Ngay lúc phó đạo diễn Mã thừa nhận bản thân muốn quy tắc ngầm Cảnh Nguyên Khải đã chắc chắn được kết cục của lão sẽ không tốt hơn chút nào.
Thời Thanh cũng không nói nhiều, từ ngày đó trở đi, phó đạo diễn Mã yên lặng biến mất khỏi đoàn phim, những người khác hỏi cũng chỉ bảo gia đình lão có chuyện.
Đồng thời có thể thấy rõ, thái độ của đạo diễn đối với Cảnh Nguyên Khải tăng lên một bậc, nhìn cái bộ dạng kia quả thật là nâng hắn lên thần đài luôn rồi.
Dù sao một câu nói có thể triệt để chặn sạch đường lui của một đạo diễn thì không trêu nổi.
Cảnh Nguyên Khải vẫn như ban đầu là một chàng trai trên mặt luôn nở một nụ cười sáng lạn, phóng khoáng.
Mà ở trong góc không ai thấy thì thích trêu chọc ảnh đế.
Bởi vì nguyên nhân nào đó, ảnh đế bề ngoài lạnh lùng không thể đụng vào tuy vẫn duy trì trầm mặc, lại chấp nhận hậu bối mạo phạm mình.
Cảnh Nguyên Khải liền tự cho là bản thân chính trực.
Thanh niên càng ngày càng trầm mê, lúc nam nhân luôn cao cao tại thượng tùy ý hắn động chạm, cảm giác sung sướng kia thật sự hắn chưa trải qua bao giờ.
Trải qua một buổi sáng mệt mỏi, ảnh đế thích tự bế trốn một mình trong phòng hóa trang, nhai kỹ nuốt chậm xử lí bữa trưa.
Những người khác trong đoàn phim bao gồm cả Cao Chất đều hết sức phối hợp không đi quấy rầy cậu.
Nhưng khi Thời Thanh đang ngậm một ngụm cơm, đột nhiên nghe tiếng động vang lên từ phía sau, vừa quay đầu thì nhìn thấy cửa đã khóa lại bị đẩy ra.
Cảnh Nguyên Khải vô cùng tự nhiên cất thanh sắt để mở khóa vào lại trong túi, tay kia mang theo hộp cơm tỉnh bơ đi vào.
"Thầy Thời ăn chung nha?"
Không thể không nói, da mặt hắn dày tới mức Thời Thanh cũng mặc cảm.
Cho dù ảnh đế lạnh mặt trầm giọng biểu thị mình muốn ăn cơm một mình, Cảnh Nguyên Khải cũng có thể mặt không biến sắc đáp lại một câu "Vậy anh đừng để tâm tới tôi là được."
Thanh niên cất bao bóng, chớp mắt nhìn Thời Thanh "Tôi nghĩ tôi mà làm một chậu Bonsai thì sẽ rất dễ nhìn."
"Nào thầy Thời, đến đây, bé Bonsai giúp anh thanh lọc không khí nè."
Vừa nói xong Cảnh Nguyên Khải đã tiến lại gần hơn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên đùi Thời Thanh.
Thời Thanh...
Cảnh Nguyên Khải đúng là ngoài trí tưởng tượng của cậu.
Kí chủ, mày, mày có thể, chống đỡ, được không! Tao đập nát tính cách thiết lập đây! !
Cho dù thâm tâm vô cùng muốn được tận hưởng cảm giác bị ăn đậu hủ này, Thời Thanh phải tràn đầy tiếc nuối lạnh mặt đứng dậy, đổi sang bàn đối diện.
Thanh niên nhìn ảnh đế bên kia ngồi xuống, mặt không cảm xúc trầm mặc ăn cơm, cũng không thất vọng.
Mấy ngày nay hắn luôn tận dụng vô số thủ đoạn khiêu khích Thời Thanh, nhìn như phóng đãng tùy ý nhưng trên thực thế vẫn đang thăm dò giới hạn của Thời Thanh.
