Edit: Kidoisme

"Tiểu ca ca ơi, cho anh xin Wechat đi?"

Mỗi khi Đoàn Văn Tranh nói chuyện âm cuối đều mang theo ý cười, anh đi vòng quanh Tiết Lan vừa đi vừa nói như một đứa trẻ con làm nũng, bày ra tư thế không cho không nhường đường.

Đoàn Văn Tranh không thấy câu trả lời đành chơi xấu tiến đến sát mặt cậu: "Này Tiểu ca ca, em nói xem hai chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi mà còn chưa lấy được cách liên lạc, nếu anh muốn rủ em chơi game thì phải làm sao đây?"

Tiết Lan biết anh đang trêu mình mặt mũi đỏ bừng cúi đầu định vòng qua người anh chuồn mất.

Nhưng Đoàn Văn Tranh nào có tốt tính như thế, cậu vòng đến đâu anh chặn đến đấy: "Không thì cho QQ cũng được."

Bạn nhỏ Tiết Lan chưa được nếm mùi đời không chỉ đỏ mặt mà hai tai cũng đỏ lừ như quả cà chua, xấu hổ nhìn ra chỗ khác lại bị Đoạn Văn Tranh cố tình đuổi tới, tránh cũng không tránh được.

(O∆O)

Đoàn Văn Tranh ngó, thấy cậu muốn kiếm lỗ chui thì lại nhớ đến ngày coi livestream của Tiết Lan, trông rõ nhóc con này hai tai đỏ lừ nhưng vẫn gắng bày ra cái mặt lạnh...hoặc đơn giản chỉ là một Y tá mà lại thẳng tay dùng dao giết chết tay đột kích đội bạn.

Khiến Đoàn Văn Tranh cảm thấy hơi ngứa ngáy.

Ánh mắt anh tối xuống, một lần nữa đưa di động đến trước mặt Tiết Lan: "Được không?"

Tiết Lan bị anh đeo không có cách nào chạy, hơn nữa cậu cũng muốn kết bạn với anh, đưa hai tay cầm lấy di động sau đó đánh số điện thoại Wechat của mình cho Đoàn Văn Tranh.

Xong việc rồi anh mới cất di động đi, quay qua nói với Tiết Lan.

"Đi thôi."

Tiết Lan thấy Đoàn Văn Tranh thực sự muốn cùng cậu đi đến trung tâm thương mại, mắt sáng long lanh theo đuôi anh.

Trong lòng cậu nhạy nhót đến tận khi vào bên trong trung tâm thương mại, nhưngkhi nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người không tự chủ được mà dán hết lên hai bọn họ...Tiết Lan mới cảm thấy việc đồng ý đi mua sắm với anh là một quyết định sai lầm đến nhường nào!!

"Ngài muốn mua gì ạ?"

"Tiên sinh, ngài đưa bạn gái đến chỗ chúng tôi..."

Các nhân viên ở cửa hàng thời trang nữ đều sáng ngời con mắt trông ngóng Đoàn Văn Tranh, Tiết Lan không quen bị ngắm như chuột bạch, vội vàng cúi đầu đến khu quần áo nam.

Cậu không dám thử quần áo, chỉ đơn giản báo lại số đo cho nhân viên nhờ họ chọn giúp mình.

Có Đoàn Văn Tranh ở đây, Tiết Lan cảm thấy tổng thể thái độ của tất cả các nhân viên đều vô cùng tốt.

Nhân lúc rảnh Tiết Lan trộm nhìn ĐoànvVăn Tranh, tuy rằng cậu không biết có phải do ánh sáng của nhân vật thụ chính hay không, nhưng nếu ném Đoàn Văn Tranh vào trong một đám người thì Tiết Lan khẳng định có thể tìm thấy anh nhanh chóng.

Nguyên chủ Tiết Lan cũng là một nhân vật có nhan sắc tinh xảo như búp bê sứ nhưng lại thiếu đi cái hồn.

Còn Đoàn Văn Tranh thì khác, mỗi khi anh nhìn người khác ánh mắt đều không thể che giấu được sự kiêu ngạo của bản thân, giống như tên của cuốn đồng nhân [Ánh sáng tận thế].

