Lúc được thông báo là cốt truyện có phần cải biến, yêu cầu đổi đến cảnh quay tiếp theo, chuông cảnh báo trong lòng Tư Ngữ reo vang, theo bản năng suy nghĩ: Chẳng lẽ đồ ngốc Lục Vi kia vì thay khuê mật tốt báo thù mà đề xuất với đạo diễn yêu cầu gì đó còn quá mức hơn?

Nàng vội hỏi đạo diễn: “Sửa lại cái gì?”

Nếu Lục Vi thật sự dám lỗ mãng, nàng nhất định sẽ tìm một cơ hội trùm bao tải lên đánh đồ ngốc này từ cường độ thấp đánh đến trọng độ.

Khương Đại Vệ nói: “Lục tổng nói phân đoạn vả mặt này không tốt lắm, sẽ làm người xem cảm thấy nhân vật Cảnh Dương công chúa vừa ngốc nghếch lại vừa xúc động, cho nên xóa đoạn này đi.”

Tư Ngữ đang trộm tính toán xem nên đi nơi nào để mua bao tải tương đối bền chắc, nghe vậy ngơ ngẩn, không thể tin được nói: “Xóa?”

Khương Đại Vệ gật gật đầu, nói: “Xóa phân đoạn vả mặt đi, lời thoại của hai người các cô cũng phải đi điều chỉnh lại cho phù hợp, tôi đã bảo tổ biên kịch sửa lại, chờ cô ấy sửa xong thì sẽ quay tiếp. Cô ra chỗ bên cạnh nghỉ ngơi trước đi.”

Khương Đại Vệ thông báo xong liền đi chuẩn bị quay được một lúc, Tư Ngữ đứng tại chỗ bất động tiêu hóa thông tin.

Nàng cho rằng cốt truyện bỗng bị cải biến là bởi vì Lục Vi, không nghĩ tới là bởi vì Lục Tịch.

Ngước mắt, nhìn về phía vị trí của người kia.

Nhân viên công tác chuyển đến cho Lục Tịch một cái ghế có chỗ tựa lưng, nhưng bởi vì khí chất quá mức xuất chúng, nên dù ngồi loại ghế dựa bình dân này cô cũng có thể ngồi một cách tự nhiên ưu nhã, chân dài bắt chéo, dáng ngồi tùy ý lại không tùy tiện, nghiêng tai lắng nghe phó đạo diễn bên cạnh thông báo tình hình quay phim.

"Sủng Phi" là một bộ phim vốn chế tác từ võng kịch, doanh thu phần một kiếm được không ít tiền, cũng rất được chào đón, Lục Tịch làm người đầu tư, tới thăm đoàn phim cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Cũng giống như, làm người đầu tư, đừng nói là sửa một phân đoạn nho nhỏ trong cốt truyện, cho dù lật đổ toàn bộ kịch bản sửa lại Lục Tịch cũng có cái quyền lực kia.

Ban đầu Tư Ngữ lo lắng Lục Vi sẽ mượn cảnh diễn này để làm khó dễ với nàng, không nghĩ tới Lục Tịch lại tới đây, nhẹ nhàng nói một câu liền giải quyết xong vấn đề.

Trái tim của nàng đang treo lơ lửng chưa hạ xuống chỗ cũ, còn chưa kịp thở ra một hơi, cánh tay đã bị người khác chạm vào một chút.

Tiểu Hạ ở bên tai nàng hưng phấn mà nói: “Tiểu Ngữ Tiểu Ngữ, Lục tổng có phải là vì chị mà sửa kịch bản không?”

Vì nàng? Sao có thể. Tư Ngữ theo bản năng phủ nhận.

Từ ngày đó, nàng ở trong văn phòng có ý đồ câu dẫn Lục Tịch, Lục Tịch thờ ơ, sau đó còn dùng thủ đoạn ngoan tuyệt như vậy đối phó với nàng, Tư Ngữ liền nghĩ thông suốt.

Nàng không có giận chó đánh mèo với ai, cũng không có giận dỗi với ai, chỉ là liên tiếp phải chịu đả kích, mệt mỏi, mệt mỏi.

Các loại biện pháp cũng đã thử qua, nàng đã dùng toàn lực, lại không thấy bất kỳ hiệu quả gì.

