*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phong cách trên app chúng yêu đã hoàn toàn thay đổi, các loại áp phích quảng cáo xuất thế bay đầy trời.

# mọi người trong tộc linh dương hãy mau đoàn kết lại! Hãy động ngón tay và mang phiếu bầu quý giá cho số 58 nào! #

# nhóm cá heo ơi, hãy nghe khẩu lệnh của tôi, một hai ba "A ——", bỏ phiếu bỏ phiếu bỏ phiếu đi!! #

# tất cả những miêu tinh hãy lắng nghe, những con mèo đã bỏ phiếu hãy chụp màn hình ID đến chỗ tộc trưởng để lãnh một phần cá khô thơm ngào ngạt nào, nắm chặt thời gian bỏ phiếu đi #

# tộc cá chúng ta đã làm sai điều gì mà bị nướng thành cá khô? Đấm nó một phát đi nào! Toàn bộ phiếu bầu hãy bình chọn cho số 7 là mỹ nữ tộc cá của chúng ta, nhớ kỹ nào, số 7 số 7 số 7!#

......

Lục Trăn đi làm về nhìn thấy Tống Nghiên ôm điện thoại là ổ trên sô pha, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình với vẻ thích thú.

Hắn thay giày: "Đang xem cái gì vậy?"

Tống Nghiên thấy hắn về nhà, nhanh chóng vỗ vỗ lên đệm sô pha mềm mại bên cạnh, ý bảo Lục Trăn ngồi đó, lại thay đổi tư thế, một bên thoải mái dựa vào nam nhân mới với ngồi xuống, một bên vô cùng vinh quang mà ưỡn cao ngực nhỏ: "Yêu tộc tụi em đang tuyển tú!"

Người đàn ông Lục Trăn này, ngày thường vô cùng thờ ơ, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng này của Tống Nghiên, vốn dĩ khóe môi căng chặt không tự giác được mà không ngừng dương lên.

Duỗi tay xoa xoa đầu cậu: "Cái gì là tuyển tú?"

Thấy hắn cảm thấy hứng thú, Tống Nghiên nhanh chóng đem điện thoại tới trước mặt hắn: "Cái này, hôm nay em cũng mới vừa thấy."

Nói xong rồi lướt lướt lên trên, từ lúc chính thức công bố bỏ phiếu rồi đắc ý, "Anh xem, những người này đều là tuyển thủ dự thi của Yêu tộc chúng em."

Lục Trăn liếc mắt nhìn qua một cái, vừa lúc nhìn thấy một người đàn ông mặc áo thun ba lỗ, hướng về ống kính khoe cơ bắp gợi cảm của mình.

Mí mắt hắn giật giật, đôi mắt đen kịt nhìn thiếu niên trong lòng ngực mình.

Tống Nghiên hoàn toàn không cảm giác được có chỗ nào không đúng, còn rất hưng phấn khoe người trong tộc mình với Lục Trăn: "Đẹp trai không nè?"

Đây chính là người xuất sắc nhất trong Yêu tộc bọn họ đó!

Lục Trăn: "......"

Thanh âm nhàn nhạt từ kẽ răng tuôn ra, "Đẹp."

Được nam nhân nhà mình tán thành, Tống Nghiên càng hưng phấn hơn, vươn bàn tay nhỏ lướt lướt xuống dưới hai lần: "Hơn thế nữa nè, bản thể của hắn cũng rất soái đó! Lục Trăn, anh nhìn xem có phải hay không!"

Lục Trăn mặt vô biểu tình rũ mắt nhìn xuống.

Trên màn hình là một con sư tử vô cùng uy phong lẫm liệt, đứng ở thẳng trên đỉnh núi như thể bị chia cắt bởi một lưỡi đao, với một đám mây mù mờ mờ trên lưng, hiện ra một thân hình hùng tráng khí thế bất phàm.

Đôi mắt Tống Nghiên tràn ngập hâm mộ, cảm thán nói: "Thật là soái quá à!"

Nam nhân bên cạnh hồi lâu không có động tỉnh gì, lát sau mới chậm rì rì: "Thích kiểu này?"

Lập tức có một thanh âm vui sướng trả lời hắn: "Đúng vậy!"