Tuy đã lâu vậy rồi, Cảnh Nguyên Khải vẫn cảm thấy Thời Thanh là một câu đố.
Cậu lạnh lùng tối tăm, nói chuyện với người khác chưa bao giờ khách khí, cũng không có ý muốn đụng chạm thân thể với ai.
Mà lại ngầm cho phép Cảnh Nguyên Khải dùng đủ phương pháp quấy rối mình.
Đồng thời đối với người khác thì mười phần bài xích, không để tâm hình tượng chút nào.
Nhưng lại vẫn đang yên lặng giúp đỡ hậu bối.
Cảnh Nguyên Khải không hiểu nổi cậu, nếu là hắn làm chuyện tốt gì đó tuyệt đối sẽ hận không thể loại to cho thiên hạ biết, dĩ nhiên làm người tốt bí mật cũng không sao.
Chỗ mâu thuẫn ở đây là thái độ của Thời Thanh đối với Cảnh Nguyên Khải.
Bảo là người lạnh lùng khó gần nhưng lại mặc kệ hắn táy máy tay chân.
Khi có người, Thời Thanh như sợ bị phát hiện cũng trầm mặc tùy ý hắn.
Mà nếu hai người ở riêng cùng một chỗ thì Cảnh Nguyên Khải động một ngón tay đã khó rồi.
Cũng như hiện tại, ảnh đế trốn hắn rất xa, chỉ cần có hành động không ăn phận gì sẽ lập tức rời đi.
Cảnh Nguyên Khải cũng không vội ra tay, khỏi phải hù trai sông nhỏ chạy mất.
Hắn bắt đầu tiến công bằng cách nói chuyện phiếm, đề tài đương nhiên không thể quá bạo dạn.
Cảnh Nguyên Khải "Thầy Thời à, tối hôm qua anh có mơ tới tôi không?"
Ảnh đế đối diện khinh thường rũ mì, không lên tiếng mà chỉ ngồi từng miếng một ăn cơm.
Cậu không để ý, thanh niên cũng không ngại, còn nói "Tôi nằm mơ thấy anh."
"Biết tôi mơ cái gì không?"
Đôi mắt hào hoa của thành nhiên nheo lại âm thanh từ tính trầm thấp mang theo mê hoặc, "Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi sẽ nói chi anh biết."
Thấy ảnh đế vẫn không động, hắn làm bộ muốn đứng dậy "Được thôi, nếu thầy Thời không muốn nghe, tôi ra ngoài nói với người khác."
Ảnh đế rốt cục chịu phản ứng lại hắn.
Cậu nhấc mì, đôi ngươi nhạt màu lẳng lặng mang theo chút tức giận "Cậu đừng có quá đà."
"Nếu như thế có thể làm thầy Thời hiểu lời tôi, tôi sẽ quá đáng gấp trăm lần."
Cảnh Nguyên Khải chút nào không bị ảnh hưởng, mà là đắc ý nhíu mày, nở một nụ cười với Thời Thanh.
Nụ cười của thanh niên là loại điển hình khiến cho người nhìn cảm khái, đứa trẻ này đúng là mặt trời nhỏ.
Theo nụ cười này, Cảnh Nguyên Khải thoả mãn nhìn tức giận trong mắt Thời Thanh dần tiêu biến.
Đáy lòng hắn đắc ý.
Bởi vì ngay cả chính ảnh đế cũng không biết, mỗi lần cậu tức giận, chỉ cần hắn cười một cái, bao nhiêu bực bội đều tự bay đi mất.
Cảnh Nguyên Khải từ trước đến giờ luôn lợi dụng loại ưu thế này, âm thanh hắn mềm nhũn, khoé miệng lộ ra một tia cười, chậm ra khoát tay lên của Thời Thanh.