Lục Tịch căm thù nguyên nữ phụ đến tận xương tuỷ, Tư Ngữ cảm thấy, nàng vĩnh viễn không có khả năng làm cho Lục Tịch tòa băng sơn không có cảm tình này động tình với nàng. Đây là nhiệm vụ cấp độ luyện ngục không có cách nào hoàn thành, thay vì đi lãng phí thời gian cùng tinh lực làm những chuyện vô dụng đó, còn không bằng tiêu tiêu sái sái sống một ngày được một ngày.

Nàng không phải không sợ chết, chỉ là khó chịu cái loại cảm giác không được sống đúng với bản thân, phải đi chiều lòng người khác.

Không thể nhịn được nữa, không cần lại phải nhẫn nhịn.

Nhiệm vụ cái gì, công lược cái gì, hết thảy đều đi gặp quỷ đi thôi.

Nàng không hề trêu chọc Lục Tịch, Lục Tịch cũng không chủ động tìm nàng nói chuyện.

Lục Tịch hẳn là đã sớm bị nàng làm phiền đến mức khó chịu rồi đi, buông tha lẫn nhau cũng khá tốt.

Cứ như vậy đi.

“Tiểu Ngữ?” Tiểu Hạ thấy nàng phát ngốc lại chạm chạm nàng, “Chị suy nghĩ cái gì thế?”

Tư Ngữ bừng tỉnh hoàn hồn, nhìn người phụ nữ nhàn nhã ngồi ở trên ghế dựa, vừa chói mắt lại vừa lạnh như băng, cười nhạo nói: “Em suy nghĩ nhiều. Lục tổng của các em chán ghét tôi như vậy, sao có thể vì tôi mà sửa kịch bản. Em không nghe đạo diễn nói gì sao? Đoạn Cảnh Dương công chúa đánh sủng phi đó có vẻ xúc động ngốc nghếch, cô ấy hẳn là vì hình tượng trên màn ảnh của đứa em gái ngốc nghếch kia, nên mới bảo đạo diễn xóa một đoạn này đi mà thôi.”

Là như thế này sao? Tiểu Hạ cẩn thận nghĩ ngợi, cảm thấy lời nàng nói hình như có vài phần đạo lý.

Thấy thần sắc nàng có chút cô đơn, Tiểu Hạ lo lắng hỏi: “Tiểu Ngữ, chị không sao chứ?”

“Tôi thì có thể có chuyện gì được.” Tư Ngữ bị hỏi câu không thể hiểu nổi.

Tiểu Hạ nghe ra ngữ khí của nàng khi nói “Lục tổng của các em chán ghét tôi như vậy” có chút trào phúng cùng mất mát, kéo kéo ống tay áo cổ trang rộng thùng thình của nàng, nhỏ giọng nói: “Chị còn muốn theo đuổi Lục tổng hay không?”

Tư Ngữ ra vẻ nhẹ nhàng cười cười, ngữ khí trêu chọc nói: “Lục tổng đóa hoa cao lãnh này quá khó hái, ai thích hái thì hái đi, tôi từ bỏ.”

Từ bỏ? Đây là lại bị cự tuyệt sao?

Tiểu Hạ gãi gãi đầu, miệng mở ra lại ngậm vào, không biết có nên an ủi nàng hay không.

Tư Ngữ không muốn tiếp tục cái chủ đề này, nói: “Tôi đi toilet.”

Vào lúc nàng xoay người rời đi, một đạo ánh mắt thanh lãnh đi theo bóng dáng nàng, nhìn thật lâu, tròng mắt bất động một chút.

Phó đạo diễn còn đang miệng lưỡi lưu loát, Lục Tịch bị hắn ồn ào đến mức đau đầu, nghiêng đầu nói với hắn: “Tôi đã biết rồi, đi tiếp tục công việc đi.”

Phó đạo diễn không dám dong dài, cúi đầu khom lưng lui xuống.

Người ngoài vừa đi, Lục Vi vẫn luôn bị nghẹn một cơn tức chờ không kịp nói: “Chị! Chị vì sao muốn sửa cảnh diễn đó của em.”

Lục Tịch liếc cô: “Xóa đoạn kia đi đối với nhân vật của em chỉ có lợi không có hại, em kích động như vậy làm gì?”

