Không biết có phải ảo giác hay không, Tống Nghiên cảm thấy không khí hình như ngưng đọng lại.

Chúng yêu giống như bị ấn nút tạm dừng, cứng đờ đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Trên thực tế, mọi người đang điên cuồng nhấn nút quay lại.

Bọn họ sai rồi, thật sự quá sai rồi.

Bạn trai là con người thì tính là cái gì!

Chỉ cần vương vui vẻ, cho dù là mười hay một trăm người thì có là gì đâu?

Đại ma vương cũng không tính cái gì.

Yêu Vương đã hiện thế, mọi người tin chắc rằng dưới sự lãnh đạo của vương, chính nghĩa nhất định có thể chiến thắng tà ác.

Nhưng hiện tại......

Vương thế nhưng với bọn họ, đại ma vương chính là bạn trai của ngài ấy......

Chúng yêu lâm vào hỏng mất.

Nhìn bàn tay nhỏ nhắn cao quý của vương bị đại ma vương nắm chặt trong tay, đôi mắt mọi người đều bị đâm đến đau đớn, ý đồ muốn xông lên nỗ lực đoạt lấy bàn tay đáng thương của điện hạ, nhưng ma khí quá cường đại phát ra từ người nọ khiến bọn hắn nửa bước cũng không thể động đậy.

Chỉ phải khóc chít chít: "Điện hạ, không được đâu!"

Tống Nghiên:???

Cậu nghi hoặc: "Không đúng, tôi nhớ rõ lúc trước mọi người không nói như vậy mà, mọi người không phải nói mười người hay tám người đều không thành vấn đề sao?"

Mới vừa nói xong, mu bàn tay lại căng thẳng, nam nhân bên cạnh nhướng mày, chậm rì rì: "Mười người hay tám người?"

Tống Nghiên: QAQ

"Phi, làm gì có mười người tám người nào, chỉ có một mình anh thôi!" Trấn an Lục Trăn xong, cậu vội vàng xoay đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, lời lẽ chính đáng nói với mọi người, "Tôi nói rồi, chúng tôi đã ở bên nhau, anh ấy thích tôi, tôi cũng thích anh ấy! Không có gì là không được, nếu có, thì chỉ có thể là do phía anh ấy thôi."

Cái đuôi mềm mại nhưng là ngập tràn sự kiên định.

Lục Trăn hơi giật mình, quay đầu nhìn về phía cậu, một lát sau, đôi môi mỏng cong lên một chút, những đám mây mù từ khuôn mặt lạnh nhạt đều đẩy ra, con ngươi đen kịt cũng mơ hồ hiện ra một chút ôn nhu.

Tống Nghiên không có cảm giác gì, nhưng đúng lúc này ma khí cường đại mà chúng yêu chán ghét không hiểu vì sao lại nhạt hơn rất nhiều.

Chân có thể đi, tay cũng có thể động, đại gia không hẹn mà cùng vọt lên.

Lần này Tống Nghiên tới đây chỉ để thông báo cho bọn họ mà thôi, mắc công bọn họ không hiểu tình hình thực tế rồi muốn tuyển phi gì gì đó cho cậu nữa, thông báo xong đang chuẩn bị cùng nam nhân nhà mình vui sướng rời đi, lại nhìn thấy chúng yêu một giây trước còn giống như bị trúng thuật định thân, giây tiếp theo lại ồ ạt phóng tới chỗ cậu.

Kéo tay kéo tay......

Nâng đỡ nâng đỡ......

Túm đùi túm đùi......

Trong nháy mắt liền đem cậu tới một nơi khác.

Tống Nghiên nhìn Lục Trăn cách mình hơn năm mét: "......"

Lục Trăn nhìn Tống Nghiên đầy người bên cạnh cách hắn càng ngày càng xa: "......"

Sau đó, hai người bọn họ nhìn thấy Hùng gia oán hận chỉ về phía Lục Trăn, thanh âm run rẩy: "Đại ma vương!"

Tống Nghiên sửng sốt, nhìn về phía ông: "Cái gì vương?"

Thanh âm Hùng gia hữu lực: "Đại ma vương! Điện hạ, hắn chính là đại ma vương!"

Tống Nghiên quay đầu nhìn Lục Trăn, đối diện với cặp mắt hơi kinh ngạc của hắn.