Đoàn Văn Tranh ôm vai cậu, thấp giọng cười: "Sao, nhìn anh làm gì?"

Lúc này Tiết Lan mới biết anh đã phát hiện ra ánh mắt của cậu, vội vàng quay sang chỗ khác: "Thì, mọi người đều nhìn anh mà."

"Có sao?"

Tiết Lan gật gật.

"À." Tầm mắt của Đoàn Văn Tranh lướt qua hơn mười nhân viên ở cửa hàng, hạ giọng hỏi tiếp: "Biết sao họ nhìn anh không?"

Tiết Lan mắc bệnh nặng từ bé, hơn một nửa cuộc đời cậu đều ở bên trong bệnh viện, đừng nói là không có bạn bè, thậm chí sở thích duy nhất của cậu chính là yên lặng một mình chơi [Ánh sáng tận thế], một người để nói chuyện cũng không có.

Bây giờ trước mặt cậu là thần tượng cậu trộm sùng bái nhiều năm.

Đoàn Văn Tranh đang cúi người, động tác của anh kéo khoảng cách của hai người trở nên rất gần, Tiết Lan chột dạ cúi đầu, giọng nói như muỗi kêu: "Là, là bởi vì...anh đẹp."

Đoàn Văn Tranh bị cậu chọc cười thành tiếng: "Hóa ra em nhìn trộm anh vì anh đẹp?"

Ngữ khí của anh cực kỳ chắc chắn, Tiết Lan hiểu ra anh đang chỉ chó mắng mèo, đào cho cậu một cái hố to đùng.

"Không phải anh nói muốn xem quần áo à?" Tiết Lan xụ mặt, làm như không có việc gì chuyển đề tài.

"Ừ." Đoàn Văn Tranh quay đầu nhìn về mấy cửa hàng đồ nữ: "Muốn xem quần áo cho bạn gái...."

"Anh có bạn gái?" Tiết Lan ngạc nhiên, theo bản năng hỏi thành tiếng.

Đoàn Văn Tranh nhìn cậu đầy thâm ý: "Tương lai."

Tiết Lan cảm thấy cậu không nên lạ gì với nhân vật được mệnh danh là đệ nhất độc miệng trong [Ánh sáng tận thế] mới phải, anh nói mười câu thì chắc đến tám câu không tin được...!

Sau đó Tiết Lan nghĩ đến sau này vì yêu mà anh chấp nhận làm thụ, ánh mắt tự nhiên dần trở nên sâu xa.

Đoàn Văn Tranh bị cậu nhìn đến nhướn mày, cũng chẳng để ý lắm, tiếp tục nói: "Người nào nói muốn chăm sóc nhau ấy nhỉ, không bằng giúp anh chọn luôn vài bộ đi?"

Cha nuôi Tiết Lan cuối cùng cũng xác địch được thằng con mình không có yêu sớm, đúng lúc này nhân viên cửa hàng đã gói xong quần áo cậu muốn, Tiết Lan nhanh chóng thanh toán rồi lôi Đoàn Văn Tranh đi.

Ai ngờ nhân viên cửa hàng thấy cậu trả tiền thì hơi ngạc nhiên.

Cậu khó hiểu nhìn lại, nhân viên vội vàng cười chữa cháy: "Bạn gái ngài thật tri kỷ, mua cho ngài nhiều quần áo như thế."

Đoàn Văn Tranh cười đáp lại, không giải thích.

Còn Tiết Lan thì cảm thấy không cần thiết, rốt cuộc sau này cậu cũng không định đến đây nữa, cho nên giả vờ như không nghe được lời nhân viên nói, xách đồ đi ra cửa.

Đoàn Văn Tranh đuổi theo ngay sau lưng: "Không muốn thử sao?"

Tai Tiết Lan đỏ ửng, làm mặt lạnh cắm đầu đi về phía trước.

Đoàn Văn Tranh bất lực đi cạnh, hỏi lại lần nữa: "Biết sao họ nhìn anh không?"

"......." Bạn nhỏ Tiết Lan bị hố một lần không mong muốn có lần thứ hai, lần đầu tiên trong đời lờ luôn cả idol.