Phân đoạn diễn bị cắt, người khó chịu nhất chính là Lục Vi. Cô đã sớm tính toán tốt, dựa vào cơ hội đóng phim mà động thủ với Tư Ngữ, thay Lương Dư Phỉ nhổ một ngụm ác khí. Không nghĩ tới Lục Tịch lại đến vào lúc mấu chốt, nghe nói cô muốn ở trong phim đánh Tư Ngữ, lại có thể xóa đi!

“Em....” Lục Vi ấp úng nói không nên lời.

“Tâm tư này của em đừng cho là chị không biết rõ ràng.” Lục Tịch từ từ nói: “Có phải là muốn mượn cơ hội đóng phim để xuống tay với Tư Ngữ hay không?”

Ánh mắt Lục Vi lập loè, không tự tin lắm mà nói: “Em không có!”

Càng hoảng loạn, càng giấu đầu lòi đuôi.

Ánh mắt Lục Tịch lạnh xuống, trầm giọng nói: “Em nếu là dám ỷ thế hiếp người, lấy danh nghĩa Lục gia để làm việc ti tiện, ảnh hưởng đến danh dự của Lục gia, thì về sau cũng đừng mong ở trong cái giới này nữa.”

Lục Vi từ nhỏ đến lớn sợ nhất chính là người chị mặt lạnh nói một không nói hai này, tuy rằng không cam lòng buông tha Tư Ngữ dễ dàng như vậy, nhưng mà Lục Tịch nói cô không dám không nghe, oán hận cắn chặt răng, vâng vâng dạ dạ mà nói: “Em biết rồi.”

Nửa giờ sau, phân đoạn Tư Ngữ phối hợp diễn với Lục Vi mới bắt đầu quay.

Cảnh vả mặt kia không có, biên kịch lâm thời bỏ ra vài câu lời thoại, Tư Ngữ chỉ cần tốn vài phút là thuộc làu làu.

Lục Vi tựa hồ đối với lời thoại mới không thích ứng kịp, trong quá trình quay chụp liên tiếp bị NG, đạo diễn niệm tình cô là em gái của người đầu tư, lại có người đầu tư là Lục Tịch ngồi ở bên cạnh nhìn, trong lòng có hỏa lại không dám phát.

Sau khi vì nguyên nhân cá nhân mà bị NG liên tục đến lần thứ mười một, phân đoạn xung đột của Anh Cơ cùng Cảnh Dương công chúa rốt cuộc cũng qua.

Quay xong cảnh này vừa vặn đến thời gian ăn cơm trưa.

Đạo diễn Khương Đại Vệ cầm cái loa khuếch đại âm thanh nói chuẩn bị ăn cơm, nói xong tắt loa đi, xoay người ân cần hỏi người đầu tư ngồi ở bên cạnh: “Lục tổng, thức ăn của đoàn phim chúng ta cũng không tệ lắm, ngài có muốn ăn một phần hay không?”

“Không cần.” Đôi mắt thanh lãnh không chút để ý quét nhìn phim trường, bắt giữ được thân ảnh ăn vận trang phục cổ trang màu hoa anh đào nào đó, biểu tình Lục Tịch hơi cứng lại, làm như vô tâm mà hỏi: “Buổi chiều quay cái gì?”

Khương Đại Vệ đơn giản rõ ràng mà nói tóm tắt lại nội dung quay chụp buổi chiều nay, cũng cường điệu đến phần diễn của Lục Vi.

“Cảnh diễn kia của Tư Ngữ phối hợp diễn cùng ai?”

Khương Đại Vệ chỉ cho là cô theo thói quen quan tâm đến tình hình quay phim, không nghi ngờ gì mà nói: “Cảnh kia của Tư Ngữ là cảnh Anh Cơ ái muội cùng với Thái tử, hơi thân mật. Người diễn vai Thái tử chính là Trương Bân Thụy của giải trí Quang Ảnh, nam diễn viên này chắc Lục tổng cũng có biết đi? Tiểu tử này lớn lên rất tuấn tú, tuổi còn trẻ, diễn xuất lại rất vững chắc, cũng có thể chịu khổ được.”

Có thể vào Quang Ảnh đều là những người đã trải qua sự sàng lọc chọn lựa rất kỹ càng, Lục Tịch đối với thực lực nghệ sĩ của công ty mình một chút cũng không nghi ngờ, chỉ là người tên Trương Bân Thụy này trước giờ cô chưa từng nghe nói qua, cũng chưa thấy qua.