Đang muốn mở miệng hỏi cái gì, liền nghe Hùng gia nói: "Đại ma vương, ngươi muốn cái gì thì nhắm vào bọn tôi này, đừng có câu dẫn điện hạ của chúng tôi!"

Tống Nghiên: "......"

Lục Trăn: "......"

Chúng yêu: "......"

Hình như có cái gì đó sai sai à nha?

-

Tống Nghiên thấy tình huống không đúng, vội vàng khuyên Lục Trăn mặt than đem ra ngoài, dỗ dành hắn ở bên ngoài mười phút,

Sau khi đóng cửa lại, hỏi: "Ý của mọi người là, Lục Trăn chính là đại ma vương trong miệng các người làm nhiều việc ác, khiến ai nghe thấy cũng sợ vỡ mật?"

Theo cánh cửa được đóng lại, ma khí dần dần tan đi, nhóm yêu hít khí từng ngụm từng ngụm, rồi sau đó đồng thời gật đầu: "Đúng đúng đúng! Điện hạ ngài không cảm nhận được sao! Ma khí của hắn, thật sự là rất đáng sợ!"

Tống Nghiên:...... Thật sự không cảm giác được gì luôn á.

Hùng gia thở ra một hơi, ánh mắt nặng nề: "Điện hạ, cái nơi đáng sợ nhất của đại ma vương không phải là ma khí quá khó chịu, mà là......"

Ông cắn chặt răng, "Điện hạ, ngài một chút cũng không nhớ gì cả sao? Hắn cùng ngài, là kẻ thù không đội trời chung!"

Tống Nghiên: "Cái gì?"

Hùng gia: "Năm đó lão phu vẫn là một đứa nhỏ, được ông nội ôm đi lên đỉnh núi Thanh Trần. Tận mắt nhìn thấy đại ma vương làm cho tim ngài chảy máu"

Lúc đó ông vẫn còn nhỏ, không biết vì sao phải đi đến một nơi xa xôi như vậy, cùng với những vị trưởng bối trong gia đình, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới cái nơi xa lạ kia.

Đương nhiên, tiến đến đỉnh núi Thanh Trần không chỉ có tộc gấu nước bọn họ, còn có thật nhiều thế gia đại tộc khác thần sắc ngưng trọng, cái lúc đoàn người mênh mông cuồn cuộn vừa tới, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen cầm kiếm chĩa thẳng vào ngực vương.

Còn không kịp có bất kỳ sự ngăn cản nào, cổ tay người đàn ông áo đen xoay một cái, thanh kiếm sắc bén trong nháy mắt hoàn toàn đâm vào ngực Yêu Vương, trước mắt bao người, thế nhưng lấy ra một giọt máu từ người Yêu Vương.

Hùng gia: "Điện hạ, hắn hại ngài như thế, ngài nói có phải là kẻ thù không đội trời chung hay không!"

Chúng yêu lần đầu tiên biết được một đoạn chuyện cũ như vậy, lúc nghe thấy máu từ tim điện hạ bị đại ma vương lấy đi, một đám sôi nổi nghiến chặt răng, nắm tay siết chặt, hốc mắt hồng hồng nhì về phí Tống Nghiên.

Điện hạ chịu khổ rồi ô ô ô.

Cùng lúc đó, lại nhẹ nhàng thở ra, điện hạ đã biết được vẻ mặt hung ác của đại phôi đản* này, hẳn là......

*Đại phôi đản: đồ trứng thúi đáng ghét.

Còn chưa suy nghĩ xong, lại nghe Yêu Vương điện hạ chịu khổ nhẹ giọng nói: "Anh ấy không có hại tôi."

Hùng gia sửng sốt: "Điện hạ nhớ ra cái gì sao?"

Tống Nghiên lắc đầu: "Không phải, là tôi biết, Lục Trăn tuyệt đối sẽ không hại tôi."

"Lão tận mắt nhìn thấy ——"

Tống Nghiên cười tủm tỉm đánh gãy lời ông: "Tận mắt nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật nha. Được rồi, đã mười phút."

Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên hai tiếng đập cửa rầm rầm, cửa mở, người đan ông tây trang phẳng phiu như cây tùng, thẳng lưng đứng ở cửa, đầu ngón tay chỉ chỉ đồng hồ: "Đã mười phút rồi."