Đoàn Văn Tranh thở dài đánh giá gương mặt trông thì có vẻ không quan tâm nhưng lỗ tai lại dựng thắng đứng của Tiết Lan, hạ giọng trêu cậu: "Lần sau nói cho."

Cũng may tiếp đó Đoàn Văn Tranh rủ lòng từ bi, chỉ đi bên cạnh chứ không chọc cậu lần nào nữa.

Tiết Lan vừa ra khỏi cửa trung tâm thương mại thì bị một cửa hàng đồ ăn vặt thu hút-------

Trong người cậu đang ôm túi lớn túi nhỏ, ánh mắt thì cố định vào quầy đồ ăn, dưới chân như có rễ cây trói lại xuống mặt đường.

Đoàn Văn Tranh đi được vài bước phát hiện không thấy đuôi, quay lại nhìn thì thấy bạn nhỏ đứng giữa đường không chịu bước.

Anh nhìn theo hướng cậu vào trong cửa hàng, mở lời: "Thích thì vào, đứng ngoài làm gì?"

Tiết Lan lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nắm chặt mấy túi đồ trong tay.

Từ trước đến nay thân thể cậu luôn không tốt đương nhiên không thể ăn đồ ăn vặt, mỗi lần nhìn thấy người qua đường ăn đều cảm thấy có chút hâm mộ.

Nhưng bây giờ....cậu có thể ăn mà? Đúng không?

Tiết Lan nghĩ vậy, ánh mắt một lần nữa sáng ngời.

Cậu đang định vào trong, người bên cạnh bỗng nhiên đón lấy đống đồ cậu ôm.

.

Truyện Light Novel

"Nếu để em xách nữa, kiểu gì người ngoài sẽ bảo anh bóc lột trẻ em..."

"Em không phải trẻ em..."

Tiết Lan da mặt mỏng, bị Đoàn Văn Tranh trêu thì tự sa ngã đỏ lên, vội vàng xoay người chạy nhanh vào trong tiệm.

Đoàn Văn Tranh nhận lệnh đi sau lưng cậu.

Tiết Lan mua một chút đồ ăn không tồi, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn đi theo anh rời khỏi cửa hàng.

Vì để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với idol, Tiết Lan đưa cho anh một cây kẹo que, sau đó lại đứng ngơ ngẩn suy nghĩ về cốt truyện.

Đoàn Văn Tranh trong nguyên tác là một thiếu gia giàu có nhưng lúc này anh mới bỏ nhà ra đi, trong khoảng thời gian này anh đều ngâm mình ở quán net, một chỗ ngủ yên ổn cũng không có.

Trong nguyên tác Ôn Diễn thất bại lần đầu tiên trong việc chiêu mộ anh, Đoàn Văn Tranh không có chỗ để đi cuối cùng cũng đã nổi lên ý nghĩ muốn đánh chuyên nghiệp, nỗ lực muốn đi từ thực tập sinh lên đội chính, anh đưa ra yêu cầu muốn đi trại huấn luyện.

Mà Ôn Diễn gợi ý cho anh rằng mấy ngày nữa bọn họ sẽ tham gia một giải đấu bán chuyên nghiệp, tiền thưởng khá nhiều, giải này ngoài hình thức thi đấu theo đội còn có thể thi cá nhân, tuy rằng ngày đăng kí đã hết hạn nhưng nếu muốn, anh có thể thi thông qua LGW.

Hiện tại Đoàn Văn Tranh đã trốn nhà đi được hơn một tháng, có lẽ anh cũng chẳng còn dư bao nhiêu tiền.

Chỉ vì sự xuất hiện của cậu mà thời gian vào LGW bị chậm mất hai tuần, chưa kể anh đã bỏ lỡ cơ hội thành đội viên chính của LGW, chấp nhận ở lại quán net làm một thực tập sinh.

Nếu không muốn nói giảm nói tránh thì ý là...Đoàn Văn Tranh vẫn không có một chỗ nghỉ ngơi đúng nghĩa.

Trong đầu người cha bênh con Tiết Lan tự động tưởng tượng ra một cậu bé tội nghiệp ăn không no ngủ không yên...!

Tiết Lan cúi đầu suy nghĩ một lúc, phân vân đưa ra quyết định lớn nhất của đời người: "Reset, anh...có muốn đến nhà em ở không?"