Lục Trăn: "......"

Không biết như thế nào, Tống Nghiên cảm thấy hình như có chút lạnh, mới vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt nặng nề của nam nhân.

Cậu ôm lấy cánh tay lạnh buốt, nuốt nuốt nước miếng: "Không phải...... Ý của em là, em là thích cái có cái kiểu này......"

"Bản thể của bọn họ nhìn qua đều thấy rất lợi hại, vậy mà em là Yêu Vương lại có cơ thể nhỏ xíu xìu xiu." Tống Nghiên càng nói càng uể oải, đầu nhỏ rũ xuống một chút, "Nhìn qua một chút cũng không uy phong."

Sắc mặt Lục Trăn hòa hoãn chút xíu, duỗi tay vỗ vỗ đầu cậu: "Không nhỏ."

Tống Nghiên: "Sao mà không nhỏ cho được? Ngay cả con chó Poodle của ông Tăng nhà bên còn lớn hơn so với em!"

Nghĩ đến việc mình ngay cả một con chó Poodle cũng không bằng, trong lòng cậu khổ sở cực kỳ, "Tốt xấu gì cũng được như Labrador đi."

Lục Trăn nhìn chằm chằm cậu vài giây, không nhịn được cười một cái, ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Tôi rất thích Poodle."

Lỗ tai Tống Nghiên hơi hơi phiếm hồng, cậu che che mặt, lại nghe Lục Trăn chuyển đề tài, "Đây là cái gì?"

"Hả?" Cậu nhìn sang chỗ đặt ngón tay của người nọ, "À, đây là tên cuộc thi tuyển tú của chúng em."

Ngón tay thon dài của Lục Trăn gõ gõ lên màn hình, khẽ cau mày, thanh âm trầm thấp: "Tuyển phi 101?"

Tống Nghiên nghe ngữ khí của hắn có chút không đúng: "Làm sao vậy?"

Lục Trăn vẫn như cũ mà trưng khuôn mặt poker, đường quai hàm lại banh đến thẳng tắp, mí mắt hắn nâng lên, thanh âm lạnh băng: "Cho nên, em đây là muốn tuyển phi?"

Tống Nghiên:???

Cậu sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng lại.

Gì!!

Ý của Lục Trăn là, đây, đây không phải tuyển tú, mà là tuyển cho cậu...... Cái kia??

Không thể nào!!!

Tống Nghiên nhìn Lục Trăn, lắp bắp: "Em không phải em không có, anh hiểu lầm ——"

Ước chừng là do hệ thống kiểm tra đo lường phát hiện cậu vẫn luôn dừng tại giao diện này, ngay khi cậu vừa dứt lời, liền tự động bắn ra một đoạn video của tuyển thủ dự thi.

Trong video, linh hồn sư tử bên trong cơ thể đang khoe cơ bắp đứng đối diện với máy quay: "Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã nghe những cậu chuyện xưa của Yêu Vương điện hạ mà lớn lên, điện hạ chính là tấm gương cùng động lực của tôi, tôi hy vọng có một cơ hội, đừng nhìn tôi là nam yêu, tôi so với nữ yêu càng ôn nhu càng hiểu ý lòng người hơn, thân thể, khụ, càng mềm mại...... Điện hạ là một người đàn ông đích thực, đàn ông đích thực nên (bíp ——), nếu điện hạ thấy một mặt này của tôi, ngài nhất định sẽ thích tôi!"

Giọng nói thô ráp tạm dừng một giây, rồi sau đó vô cùng triền miên mà chui ra từ điện thoại: "Bắn tim nha ~"

Trong nhà đột nhiên an tĩnh vài giây.

Tống Nghiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt Lục Trăn đen thui như Bao Công.

Lục · Bao Công · Trăn cũng mặt vô biểu tình nhìn cậu, câu được câu không mà đùa bỡn mái tóc của cậu, kéo kéo môi: "Hiểu lầm?"

Tống Nghiên há miệng còn chưa kịp nói gì, lại nghe một thanh âm tự thuật vui sướng vang lên: "Nếu bạn thích hắn, xin hãy bỏ phiếu nha!"

