấm luật cộng minh, hắc thượng đế cảm giác được hơi thở thức tỉnh trong linh hồn. Cấm luật thiên đường so với nói là chế định Lucifiel, còn không bằng nói là thượng đế vì thỏa mãn yêu thích với quang minh và thuần khiết, yêu cầu thiên sứ làm được.

“Luci, ngươi là khác biệt  —— ”

Âm thanh của thần như ác ma đang thấp giọng, khiến Lucifiel bỗng nhiên muốn rơi lệ.

Hắn nghe thấy thần nói với mình: “Cho dù ngươi làm trái, ngô cũng sẽ không bỏ ngươi, ngươi là ngôi sao tảng sáng của ngô.”

Ngôi sao tảng sáng, nghênh đón quang minh, cũng chịu lấy hắc ám.

Ý thức Lucifiel mơ hồ, vui sướng, tiêu tan, ngưỡng mộ, còn có đủ loại tình cảm mới nảy sinh từ đáy lòng xuất hiện. Những thứ đó cũng không phải dơ bẩn, mà là tình cảm chân thành tha thiết nhất của một thiên sứ với thần linh. Hắn quên đóng thần kỳ thuật, nội tâm truyền đạt đến bên tai thần, thậm chí đến một chỗ càng sâu, càng u tĩnh an bình.

Trong một vùng biển quang minh, thần linh tóc bạc ngủ say ở trong đó lộ ra ý cười.

Lucifiel.

Thiên sứ ngô thích nhất.

Ngón tay xẹt qua hai má thiên sứ, hôn môi hắn, ôm chầm hắn, hắc thượng đế quên thân phận của mình, giống như biến thành thượng đế chân chính. Chỉ là y lại khác với thượng đế chân chính, y có nhu cầu về tư dục với Lucifiel, phần cảm giác này theo Lucifiel trưởng thành trở nên càng thêm mãnh liệt, giống như bông hoa địa ngục muốn chui từ dưới đất lên.

Áp chế của mặt quang minh xuất hiện, hắc thượng đế đè vai Lucifiel lại, trán tràn ra mồ hôi lạnh.

Lucifiel nhắm đôi mắt run rẩy.

Y dùng hết sự dịu dàng lớn nhất khuếch trương thân thể Lucifiel, muốn một phát tiến vào.

Trong lòng đột nhiên nảy ra một câu ——

[ Ngô không cho phép. ]

Mặt hắc ám: “… @#¥% ”

Lúc nào không tỉnh, cố tình vào lúc này! Ngươi xác định không phải cố ý đến giành thiên sứ sao!

Đôi mắt vàng kim bị ánh sáng mát lạnh xua tan ám trầm, tựa như đóa hoa màu đen trong khoảnh khắc nở rộ biến thành tuyết trắng, tinh thuần không tỳ vết. Thân thể thần linh tóc bạc lắc lư, mạnh mẽ đoạt lại quyền khống chế vào ban đêm, khiến ý thức y cũng có chút hỗn loạn.

Thân thể nóng lên, nơi nào đó có cảm giác trướng đau.

Vừa không lưu ý, Lucifiel bị thượng đế ngắn ngủi xem nhẹ lật người lại, đặt y ở dưới thân.

Khóa thắt lưng, ngồi xuống.

Sạch sẽ lưu loát chứng minh tính cách quả quyết của sí thiên sứ trưởng.

Sắc mặt Lucifiel trắng bệch, nhưng lại cười nói: “Thần, ngài quá chậm.”

Thượng đế: “…”

Thần linh dưới thánh quang, biểu tình lạnh lùng nháy mắt vỡ thành cám.

Thế giới này nhất định là có chỗ nào không đúng rồi!