Cái mà cô chú ý không phải là ở trên người nam diễn viên này, mà khi nghe thấy hai chữ “ái muội” cùng “thân mật”, giữa mày của cô không tự chủ được mà nhíu lại, nói: “Thân mật như thế nào?”

“Cũng không tính là thân mật lắm.” Khương Đại Vệ nói: “Anh Cơ ở Ngự Hoa Viên chơi xích đu, nhưng đột nhiên dây thừng lại bị đứt, vừa vặn Thái tử đi ngang qua cứu nàng, hai người liền ôm nhau. Thật ra cảnh này là kịch bản mà Anh Cơ đã thiết kế trước, mục đích là vì để câu dẫn Thái tử. Lục tổng cảm thấy đoạn này có vấn đề?”

Lục Tịch vừa nghe thấy hai chữ “câu dẫn”, nghĩ đến những hình ảnh nào đó, dây thần kinh ở thái dương bỗng dưng căng thẳng.

Cô cầm lấy cái cái áo khoác tây trang, bất động thanh sắc đứng lên, nói: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, còn muốn quay phim như thế nào thì là do đạo diễn Khương sắp xếp.” Nói xong, quay đầu nói với Trần Nghiên, “Đi thôi.”

Khương Đại Vệ muốn tiễn cô đi, bị từ chối.

Những người khác đều đang vội vàng ăn cơm, Lục Tịch cùng Trần Nghiên vai sóng vai đi ra ngoài.

Nhìn phim trường náo nhiệt dần dần bị ném ra phía sau, Trần Nghiên nói: “Ngài cứ rời đi như vậy, không lên tiếng chào hỏi với Lục Vi tiểu thư một chút sao?”

“Không cần thiết.” Lục Tịch nhàn nhạt nói.

Lục Vi xong việc mới biết được Lục Tịch đã đi rồi, buồn bực mà lấy chiếc đũa chọc chọc hộp cơm, hừ lạnh nói: “Nói là tới thăm đoàn phim của mình, lúc rời đi cũng không đánh tiếng với mình một câu, đây là kiểu người chị máu lạnh vô tình gì vậy.”

Lương Dư Phỉ bên cạnh không có ăn uống gì, ghen ghét mà nói: “Nói không chừng chị ấy là tới xem Tư Ngữ, thuận tiện xem cậu.”

“Tới xem Tư Ngữ???” Mày liễu của Lục Vi dựng ngược.

Lương Dư Phỉ tận lực làm cho biểu tình trên mặt của mình không quá vặn vẹo, cố nén giấm chua trong dạ dày, nói: “Cậu đóng bao nhiêu bộ phim như vậy, chị cậu chưa bao giờ tới xem cậu, vì sao hôm nay đột nhiên lại tới? Biết phải quay cảnh cậu vả mặt Tư Ngữ, chị ấy lập tức liền bảo đạo diễn sửa lại kịch bản, thật rõ ràng là vì muốn che chở cho người phụ nữ kia.”

Lục Vi bừng tỉnh đại ngộ, “bụp” một tiếng mà chọc thủng hộp cơm, tức giận nói: “Trách không được chị của mình lại cảnh cáo mình như vậy! Nhất định là người phụ nữ kia mật báo trước với chị mình, chị mình mới tới đây! Thật không nghĩ tới người phụ nữ này ngoại trừ ác độc, lại còn có thể tâm cơ như vậy!”

“Haiz ——” Lương Dư Phỉ thở ngắn than dài, ra vẻ đau thương mà nói: “Mình đã sớm biết người này rất đáng sợ, dù sao mình cũng đấu không lại chị ta.”

Bởi vì chuyện lần trước Lục Tịch không đồng ý để cô ký hợp đồng với Quang Ảnh, lúc Lương Dư Phỉ nhìn thấy Lục Tịch liền sợ hãi, dù muốn đi lên lôi kéo làm quen cũng không dám.

