Đường Vi nghe xong, trợn trừng mắt:

- Cậu nói hươu nói vượn gì vậy, tôi có chuyện quan trọng cần nói với cậu.

- Chuyện gì vậy?

Trong lòng Tần Xuyên có dự cảm không tốt.

Đường Vi mở tủ quần áo, lấy một bộ quần áo bó sát màu đen giấu ở dưới ra.

Tần Xuyên cẩn thận nhìn, sao nhìn có chút giống ‘quần áo đi đêm’ vậy?!

- Bộ quần áo này rất mỏng, có thể giấu trong âu phục của cậu. Đợi chút nữa khi tiệc tối sắp kết thúc, chúng ta tìm cơ hội thay đổi.

Tôi cần dùng nó để làm một số chuyện. Đến khi đó một mình cậu đi dạo trong hội trường, nếu có ai hỏi thì cứ nói tôi đi vệ sinh.

Khi Đường Vi nói những lời này, biểu lộ tương đối nghiêm túc.

Tần Xuyên giật mình:

- Tôi đang thắc mắc sao chị lại muốn mang tôi tới yến hội, quả nhiên là có mục đích khác. Chị muốn đi làm ăn trộm sao?

- Trộm cái đầu cậu á!

Đường Vi dở khóc dở cười, đầu óc cậu ta có vấn đề gì vậy:

- Dù sao thì tôi cũng có chuyện gấp, bản thân cậu phải cẩn thận một chút, đừng lộ vẻ khẩn trương khiến người ta nhìn ra dấu vết gì.

Tần Xuyên cảm thấy mình đã lên phải thuyền giặc, chỉ có điều hắn cũng tò mò muốn biết Đường Vi định làm gì.

Màn đêm buông xuống, khu biệt thự xa hoa nhất thành phố Đông Hoa, Bích Hải Sơn Trang tổng cộng có chín căn biệt thự, ánh đèn như mộng ảo.

Theo tiếng sóng biển, toàn bộ khu kiến trúc như đang được bao phủ bởi một khúc nhạc động lòng người.

Tham gia yến hội như này, chiếc BMW kia của Đường Vi không đủ cấp bậc. Cũng may Đường Vi còn có một chiếc Mercesdes S65, hơn nữa còn có lái xe.

Hai người ngồi ở ghế sau, Tần Xuyên nhìn khung cảnh bên ngoài, mùi vị trong lòng khó mà diễn tả nổi.

Đây là ý trời sao? Địa điểm tham gia bữa tiệc từ thiện cũng ở Bích Hải Sơn Trang!

Mấu chốt là còn ngay cạnh căn nhà cưới của mình là Liễu Hàn Yên!

Tòa nhà của hắn ở trên đỉnh mặt dốc phía đông, còn tòa nhà này thì ở dưới khoảng 3-400m, thấp hơn chỉ một chút.

Trong lòng Tần Xuyên cảm thấy buồn cười, nhà của mình chưa tiến vào đã tới nhà hàng xóm rồi.

Dọc theo đường cái, lên dốc núi, phía trước là bãi đỗ xe rộng lớn, bên trong có không dưới trăm chiếc xe sang trọng.

Diện tích biệt thự ở Bích Hải Sơn Trang đều vào khoảng 1000m2, tính cả bãi cỏ và vườn hoa ở ngoài thì lên tới 1500m2.

- Sao hả, tiểu Xuyên Xuyên, có phải là rất rung động hay không?

Đường Vi ngồi trong xe, mỉm cười hỏi.

Tần Xuyên quay đầu lại:

- Gì hả?

- Biệt thự Bích Hải Sơn Trang đó, có phải rất có khí thế không? Những tòa biệt thự này không phải có tiền là có thể mua được, nói thật đâu cũng là lần đầu ta tới đây.

Người chủ trì bữa tiệc này là hội trưởng thương hội Đông Hoa. Cả thành phố Đông Hoa cũng chỉ một mình người này mới mua được biệt thự ở đây, còn lại đều bị những gia tộc lớn lũng đoạn.

Tần Xuyên bĩu môi, hắn chỉ có hứng thú với ăn, ở thì tùy ý. Dù sao hắn cũng từ trên núi đi xuống, dù cho màn trời chiếu đất cũng không sao cả.

- Không có việc gì ở lớn như vậy làm quái gì, đi vệ sinh cũng phiền toái. Người xưa nói ‘Nhà cao cửa rộng vạn gian, đêm ngủ cũng chỉ sáu xích (1,9m)’. Chẳng phải buổi tối cũng chỉ nằm một cái giường? Có tác dụng rắm gì chứ.