Cậu len lén nhìn Lục Trăn, đầu lắc như trống bỏi: "Không thích không thích!"

Nói xong, nhanh chóng cúi đầu, hung hăng chọt vô dấu "X".

Mới vừa chọt xong, ngay sau đó một đoạn video lại bắn ra.

Thiếu nữ ngọt ngào đáng yêu với giọng nói nũng nịu: "Điện hạ, nhìn nơi này này. Em là......"

Bàn tay to trên đỉnh đầu chậm rì rì lướt qua từng sợi tóc của cậu, khiến cho da đầu Tống Nghiên một trận tê dại, tiếp tục chọt "X": "Không thích không thích!"

Cái thứ ba, thứ tứ, thứ năm...... Liên tục xông ra.

Tống Nghiên:?

Sao mà chưa kết thúc nữa chứ!

Khí tràng của nam nhân bên cạnh càng ngày càng thấp, thân mình cậu run rẩy, chém đinh chặt sắt tỏ vẻ: "Em đều không thích!"

Tiếp theo, vùi đầu nổ lực nhấn "X" "X" "X", tốt xấu gì cũng phải đem nhóm yêu kỳ quái đó gạt phắt ra, cuối cùng là nghênh đón một ông lão run run rẩy rẩy.

Tống Nghiên nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi: "Người này là Hùng gia nha, ông ấy sẽ không có khả năng ——"

Lời còn chưa nói xong, liền thấy Hùng gia trưng khuôn mặt già vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng tuyên bố: "Hoạt động tuyển phi lần này của chúng ta, nhất định phải công bằng công chính liêm minh, ngăn chặn giở trò bịp bợm, chọn ra một con yêu ưu tú nhất. Đương nhiên, hiện tại thân thể điện hạ vẫn còn đang phát triển, nếu có yêu nào có sở trường trong lĩnh vực nấu ăn, ban tổ chức sẽ xem xét thêm số phiếu bầu phù hợp."

Đôi tay Tống Nghiên run run, hoàn toàn tắt đi video.

Cậu ngẩng đầu, vô tội nhìn khuôn mặt trầm thấp của Lục Trăn.

Lục Trăn căng chặt mặt, không lên tiếng.

Một lát sau, hắn đứng dậy.

Tống Nghiên khẩn trương: "Lục Trăn, anh, anh đi đâu đó!"

Lục Trăn trầm mặc một giây: "Nấu cơm."

Tống Nghiên: "......"

Lục Trăn là thật sự đi nấu cơm, rốt cuộc cũng thì cũng đã đến giờ cơm rồi, hắn cũng luyến tiếc để Tống Nghiên chịu đói.

Mặt vô biểu tình mang tạp dề vào, mặt vô biểu tình cầm lấy dao phay, mặt vô biểu tình giơ tay —— phanh phanh phanh!!

Nhưng không biết có phải Tống Nghiên bị ảo giác hay không, cậu cảm thấy thanh âm xắt rau trong nhà bếp so với ngày thường thì...... Lớn, lớn hơn rất nhiều.

Thấy rằng video tiếp theo sắp được phát lên, Tống Nghiên nhanh chóng cất di động, tắt đi phần mềm.

Lại không chú ý, trước khi màn hình tối đen, đầu ngón tay cậu không cẩn thận chạm vào biểu tượng tình yêu trên giao diện.

Phía trên còn bắn ra một cậu —— cảm ơn bạn đã bỏ phiếu.

-

Yêu tộc, điên rồi!

Có thể không điên sao, vương thế nhưng bỏ phiếu cho một tiểu yêu! Là bỏ phiếu đó!!

【 a a a a a a a!!! 】

【 khóc mù luôn rồi, hóa ra đây là loại hình vương thích nha ô ô ô 】

【 điện hạ, nếu như ngài sớm nói! Tôi cũng có thể nỗ lực làm được! 】

【 bản thể của cô ấy thật xinh đẹp, là tôi không xứng 】

【 hỡi các đồng bào bỏ phiếu ơi! Vương tự mình nhấn vô dấu tích, chúng ta nhất định phải đưa đến vị trí C! 】

【 rưng rưng bỏ phiếu, vị tỷ muội này, nhất định phải giúp chúng ta hầu hạ điện hạ thật tốt nha! 】

【 nếu chị có quá nhiều việc không thể lo liệu hết, đứa em này cũng có thể vì chị mà phân ưu, số chim cánh cụt của tôi là XXX】

【......】

Vì thế, số phiếu vốn dĩ của tiểu yêu đó chỉ có mấy cái, đã được mọi người khóc chít chít mà đưa lên vị trí đệ nhất, kế hoạch tuyển phi 101 diễn ra trong một tháng cũng oanh oanh liệt liệt kết thúc vào ngày hôm đó.