Chúng yêu ngửi thấy ma khí, lập tức lại bắt đầu run rẩy, run run: "...... Đại, đại ma vương."

Tống Nghiên không cao hứng nhíu mày: "Tôi sửa lại cho đúng, Lục Trăn không phải là đại ma vương."

Cậu dừng lại, khuôn mặt nhỏ hơi phiếm hồng, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, "Là...... Vương phi của các ngươi."

Chúng yêu: "............"

-

Kể từ cái lần Yêu Vương mang theo Vương phi —— phi, mang theo đại ma vương rời đi, đội thực thi pháp luật cùng ủy ban giám sát Yêu tộc vẫn luôn không vừa mắt nhau mà đoàn kết lên một cách kỳ tích, một số cuộc họp khẩn cấp cũng đã được triển khai.

...... Từ rạng sáng cho tới tối đen, rồi lại từ tối đen đến rạng sáng.

Với quầng thâm mắt trên khuôn mặt của mỗi người, rốt cuộc cũng đã thảo luận ra một loạt đối sách.

Đầu tiên, đầu sỏ gây tội của chuyện này chính là đại ma vương tà ác!

Cùng Yêu Vương điện hạ vĩ đại không có một chút quan hệ nhân dân tệ nào.

Tiếp theo, vì để cho điện hạ cao hứng, tuyệt đối không thể tự chủ trương động đến một sợi lông của đại ma vương.

Cho nên, hiện tại điều duy nhất mà bọn họ có thể làm chính là, bất động thanh sắc đem hai người đó tách ra.

Phương án A, xuống tay từ phía đại ma vương, khiến cho công ty của hắn gặp chuyện phiền toái, để cho hắn hết đi công tác rồi lại đi công tác.

Tuy rằng sự đánh đổi trả giá có chút trầm trọng, nhưng tốt xấu gì cũng đẩy được hắn ta đi Thượng Hải.

Chúng yêu cảm thấy bọn họ quả là cực kỳ thông minh, còn chưa kịp một phen khích lệ chính mình, liền thấy điện hạ đăng lên vòng bạn bè.

Điện hạ: Trong một chuyến công tác, ban đêm ở Thượng Hải thật đẹp (* ̄︶ ̄)

Xong phim, thất bại.

Phương án B, xuống tay từ phía điện hạ, để cho ngài ấy tham gia một bộ phim.

Bộ phim đã được chọn, điện hạ cũng vui tươi hớn hở đến Hải Thành tham gia.

Chỉ là khi chúng yêu bí mật quan sát xung quanh, nhìn thấy điện hạ vì đóng phim để phù hợp với thời tiết trong phim, ngay cả kiện áo lông cũng không thể mặc, lập tức đau lòng muốn chết.

Ngay cả một ngày cũng không kiên trì nổi, nhanh chóng xé nát hợp đồng.

...... Không chỉ kế hoạch thất bại, còn phải thanh toán tiền vi phạm hợp đồng gấp mười lần.

Thất bại x2

Đám người nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc cũng nghĩ ra một ý tưởng thỏa hiệp.

Hiện tại điện hạ đang trong giai đoạn phục hồi, để giúp cho ngài ấy tu luyện, mời năm vị tiền bối đức cao vọng trọng trong Yêu tộc đến giảng bài cho điện hạ, như vậy thì có thể chiếm lấy thời gian ban ngày của điện hạ, con ban đêm......

Quên đi, đi từ bước một trước đã.

Cứ như vậy, ít nhất là ban ngày điện hạ được an toàn.

Hiệu quả của kế sách này vô cùng rõ rệt.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày điện hạ đều ngoan ngoãn đi tới văn phòng học tập, buổi sáng bốn tiết, buổi chiều bốn tiết, lịch sử, pháp thuật, tu luyện...... Các loại chương trình học đều kín mít.

Đương nhiên, môn quan trọng nhất trong chương trình học chính là khóa tu luyện, những môn khác đều là...... Góp đủ số lượng.

Chỉ cần tu vi tăng lên, lấy huyết mạch cường đại của Yêu Vương, hết thảy những chuyện khác đều có thể giải quyết nhẹ nhàng.