Vốn dĩ cô còn muốn mượn tay Lục Vi trừng trị Tư Ngữ người phụ nữ ác độc kia, không nghĩ tới Lục Tịch lại tới đây sửa lại kịch bản. Nhìn thấy Lục Tịch vì che chở cho Tư Ngữ, đến mặt mũi em gái ruột của mình cũng không cho, Lương Dư Phỉ vừa hâm mộ vừa ghen tị lại vừa oán hận.

Sau khi nữ chính ký kết với Quang Ảnh, Lục Tịch thường xuyên ra lệnh cho tổ biên kịch sửa kịch bản cho nữ chính, nội dung nguy hiểm không quay, diễn cảnh thân mật cũng không quay.

Những cái này ban đầu là đặc quyền thuộc về cô, hiện tại lại rơi xuống trên đầu Tư Ngữ.

Người Lục Tịch nên sủng là cô, dựa vào cái gì mà biến thành Tư Ngữ?!

Rõ ràng người có được ánh sáng hào quang của nữ chính là cô, vì sao nữ phụ ác độc Tư Ngữ này lại có thể lần lượt cướp đi ánh sáng của cô! Cướp đi sự yêu thích của Lục Tịch!

Cô rất không cam lòng!

Nhưng mà Lục Tịch hiện tại chán ghét cô như vậy, Lương Dư Phỉ căn bản không có biện pháp gì để tiếp cận Lục Tịch, chẳng lẽ cô lại phải trơ mắt nhìn Lục Tịch bị người phụ nữ ác độc Tư Ngữ lừa bịp?

Không thể!

Nếu như không có Tư Ngữ....

“Phỉ bảo bối thân ái của mình.” Lục Vi vỗ thật mạnh vào bả vai cô, quấy nhiễu đến dòng suy nghĩ đang bay xa của cô, nhìn cô, tự dưng nghiêm túc mà nói: “Đừng buồn, đừng sợ. Chuyện chị ta bắt nạt cậu mình đều ghi tạc trong lòng, lần này không thành, lần sau mình nhất định sẽ giúp cậu đòi lại!”

May mắn còn có tên ngốc Lục Vi, đối với nữ chính toàn tâm toàn ý che chở vô điều kiện, mặc kệ cô nói cái gì đều sẽ tin tưởng vô điều kiện.

Có một trợ công không đầu óc lại trung thành như vậy, rất cần thiết.

Lương Dư Phỉ nảy ra ý hay, ôm ôm cô, giả vờ rớt vài giọt nước mắt, nói: “Vi Vi, cảm ơn cậu, cậu đối xử với mình tốt quá.”

Lục Vi đau lòng không thôi, vừa giúp cô lau nước mắt vừa nói: “Đồ ngốc, cậu là khuê mật quan trọng nhất của mình, là khuê mật tốt, mình không đối tốt với cậu thì đối tốt với ai bây giờ.”

Trong lòng cùng trên mặt Lương Dư Phỉ đồng thời vui mừng nở hoa.

Làm nhân vật trung tâm cung đấu, là vai phụ quan trọng ở giữa Hoàng thượng cùng mấy người hoàng tử, Tư Ngữ đóng vai Anh Cơ cùng Lục Vi, Lương Dư Phỉ còn có không ít vai diễn phối hợp khác.

Từ sau khi phân đoạn vả mặt bị xóa, thái độ của Lục Vi đối với Tư Ngữ xoay chuyển 180 độ, thường xuyên làm trò trước mặt mọi người âm dương quái khí cà khịa Tư Ngữ.

Đối với loại 250 (đồ ngốc) này, Tư Ngữ lười phải lãng phí miệng lưỡi ồn ào cùng cô, chỉ đơn giản lúc đối diễn với nhau dùng diễn xuất nghiền áp cô, xem cô không ngừng NG, thấy cô chật vật nhụt chí như vậy, chính là chiêu đánh trả hay nhất.

Tư Ngữ đóng phim đến mức đã ghiền, dùng diễn xuất nhục nhã Lục Vi càng ghiền hơn. Trong lòng Tiểu Hạ lại run sợ, mỗi lần đều nhắc nhở nàng: “Cô ấy dù sao cũng là em gái của Lục tổng, Tiểu Ngữ chị vẫn là không cần đắc tội với cô ấy, miễn cho về sau cô ấy đi theo Lục tổng cáo trạng, không cho chị tài nguyên thì thảm rồi.”