Nhóm yêu tuy rằng đau lòng, nhưng không hề có một câu oán hận.

Đây chính là Yêu Vương điện hạ tự mình tuyển Vương phi đó!

Đối với quyết định của điện hạ, bọn họ không hề có một chút ý niệm chống đối mào, chỉ có vâng lời và tuyệt đối phục tùng, ngay cả khi nhìn vị tiểu yêu may mắn này, cũng cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt.

—— nếu có thể được yêu vương vĩ đại nhìn trúng, cô ấy nhất định là con yêu ưu tú nhất trong toàn bộ Yêu tộc!

-

Vài ngày sau, Tống Nghiên nhận được điện thoại của Hùng gia, nói có đại sự phải hướng cậu bẩm báo.

Còn tỏ vẻ muốn đội thực thi pháp luật đến đến...... Tiếp giá......?

Tống Nghiên não bổ một chút.

Một đám chim công hoa hòe......

Mênh mông cuồn cuộn đứng trước cửa tiểu khu......

Động tác nhất trí nhìn chằm chằm cậu đi ở lối đi chính giữa......

Ôi má ơi ~~~

Cậu nhanh chóng lắc đầu: "Không cần không cần, tôi tự mình tới đó là được!"

Khuyên can mãi, rốt cuộc gạt bỏ tư tưởng mê tín phong kiến của nhóm người muốn đến tiếp giá, lại thêm một lần môi lưỡi bị mòn, mới dỗ dành Lục Trăn đồng ý để cậu đi công tác.

Tống Nghiên nhìn người nào đó đang có ánh mắt nặng nề, nhón chân lên vững vàng hôn hắn vài cái, "Lần này em đi nhất định sẽ nói chuyện rõ ràng với bọn họ, không cần phải tuyển phi cho em làm gì, em có bạn trai rồi!"

Sắc mặt Lục Trăn sắc từ từ hòa hoãn, cúi đầu hôn trả lại cậu vài cái: "Này còn tạm được."

Nói xong, liền cảm thấy dáng vẻ lấy lòng ôm chầm lấy hắn của Tống Nghiên thật sự quá mức đáng yêu, nhịn không được cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lít nha lít nhít hôn môi một hồi.

Lại cắn môi cậu, triền miên giao lưu thật là lâu, lúc này mới chưa đã thèm mà buông tha cho cậu.

Tống Nghiên – người cuối cùng cũng bước ra ngoài dưới áp lực cũng thở phào một hơi, lau lau mồ hôi trên đầu.

Chỉ là đi công tác mà thôi, làm gì tới mức quá trớn như vậy chứ......

-

Đến nơi, Tống Nghiên trước hết biểu diễn phép thuật nhỏ đã học được cho mọi người xem, không ngoài dự đoán nhận được một đống lời ca ngợi tâng bốc tung hô.

Thấy mọi người càng nói càng thái quá, cậu nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Hùng lão, về việc tuyển, tuyển phi, chuyện đó......"

Mới vừa bắt đầu, liền thấy Hùng lão hơi hơi mỉm cười: "Điện hạ yên tâm, chuyện này đã an bài thỏa đáng."

Tống Nghiên: "Hả?"

"Sau này điện hạ sẽ biết thôi." Hùng lão úp úp mở mở, khụ khụ một tiếng, uyển chuyển dời đề tài, "Bây giờ có một việc cấp bách."

Lực chú ý của Tống Nghiên bị dời đi: "Chuyện gì nha?"

Hùng lão hít sâu một hơi, nói ra ra một từ ngữ vô cùng thần thánh: "Đại điển đăng cơ!"