Tống Nghiên nỗ lực khiến chúng yêu vô cùng vui sướng, vì khiến cho ngài ấy càng thêm trầm mê tu luyện, đem sắc đẹp vứt sau đầu, Hùng lão đại biểu cho các vị lão sư của Yêu tộc nghĩ ra một biện pháp.

Bọn họ đưa Tống Nghiên tới chỗ ở của những con yêu nghèo đói, để cho ngài ấy tận mắt nhìn thấy sinh hoạt của những con yêu ở dưới đáy xã hội hiện tại hằng ngày phải sống như thế nào.

Để nuôi nấng những bé con chuột túi, những người mẹ chuột túi đơn thân đã phải đã phải làm ba công việc mỗi ngày mới có thể đổi lấy một chút linh thảo, cung cấp cho bé con trưởng thành, còn mình thì gầy yếu không nên hình nên dạng.

Lão yêu cây hoa hòe bởi vì không có cách nào hấp thu linh khí sung túc mà từ từ khô gầy.

Nhưng mà, bởi vì Yêu Vương tự mình đến thăm......

Gia đình chuột túi bởi vì nhận được sốt thịt bò từ Yêu Vương mà ít nhất trong vòng ba năm không cần mua linh thảo, hơn nữa những bé chuột túi cũng có thể cao lớn hơn.

Lão yêu cây hoa hòe cũng được hấp thu chi lực Yêu Vương mà từ từ mập lên đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Lúc Tống Nghiên rời đi, cậu còn tinh thần phấn chấn mà nhảy lên từ trên giường......

Hùng lão nửa thật nửa giả thở dài: "Cái mà điện hạ nhìn lúc này chỉ là một mô hình thu nhỏ của cảnh ngộ dưới đáy xã hội của Yêu tộc, bởi vì linh khí khô kiệt, những con yêu giống như thế này còn rất nhiều."

Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ của Tống Nghiên căng chặt gắt gao, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng: "Có thể thống kê toàn bộ gia đình đó ra được không? Tôi......"

Hùng lão lắc đầu: "Biện pháp này trị ngọn không thể trị tận gốc, điện hạ có thể cứu được một hai yêu, lại không có biện pháp cứu cả Yêu tộc."

Tống Nghiên nhíu mày: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Hùng lão ho khan một tiếng, chậm rì rì tiến vào chủ đề: "Không vội, chờ đến khi điện hạ khôi phục 10% tu vi, như vậy là có thể đem Yêu Vương chi lực rót vào video, đến lúc đó video của ngài chính là linh thảo của toàn bộ Yêu tộc."

Tống Nghiên gấp đến độ xoay quanh: "Sao lại không vội cho được! Còn có chuyện gì gấp hơn chuyện này sao! Không được, tôi phải mau chóng khôi phục tu vi!"

Hùng lão cảm động lệ rơi đầy mặt: "Điện hạ nhân từ như thế, quả thật phúc khí của vạn yêu! Yêu tộc chúng ta tu mấy đời mới gặp được một vị điện hạ như vậy——"

Sắp thấy ông ấy muốn sử dụng đại pháp tung hô bay lên trời, Tống Nghiên nhanh chóng đánh gãy lời ông: "Hùng lão, trước kia ông nói nếu bản thể của tôi lớn lên tức là tu vi của tôi tăng lên rất nhiều phải không?"

Hùng lão vuốt râu có chút tự hào: "Đúng vậy, điện hạ thiên phú dị bẩm, tu vi tăng trưởng vượt xa tưởng tượng của lão phu."

Bản thể lớn hơn tỷ lệ thuận với việc tăng tu vi, dựa theo logic như vậy, nếu như cùng Lục Trăn cái kia vài lần, tu vi chẳng phải là bay nhanh như gió sao?

Vậy là cậu có thể nhanh chóng khôi phục 10% tu vi nha!

Hùng lão lặng lẽ nhìn Tống Nghiên siết chặt năm đấm, vui mừng đến muốn rơi lệ.

Rốt cuộc cũng thành công khơi dậy sự quyết tâm tu luyện của điện hạ, sau đó điện hạ tất nhiên từ chuyên tâm vào đại ma vương, chuyển sang chuyên tâm vì sự nghiệp.

Phương án C, thành công!

Tống Nghiên bên kia, một bên nắm tay, một bên lén lút đỏ mặt.