Đoàn Văn Tranh ngẩn ra, cây kẹo đang kẹp ở đầu ngón tay cũng cầm không vững rơi bộp xuống đất.

"Mai em đi đến trại huấn luyện rồi, anh thì chắc...hai tuần sau anh mới đến?" Tiết Lan vội vàng nhặt viên kẹo kia ném vào thùng rác rồi móc ra một viên khác đưa cho anh: "Nhà em ở cạnh đó, anh có thể ở nhà em trước."

Đoàn Văn Tranh lấy lại tinh thần, anh cười một nụ cười đầy ẩn ý, không nhận lấy viên kẹo kia ngược lại tiến sát đến đánh giá cậu: "Em không ở nhà...anh đến làm gì?"

Bỗng nhiên anh đi lên làm Tiết Lan theo bản năng lùi về sau một bước, cười đáp lại: "Em ở hay không cũng chắng liên quan, nếu anh cứ ở quán net...."

"Nhưng đêm nay em vẫn ở phải không?" Đoàn Văn Tranh cũng theo bước chân của cậu tiến lên một bước, lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai người: "Không mời anh lên ngồi?"

Tiết Lan im lặng lùi về sau nửa bước nữa, từ trước đến nay ngoài Đoàn Văn Tranh cậu chưa dựa gần ai như thế, giờ phút này hô hấp của hai người đang nhẹ nhàng hòa vào nhau, tai Tiết Lan bắt đầu đỏ bừng.

Nhưng sau đó nghĩ lại cậu lại cảm thấy chẳng có gì không ổn, tuy rằng nguyên chủ với Đoàn Văn Tranh có thể tạm coi là tình địch nhưng cậu vừa không phải là tình địch vừa không có khả năng tranh Ôn Diễn, cho nên chỉ cần Tiết Lan đối xử thật tốt với Đoàn Văn Tranh là có thể...trở thành bạn tốt của anh rồi?

Hơn nữa lúc nãy bọn họ còn nói là sẽ chăm sóc nhau?

Nghĩ xong xuôi, ánh mắt Tiết Lan lại sáng người: "Được, đúng lúc có thể đưa anh đi quen đường."

Đoàn Văn Tranh đánh giá gương mặt không chút phòng bị của cậu thì bất lực lắc đầu, tự kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

"Bạn nhỏ này," Anh nhận lấy viên kẹo trong tay Tiết Lan, cong môi nói với cậu: "Không ai dạy em không được mang người lạ về nhà sao?"

- ---

Tác giả có điều muốn nói:

Hôm nay nghe mọi người cmt nhiều về việc rửa tay quá cho nên là...!

Trích chương 8:

[Thế là gắn tên lửa vào đít chạy tiếp, hoảng loạn chui vào nhà WC của quán net, có người.

Người đó đang đứng trước bồn, hồn nhiên xả lũ.

Tiết Lan còn chẳng kịp nhìn mặt mũi người ra thế nào, vội vàng quay đầu đi chỗ khác: "Xin, xin lỗi..."

Sau đó lại nghĩ, nhầm kịch bản rồi!

Cậu cũng là con trai! Ngượng cái gì mà ngượng!

Tiết Lan tự an ủi bản thân, quay đầu lại muốn giải thích, phía sau lại vang lên tiếng bước chân.

"Chắc em nhìn nhầm chăng? Tiết Lan nhìn anh hầu hết đều nhào đến, chắc không chạy đâu? Mà anh cũng kỳ vậy, tìm làm gì? Thôi...anh cứ từ từ, em đi xả lũ trước."

Hô hấp của Tiết Lan cứng lại, cậu muốn chạy nhanh tìm một chỗ trốn thì người đàn ông vốn đang khoe tr*m trước mặt lại đột nhiên bắt lấy cổ tay Tiết Lan, kéo cậu vào trong buồng WC riêng, ngăn cách với thế giới bên ngoài

"Em ở chỗ này chờ anh, anh kéo quần rồi đi rửa tay cái đã."

????????????????

Ôi đàn ông, tôi bị đuổi chưa đã à đâu mà anh còn thời gian đi rửa tay?!

- ---Thế đấy-----].