Chân Tống Nghiên trợt một cái, thiếu chút nữa là bị ngã rồi.

Là bốn cái từ mà cậu đang nghĩ đó...... Sao?

Này này này, này là thời đại nào rồi!

Còn cái gì mà đại điển đăng cơ nữa chứ??

Một bên xém ngã một bên giãy giụa: "Không cần đâu?"

Nhậm Bạch ở bên cạnh lanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu: "Điện hạ cẩn thận."

Hùng lão chậm một bước không cam lòng liếc mắt trừng mỗ báo tử kia một cái, vừa quay đầu lại liền biến thành khuôn mặt từ ái: "Cần phải làm."

Ông nắm chặt tay, vẻ mặt kích động, "Chẳng những phải tổ chức đại điển đăng cơ, còn phải phát sóng trực tiếp toàn Yêu tộc, để cho tất cả con dân Yêu tộc có thể thấy được phong thái của điện hạ!"

Tống Nghiên: "......"

Cậu uyển chuyển từ chối: "Ông không phải nói, trước khi Yêu Vương chi lực của tôi chưa khôi phục đến 10% thì sẽ không phát sóng trực tiếp được sao?"

Bởi vì Yêu Vương chi lực hiện tại của Tống Nghiên còn quá yếu, phải đợi đến khi khôi phục khoảng 10% mới có thể rót linh lực vào việc phát sóng trực tiếp, để cho mỗi người khi xem phát sóng đều cảm nhận được Yêu Vương chi lực, cho nên sau khi ở trưng cầu sự đồng ý của Tống Nghiên, đội thực thi pháp luật và ủy ban giám sát cuối cùng cũng đã thông qua quyết định này.

Hùng lão cung kính: "Mặc dù tốc độ khôi phục của điện hạ rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn so với tưởng tượng của lão, nhưng nếu dựa theo tốc độ khôi phục của ngài, muốn thực lực tăng lên 10% thì ít nhất phải cần khoảng thời gian một năm, nhưng mà đại điển đăng cơ đang vô cùng cáp bách."

Thành thực mà nói, các con dân Yêu tộc đều chờ không kịp muốn nhìn điện hạ đăng cơ!

Mọi người đã chờ đợi lâu lâu lâu lắm rồi, chỉ là nghĩ đến cảnh tượng đó, mọi người đều kích động đến mức rơi lệ.

Giọng nói của Hùng lão run rẩy: "Điện hạ......"

Đang muốn nói thêm cái gì, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc, ông thu lại cảm xúc, cùng chúng yêu nhìn nhau.

Vào thời điểm này, chỉ sợ là...... Vương phi tới.

Tống Nghiên quay qua nhìn tiếng gõ cửa.

Một âm thanh đẩy cửa ra.

Giây tiếp theo, một đôi chân trắng trẻo thon dài xuất hiện ngoài cửa, ngay sau đó, một mỹ nữ tóc dài đi trên đôi giày cao gót ưu nhã đi đến.

Tống Nghiên quay đầu, nghi hoặc nhìn về phía Hùng lão: "Đây là......?"

"Đây là tiểu Hải." Đôi mắt Hùng lão đảo đảo, "Khụ khụ, thuộc hạ đột nhiên nhớ tới còn có chút việc chưa xử lý, Nhậm đội trưởng, cậu nói xem có phải không ha?"

Nhậm Bạch nhàn nhạt gật đầu: "Đúng vậy, tôi đang muốn cùng Hùng gia bàn bạc một chút về chương trình học phép thuật của điện hạ."

Nói xong, liếc mắt nhìn đội viên đội thực thi pháp luật ở bên cạnh.

Mọi người trầm mặc hai giây:

"À đúng đúng đúng, tôi còn chưa có tưới hoa nữa."

"Tôi mang giày ngược rồi, phải về đổi một đôi giày đã."

"Cái kia, tôi, luận văn tốt nghiệp tôi còn chưa viết xong......"

Tống Nghiên: Hả?

Hoàng tổng à ông đã tốt nghiệp mười năm rồi, còn phải viết luận văn tốt nghiệp sao?

Còn đang nghi hoặc, vừa ngẩng đầu lên liền thấy tất cả chúng yêu đã hỏa tốc rời khỏi hiện trường, căn phòng vốn vô cùng náo nhiệt giờ lại đìu hiu trống vắng.