Tư Ngữ giống như con mèo cào cào vào cằm cô, ý bảo cô thả lỏng, nói: “Không sợ, tôi có hậu trường.”

“Hậu trường gì?”

“Tôi đây.”

“Chị?”

“Không sai, tôi chính là hậu trường của mình.” Tư Ngữ lười biếng thưởng thức đồ trang sức, khẽ cười nói: “Đừng nói là Lục Vi, đến Lục tổng các em cũng không dám làm gì tôi.”

Nghe qua mà đã thấy thật trâu bò!!!

Tiểu Hạ hồ nghi mà nhìn nàng: “Tiểu Ngữ, chị không phải là hào môn thiên kim gì gì đó chứ?”

Tư Ngữ cười cười không giải thích, mơ hồ mà nói: “Về sau sẽ nói với em.”

Nếu như nàng còn ở thế giới này để nói.

Hằng ngày đi đóng phim rất phong phú, mỗi ngày đều rất mệt, có thể làm cho Tư Ngữ quên mất tất cả phiền não.

Thời gian thấm thoắt như thoi đưa.

Đây đã là ngày thứ bảy từ sau khi Tư Ngữ vào đoàn phim, cũng là ngày sinh nhật dương lịch của Lục lão phu nhân. Lão nhân gia điệu thấp, không thích náo nhiệt, cũng không thích phô trương, chỉ đơn giản làm gia yến tại nhà.

Tư Ngữ đi xin nghỉ với đạo diễn trước, buổi chiều đóng phim xong liền đi thay quần áo chuẩn bị về Lục gia.

“Ting ting ——”

Trong điện thoại nhảy ra một tin nhắn WeChat.

Lúc nhìn thấy bên cạnh chân dung quen thuộc nào đó nhiều thêm một con số "1" màu đỏ bắt mắt, nàng sửng sốt ước chừng được nửa phút.

Nàng cùng Lục Tịch đã thật lâu không có nói chuyện, không nghĩ tới tòa băng sơn kia sẽ chủ động nhắn tin cho nàng.

Click mở.

Lục Tịch: “Bà nội bảo tôi tới đón cô, tôi ở bên ngoài phim trường chờ cô.”

Quả nhiên là bởi vì bà nội.

Nếu không có bà nội, Lục Tịch sao có thể chủ động đi tìm nàng?

Tư Ngữ tắt cửa sổ nói chuyện phiếm đi, bỏ điện thoại vào trong túi xách.

Sau khi vào thu trời càng ngày càng lạnh, ban ngày cũng ngắn đi.

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, còn chưa đến bốn giờ, sắc trời đã có chút xám xịt.

Nhân viên công tác phụ trách ánh sáng đã sớm bật đèn, vì ca diễn buổi tối mà chuẩn bị.

Tư Ngữ một đường cười khanh khách cùng người khác chào hỏi, lúc ra khỏi phim trường rồi, nhìn thấy chiếc xe Bentley màu trắng quen thuộc đang bật đèn kia, tươi cười cứng lại.

Nhìn nhìn chung quanh thấy không có người nào, nàng lập tức đi qua, giơ tay đang muốn gõ cửa sổ xe, cửa ghế phụ cạnh ghế lái đã đột nhiên mở ra.

Nương theo một phần ba khe hở, Tư Ngữ nhìn thấy rõ người phụ nữ ở trong xe.

Lục Tịch hẳn là từ công ty trực tiếp tới đây, trên người mặc một cái áo lông màu trắng cổ chữ V, khiến làn da của cô càng thêm trắng nõn, trên chỗ ghế ngồi bên cạnh còn để một cái áo khoác tây trang màu vàng nhạt.

Ánh mắt hai người giao nhau, có một loại xa cách cùng xấu hổ nói không rõ.

Đôi mắt Tư Ngữ hơi lóe, nhìn thấy bàn tay thon dài trắng nõn của người kia cầm cái áo khoác tây trang lên, không chút nghĩ ngợi gì, nói: “Tôi ngồi ở ghế sau.”

Không đợi đối phương đáp lại, nàng đã kéo cửa ghế sau chui vào.

“Rầm” một tiếng, cửa xe cách trở tiếng ồn ào náo động bên ngoài, trong xe an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Lục Tịch ngước mắt, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, lẳng lặng nhìn người phụ nữ ngồi ngay ngắn ở phía ghế sau.