"Thầy Thời à, tối qua tôi mơ thấy anh thật đó, nên giờ nghỉ mới đến tìm anh liền, anh đừng lãnh đạm với tôi thế, tôi sẽ thương tâm."
Cùng với giọng nói mềm mại kia, xa lánh trên mặt ảnh đế dần dần không còn nữa.
Cả khuôn mặt cứng rắn lạnh lẽo cũng trở nên nhu hoà đi hẳn.
Cậu không trả lời, cũng không hất tay Cảnh Nguyên Khải ra, chỉ trầm mặc dùng tay còn lại tiếp tục lấy đũa ăn cơm.
Cảnh Nguyên Khải thuận đà kéo ghế tới, tỏ vẻ đáng thương nũng nịu "Em cũng muốn ăn đùi gà."
Động tác định gắp rau của Thời Thanh dừng một chút, hơi chần chừ đẩy hộp cơm tới phía trước, âm thanh thanh lãnh "Cho cậu ăn."
Thanh niên càng ngày càng được voi đòi tiên "Thầy Thời đút cho em đi."
Thấy ảnh đế hơi run run, Cảnh Nguyên Khải nắm chặt bàn tay của cậu, ngón tay trỏ nhẹ nhàng chậm rãi, vẽ thành hình tròn trong lòng bàn tay Thời Thanh.
Đôi mắt chăm chú nhìn vành tai trắng nõn bị nhuộm đỏ của Thời Thanh, đắc ý, khiêu khích càng sâu, kéo dài âm điệu
"Đi mà, thầy Thời à, em biết anh là tốt nhất mà."
Cuối cùng, ảnh đế vẫn không kháng cự nổi tên yêu nghiệt này câu dẫn.
Gương mặt cậu cũng theo động tác của hắn mà nhiễm một vệt hồng mỏng, cứ như thế gắp một miếng thịt gà đưa đến bên miệng Cảnh Nguyên Khải.
Mắt thanh niên hơi híp, con mắt hắn vốn đã giống hồ ly rồi giờ còn híp lại càng ngày càng y như con hồ ly tinh quái. .
Hồ ly tinh quái rất xoi mói, thịt gà được đưa đến rồi hắn vẫn không mở miệng ăn ngay mà duỗi đầu lưỡi hồng hồng ra trước, đuôi mắt quyến rũ nhìn Thời Thanh, đầu lưỡi chậm rãi cong lên, liếm môi một cái.
Thời Thanh... Đậu má ai chịu nổi chứ ông chịu không nổi.
Hệ thống trầm mặc chui vào không gian.
Tuy cách một lớp quần áo nhưng nếu nhận thấy kí chủ hứng lên thì phải vác đít đi trốn ngay.
Nó tự an ủi, hắn không biết cậu đứng không vững đâu.
Giờ khắc này, dưới bàn, Cảnh Nguyên Khải chậm rãi duỗi cái chân thon dài ra, xác định mục tiêu, thẳng tiến.
Sau đó, nhẹ nhàng ấn ấn.
Ngay lập tức, thanh niên cảm giác được gì đó, đắc ý trong mắt càng nồng đậm.
Thời Thanh trúng chiêu rồi.
Ảnh đế bị chọc cho ngồi không yên có chút tức giận, lạnh như băng tránh người, "Cậu có định ăn hay không."
"Ăn, đương nhiên muốn ăn."
Cảnh Nguyên Khải tiếp tục kéo dài âm cuối, không quan tâm đùi gà trước mặt, nháy mắt với Thời Thanh một cái "Chỉ cần là thầy Thời đút, gì em cũng ăn."
Thời Thanh trời đậu, thiên linh linh địa linh linh tên này lươn lẹo thế.
Hệ thống tuy nghe không hiểu, nhưng vẫn nỗ lực lắp ba lắp bắp giải thích, chắc là hắn có thiên phú.