Tống Nghiên trợn tròn mắt nhìn về phía mỹ nữ chân dài đang đi về phía mình với đôi mắt sáng quắc, tầm mắt dừng lại trên chiếc váy vải tuyn* có chút mát mẻ trong chớp mắt, sau đó hồi phục lại ngước mắt lên ngơ ngác nhìn khuôn mặt cô ấy.

*Vải tuyn: giống vải may mùng á.

Trầm tư vài giây, rốt cuộc cũng nhớ tới vị La Hải đồng học này là ai!

Ôi! Trời! Đất! Ơi!

Này này này, này không phải là một người tham gia cuộc tuyển phi 101 sao!

Sao lại ở chỗ này chứ!

Chẳng lẽ......

Trong lòng Tống Nghiên từ từ dâng lên một ý nghĩ không ổn rồi.

Chỉ trong vài giây, vị mỹ nữ này đã nhanh chóng đến bên cạnh cậu, với chiều cao 1m85 như đàn ông, tự hào nâng bộ ngực lên, nũng nịu: "Vương ~"

Tống Nghiên yên lặng quan sát một chút, vị mỹ nữ này hình như thật sự rất cao.

Cậu cũng không tính là lùn đi, nhưng nếu so sánh với vị mỹ nữ này thì mình lại thấp hơn cô ấy cả nửa cái đầu.

Lùn cũng không có vấn đề gì ghê gớm, nhưng trọng điểm là bởi vì nguyên nhân chiều cao, khi mà đôi mắt cậu rũ xuống rất tự nhiên thì vừa vặn vô cùng chuẩn xác mà nhìn thấy hai cái thứ không nên thấy.

...... Nhưng mà hai cái Cự Vô Phách này cứ không sợ hãi mà không ngừng lắc tới lắc lui.

Tống Nghiên: "QAQ"

Xong rồi, cậu như thế nào lại cảm thấy chuyến đi công tác này...... Thật sự trật bánh rồi.

......

Nhà ăn công ty.

Mỹ nữ La Hải ân cần gọi món bưng thức ăn lên cho Tống Nghiên, đôi chân thon dài trắng bóng vô cùng bận rộn đi tới đi lui.

Chờ đến khi thu xếp xong xuôi ngồi xuống bàn ăn, Tống Nghiên liền hắng giọng, nghiêm túc: "Tôi......"

Mới vừa há miệng phun ra một chữ, liền bị đầu ngón trỏ của người đối diện chặn miệng lại.

Con ngươi Tống Nghiên động động, liếc mắt nhìn qua.

Đầu ngón tay trắng trắng, nộn nộn, còn rất dài nữa.

...... So với cậu còn dài hơn!

Mỹ nữ thu ngón tay lại ôn nhu mà nhìn cậu: "Điện hạ không cần nói nhiều, tôi đều hiểu."

Vừa nói vừa cẩn thận thay cậu thêm cơm chia thức ăn, bận trước bận sau thiếu chút nữa là bưng chén lên đút đồ ăn vào miệng cậu.

Tống Nghiên sợ tới mức vội vàng: "Đừng đừng đừng!"

Mỹ nữ nháy mắt một cái: "Điện hạ không cần phải khách khí với tôi, tôi đây là nên hầu hạ điện hạ."

Tống Nghiên: "......"

Thấy Yêu Vương điện hạ cau mày, mặt ủ mày ê chôn đầu, mỹ nữ thử hỏi: "Điện hạ không đói bụng sao?"

Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện, Tống Nghiên quyết đoán gật đầu: "Đúng vậy, tôi ——"

Ngón trỏ lại nhanh chóng vèo một cái lần thứ hai dán vào, "Vậy để tôi giúp điện hạ mát xa! Tôi học được một phương pháp mát xa rất là hữu dụng, bảo đảm điện hạ sẽ muốn ăn ngay!"

Cô di chuyển cơ thể như hổ của mình, xoa xoa tay tay......

Mắt thấy hai cái đống kia sắp sáp tới, Tống Nghiên nhanh chóng nhắm lại đôi mắt đã sắp mù của mình, nhanh tay cầm lấy chiếc đũa chắn trước mặt hộ thể: "Không không không, không cần!"