Mở cửa ghế trước thì không ngồi, lại đi mở cửa ghế sau ra, đây là không tôn trọng với người trên xe.

Tư Ngữ cảm giác được cô đang nhìn trộm, điều chỉnh lại giọng nói, giải thích: “Dù sao thì tôi cũng là một diễn viên có Weibo một trăm vạn fans, ngồi phía trước dễ dàng bị người khác phát hiện. Lục tổng hẳn là không muốn có tai tiếng với tôi đi?”

“....” Lục Tịch nhìn nàng vài giây mới dời tầm mắt, không nói một lời nào liền khởi động xe.

Từ thành phố điện ảnh đến biệt thự Lục gia, nhanh nhất cũng phải mất một tiếng rưỡi. Trong khoảng thời gian này, các nàng tựa như hai người xa lạ, không có giao lưu ánh mắt, cũng không có nói qua lại một câu.

Tới nơi.

Lúc xuống xe, Lục Tịch thình lình hỏi: “Cô mua quà tặng chưa?”

“Đã mua từ một tháng trước.” Tư Ngữ từ trong túi xách lấy ra quà tặng đã chuẩn bị tốt.

Lục Tịch nhìn đồ vật trong tay nàng, nói: “Món quà này cô không cần phải tặng vội. Tôi cũng mua một phần, đến lúc đó thì nói là chúng ta chọn quà cùng nhau.”

“Vì sao?” Tư Ngữ khó hiểu.

Lục Tịch mím môi, nói: “Thật ra bà nội không để bụng là có quà gì, chỉ cần có tâm ý là được rồi. Nếu biết là hai người chúng ta cùng nhau chọn lựa quà vì bà, bà sẽ càng thêm vui vẻ.”

Đầu óc Tư Ngữ xoay chuyển mấy lần mới hiểu được ý tứ của cô: Lừa Lục lão phu nhân là các nàng cùng nhau đi chọn quà tặng, để Lục lão phu nhân nghĩ lầm là quan hệ vợ vợ của các nàng rất hòa hợp? Là có ý tứ này đi.

Tư Ngữ vừa bực mình vừa buồn cười.

Lục Tịch thật là làm một đứa cháu gái xứng chức, vì để cho bà nội vui vẻ, mà ép dạ cầu toàn* cùng nàng bảo trì cuộc hôn nhân giả dối, còn muốn che lại lương tâm cùng nàng trình diễn tiết mục vợ vợ ân ân ái ái.

(*) Ép dạ cầu toàn [委曲求全]: Miễn cưỡng / Tạm thời bỏ qua cái tôi vì lợi ích chung của toàn cục.

Không dễ dàng a.

Thật sự rất muốn phong cho cô danh hiệu đứa cháu hiếu thuận nhất của năm.

“Cũng được, tất cả là vì bà nội.” Tư Ngữ biết nghe lời phải mà thu hồi lại quà tặng, khóe miệng kéo ra một độ cung tự nhận là tươi cười không chê vào đâu được, nhìn cô nói: “Lục tổng, lát nữa chúng ta có cần tay trong tay cùng nhau đi vào không?”

“.... Vì sao phải nắm tay?”

“Như vậy chúng ta mới có vẻ rất hòa hợp, bà nội mới có thể càng thêm vui vẻ nha.” Tươi cười của Tư Ngữ không hề thay đổi.

Rất lâu rồi chưa nhìn thấy nàng cười.

Chính xác mà nói, đã rất lâu rồi không có mặt đối mặt gần gũi nói chuyện với nàng như vậy.

Không biết có phải là do ánh sáng hay không, Lục Tịch cảm thấy tươi cười trên mặt nàng có chút kỳ lạ, cười rất là dễ nhìn, chỉ là trong đôi mắt thanh triệt kia không có bất cứ tia ánh sáng nào.

Nhìn thật giả.

Lục Tịch nhíu nhíu mày, giống như là sợ nàng làm xằng làm bậy mà lui về phía sau một bước, hắng giọng nói: “Dù chỉ là nắm tay, tôi cũng không thích tiếp xúc chân tay cùng với người không thân.”

Không thân?

OJBK*.

(*) Tô Mộ Mộc = OJBK: Cách nói OK theo hướng thô lỗ, JB là cái ấy ấy của con trai.