Thấy sắc mặt ảnh đế bởi vì câu nói của mình mà vừa xanh lại trắng, Cảnh Nguyên Khải thỏa mãn, hắn hé miệng cắn một ngụm thịt gà.
Ngẫm chút, sắc mặt thanh niên thay đổi.
Khóe mắt lẫn cái mũi đều đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Cảnh Nguyên Khải "Ặc —— ớt mọi? !"
Hắn nhăn mặt cầm chai nước trên bàn uống không ngừng.
Thời Thanh liền vội vàng đứng lên "giúp đỡ", cậu thoa thoa lưng thanh niên, lấy chai nước trong tay Cảnh Nguyên Khải, "Uống nước không giải cay được, càng uống càng cay."
"Cậu chờ chút, tôi đi tìm sữa bò."
Cảnh Nguyên Khải bị cay đến đầu óc trống rỗng, không nghe lọt câu nào, định giành lại chai nước.
Hai người nháo vài giây, nước trực tiếp đổ hết lên người Thời Thanh.
Cảnh Nguyên Khải nằm xìu trên bàn, sắc mặt ổn hơn một chút, hắn nhìn ảnh đế đang cau mày trong mắt có chứa quan tâm, nhìn chằm chằm xương quai xanh đẹp đẽ bị dính nước của cậu, tâm tư liền trỗi dậy.
Hắn yếu ớt đỏ mắt "Cay quá, em muốn uống nước."
Sau đó không chút do dự xẹt tới.
Nói một cách nhã nhặn thì thanh niên nỗ lực dùng cách liếm mút mà uống nước.
Như con vật nhỏ thuần khiết theo bản năng tìm người có thể cung cấp nhu cầu cho mình.
—— lạch cạch.
Âm thanh không ai chú ý vang lên sau cánh cửa.
Một giây sau, fan boy Thôi Vân Thanh được Thời Thanh cứu lúc trước đi vào "Thầy Thời à, hình như có fan đến..."
Sau khi nhìn rõ tình cảnh trước mắt y liền ngây dại.
Trong mắt Thôi Vân Thanh, thầy Thời y kính ngưỡng sùng bái đang cường thế ép Cảnh Nguyên Khải lên bàn.
Mà Cảnh Nguyên Khải vốn luôn vui vẻ hoạt bát giờ đây mắt đỏ lên như vừa mới khóc, bộ dạng yếu đuối đáng thương nằm trong vòng tay thầy Thời.
Thôi Vân Thanh "Từ khi nào, thầy Thời, anh Cảnh, hai người, hai người..."
Cảnh Nguyên Khải phản ứng trước.
Bị Thôi Vân Thanh nhìn thấy cũng tốt, miễn cho cái tên ngốc này tìm cơ hội quấn lấy Thời Thanh.
Thanh niên hơi nhíu mày, một chút cũng không cảm thấy không tiện, trái lại còn tự mãn vòng tay qua eo Thời Thanh, mang theo ý tứ tràn đầy xâm lược, kéo ảnh đế đang áp trên người mình lại gần hơn.
Tự giác tuyên bố lãnh địa với người qua đường A.
"Không sai, như cậu thấy đấy."
Thôi Vân Thanh "..."
Không biết não động thế nào, cổ họng thiếu niên 18 tuổi nghẹn nửa ngày, rồi phọt ra một câu
"À, vậy chúc hai người hạnh phúc, em em em, em đi trước."
Trước khi đi, Thôi Vân Thanh đỏ mặt, còn nhắc thêm
"Thầy Thời anh nhớ mang bao."
—— sầm!
Y hoảng loạn đóng cửa lại.
Cảnh Nguyên Khải "? ? ?"
Dựa vào cái gì lại bảo Thời Thanh mang bao? ?
Cậu không nhìn ra được tình huống hiện tại sao?
_---------------------------------Trời ơi làm xong rồi mà quên đăng 🤦 Giờ xem lại mới biết 🧘