Mỹ nữ u oán nhìn cậu: "Điện hạ không thích tôi sao?"

Thấy cô chủ động nhắc tới chuyện này, Tống Nghiên thực vui vẻ, vội vàng gật đầu: "Ừm ừm, tôi không có thích nữ, tôi thích ——"

Cậu thích...... Thích Lục Trăn.

Thích bộ dáng lúc Lục Trăn làm việc mang mắt kính không chút cẩu thả, cũng thích bộ dáng lúc hắn tháo mắt kính xuống xoa xoa hốc mắt.

Thích bộ dáng hắn nhàn nhạt nhìn mình cậu cong cong khóe môi, cũng thực thích bộ dáng hắn nhìn chằm chằm cậu vô cùng sâu thẳm rồi hôn cậu một cái.

Đúng, chỉ là thích Lục Trăn thôi.

Chỉ thích anh ấy.

Lúc trước Tống Nghiên không hiểu được những lời trong miệng Lục Trăn "Tôi chỉ thích em" là cảm giác gì, cậu tuy rằng cũng rất thích Lục Trăn, nhưng mà đồng thời còn thích những người khác.

Viện trưởng nãi nãi, Triệu Hưng Nghiệp, Viên Uy, La Kiệt Linh, Cảnh Dư, Dụ Ứng Giản, Tằng gia gia...... Còn có thật nhiều fans đáng yêu của cậu.

Chỉ là cái thích đó, đối với Lục Trăn nhiều hơn mà thôi.

Nhưng giờ phút này, cậu lại đứng ngồi không yên, cả người giống như bị kim châm vào nhiều chỗ, chỗ này một chích chỗ kia một chích khiến cả người khó chịu, Tống Nghiên mới hiểu được rằng thích và chỉ thích là không giống nhau.

Cậu cũng chỉ thích Lục Trăn thôi.

Bất quá bây giờ cậu không nói được một chữ nào, bởi vì cậu lại bị ngón trỏ của mỹ nữ —— chặn miệng lại......

Mỹ nữ bừng tỉnh đại ngộ: "Điện hạ không thích nữ nhân, thì là thích nam nhân đi!"

Tống Nghiên suy nghĩ một giây, gật gật đầu.

Nói như vậy cũng không sai.

Lục Trăn không phải là nam nhân sao.

Mỹ nữ vui sướng: "Điện hạ sao không nói sớm! Ngài chờ chút!"

Chờ? Chờ cái gì?

Tống Nghiên còn đang ngơ ngác, giây tiếp theo liền từ từ há to miệng...... Là cái loại há không kịp ngậm lại này!

Cậu không phải chỉ mới chớp mắt một cái thôi sao, đã xảy ra cái quái gì vậy!

Vì cái gì mà mỹ nữ trước mặt "Bùm——" một cái, biến thành một người đàn, đàn ông uy vũ hùng tráng???

Vẫn mặc trên người bộ độ vải tuyn trong suốt gợi cảm, bất quá cái thứ mà lớp vải đí bao lấy, không phải bộ ngực tròn vo, mà là...... Hai cái đống cơ ngực vô cùng rắn chắc!

Còn có bắp tay hoàn mỹ, cặp đùi cường tráng hữu lực, đường cong cẳng chân khỏe khoắn...... Làm nổi bật lên sắc đẹp của một người đàn ông soái ca.

Người đàn ông chậm rì rì để sát vào mặt cậu, ở bên tai cậu thấp giọng: "Điện hạ thích loại này sao?"

Không nghe thấy câu trả lời của Tống Nghiên, người đàn ông soái ca nhẹ nhàng mỉm cười: "Không sao, vô luận là loại nào tôi cũng có thể thỏa mãn ngài. Tôi thuộc tộc thiên thần biển*, chính là loại cơ thể lưỡng tính đó."

Tống · ngây ra như phỗng · Nghiên: "......"

Anh nói gì???

*Từ gốc: 裸海蝶 (Clione limacine): là một loại thiên thần biển được tìm thấy ở độ sâu 350m, đây là một loại động vật lưỡng tính.