Cậu phải nắm chặt thời gian quay về thôi.

Che mặt.

......

Sau khi Tống Nghiên về đến nhà, liền tắm rửa cho bản thân thơm ngào ngạt, ngoan ngoãn làm ổ trên sô pha chờ đợi Lục Trăn làm việc xong.

Đợi thiệt lâu cũng không thấy động tĩnh gì.

Cậu thật sự không kìm nén được, trộm chạy đến bên ngoài thư phòng, hé mở cửa một chút rồi nhìn vào trong.

Lục Trăn một thân tây trang thẳng tắp sang quý, thanh thản ngồi trên ghế da, bàn tay to tùy ý đặt lên bàn, dựa lưng vào lưng ghế màu đen, thần sắc lạnh nhạt.

Môi mỏng, mũ cao, mặt mày cực đạm.

Một cặp kính gọng vàng được đặt trên sống mũi, đem khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú lạnh nhạt lại thêm một tầng cảm giác cấm dục.

Trái tim Tống Nghiên đột nhiên lỡ một nhịp.

Nghĩ đến đại sự phải làm sau đó, cậu càng không ngăn được sự hoảng hốt.

Cậu lấy cớ bưng trà rót nước, cố ý mặc áo sơ mi của Lục Trăn so với cậu còn lớn hơn hai số, ở trước mặt nam nhân lắc lư một vòng.

Tiếp theo lại cắt trái cây, ân cần đưa đến trước mặt Lục Trăn.

Thấy nam nhân còn thờ ơ, Tống Nghiên đỏ mặt thẹn thùng nhắm mắt lại.

Quất luôn.

Lục Trăn thấy Tống Nghiên cầm chiếc áo sơ mi của mình, trong thư phòng bận tới bận lui, chút thì đưa nước, chút lại đưa trái cây.

Hai chân trần trụi thon dài trắng nõn lắc lư phía dưới tầm mắt, mí mắt của hắn hung hăng giật giật hai lần.

Đầu kia điện thoại nói xong một tràng dài, lại không nghe ông chủ mình trả lười, cẩn thận nói: "Lục tổng?"

Lục Trăn nhịn hơn nửa ngày mới thong thả mở miệng, thanh âm vừa trầm vừa khàn: "Tiếp tục."

Tuy nói như vậy, trong lòng đã sớm tính toán phải làm gì sau khi cúp điện thoại.

Bàn làm việc không tồi, còn chưa có thử qua.

Đang nghĩ ngợi liền xuất hiện một động tĩnh rất nhỏ.

Lục Trăn giương mắt, bàn tay cầm điện thoại đột nhiên căng thẳng.

Trong tầm mắt, thiếu niên mảnh khảnh cốt cách xinh đẹp để chân trần, đi từng bước một tới trước mặt hắn.

Nhón mũi chân bước di chầm chậm, phảng phất như mỗi một bước đều dẫm lên đầu quả tim của hắn.

Hai mắt mênh mông sương mù, đuôi mắt nhếch lên, cùng với nốt ruồi nâu tinh xảo ở cuối mắt. Còn có......

Đôi tai phấn nộn trên đỉnh đầu, cái đuôi tuyết trắng xõa tung phía sau......

Thiếu niên đi đến trước mặt hắn, dừng lại.

Cắn môi, đỏ mặt, đem chiếc đuôi tuyết trắng đặt trên bàn làm việc màu đen càng phá lệ nổi bật.

Cậu nhút nhát sợ sệt mở miệng, âm cuối run rẩy, giống như một bé mèo: "Anh trai à......"

Nhìn thấy hình ảnh được chờ đợi đã lâu, yết hầu Lục Trăn lập tức thắt lại, mí mắt càng nhảy dựng lên nhiều lần.

Hắn rũ mắt, nhìn thấy chóp đuôi cách ngón tay của hắn chưa đến 10cm, cái tay khác mạnh mẽ tắt máy điện thoại.

Điện thoại bỗng chốc bị ném đi, phát ra thanh âm va chạm trên mặt đất.

Đôi mắt Lục Trăn đỏ ngầu, bàn tay to đưa về phía trước nắm lấy cái đuôi của cậu, dùng sức túm người lên bàn làm việc.

Không thể chịu đựng đượcnữa.