Đường Vi cười khanh khách:

- Còn người xưa nữa… Rõ ràng là cậu ghen ghét, lại còn giả bộ không thèm. Tôi cũng rất muốn một căn nhà ở đây, rộng rãi lại xinh đẹp, chỉ tiếc quá ít, có tiền cũng không mua được.

Tần Xuyên thì cảm thấy vô tội, trong lòng nghĩ tôi mà cần ghen ghét sao?

Đường Vi thì chân thành nói:

- Tiểu Xuyên Xuyên, về sau cậu cũng cần cân nhắc một chút, không thể ở trong tiệm Internet cả đời chứ. Không có nhà thì sau này lấy vợ cũng khó khăn.

Tần Xuyên cảm động muốn phát khóc, bà cô yêu quý, cảm ơn đa quan tâm… Nhưng tôi không chỉ có nhà, hơn nữa vợ cũng đã được dự định hơn hai mươi năm!

Chỉ có điều loại chuyện ‘mất mặt’ như này, Tần Xuyên sẽ không chủ động nói ra. Dù sao hắn và Liễu Hàn Yên căn bản không có tình cảm, hôn nhân chỉ như là hợp tác.

Không nói tới Liễu Hàn Yên chỉ coi hắn như một công cụ hoàn thành nhiệm vụ gia tộc, mục đích của bản thân hắn cũng chỉ vì tra ra thân thế của mình mà thôi.

Lợi dụng lẫn nhau, dường như thích hợp để hình dung quan hệ của hai người.

Về phần ở chung với người vợ này như nào, Tần Xuyên cũng không lo lắng. Dù sao bản thân Liễu Hàn Yên cũng nói một năm không gặp mặt nổi mấy lần, cần gì quan tâm những chi tiết trong đó.

Đến cửa lớn khu nhà cao cấp, hai người xuống xe, Đường Vi để người lái xe đi, đợi chút nữa chấm dứt thì lại tới.

Hai người tay trong tay đi trên thảm đỏ, thẳng tới căn phòng diễn ra tiệc tối hôm nay.

Mỗi tòa nhà trong Bích Hải Sơn Trang đều mang phong cách khác nhau. Tòa nhà của Tần Xuyên là thiết kế đơn giản của phong cách siêu hiện đại, mà tòa nhà này thì được thiết kế theo phong cách cổ Baroque hoa lệ.

Trong yến hội người ra vào tấp nập, phục vụ đều mặc đồ phục vụ nữ phong cách châu Âu, bưng mâm màu bạc, dùng chén thủy tinh.

Đêm nay Đường Vi mặc lễ phục dạ hội màu đen, viền ren, mái tóc búi lên cao, đeo vòng cổ chân trâu, ưu nhã thoát tục, vũ mị cổ điện, khi vừa tiến vào đã trở thành tiêu điểm của không ít ánh mắt.

Cũng may Tần Xuyên cũng coi như đập troai, ở đây không ai nhận ra nên đều cho rằng hắn là công tử ca vùng khác, có chút tương xứng với Đường Vi.

Khi Tần Xuyên và Đường Vi tiến vào đại sảnh, đột nhiên phía sau có một giọng nói kiều mị truyền tới.

- Ai nha, thực sự là khó gặp, chủ tịch Đường lại tới vũ hội từ thiện sao.

Một cô gái y phục toàn thân xinh đẹp, mặc chiếc áo người cá hở lưng, khoác tay một người con trai tuấn lãng mặc đồ Armani đi tới.

Đường Vi nhíu lông mày, thở dài, quay đầu lại cười ứng phó:

- Giám đốc Hồ, đã lâu không gặp…

- Tiểu Vi Vi, cô ta là ai?

Tần Xuyên tưởng đây là bạn của Đường Vi.

- Đây là Hồ Hi Nghiên, giám đốc Hồ, là đại tiểu thư Hồ gia của địa sản Nam Hồ.

Đường Vi giới thiệu qua.

Tần Xuyên ‘à’ một tiếng, hắn cũng đã nghe qua công ty bất động sản này. Dù sao trong các công ty bất động sản công khai ở thành phố Đông Hoa, đúng là địa sản Nam Hồ lớn nhất.

Hồ Hi Nghiên nhìn hai mắt Tần Xuyên, có vài phần trào phúng nói:

- Thực là kỳ quái, tham gia tiệc tối này còn có người không biết tôi sao? Chủ tịch Đường, cô không có ý định giới thiệu một chút?

Đường Vi không để ý tới sự châm chọc của đối phương, cười dịu dàng giới thiệu:

- Đây là Tần Xuyên, bạn trai tôi.

- Hóa ra là Tần tiên sinh, không biết Tần tiên sinh công tác ở đâu?

Hồ Hi Nghiên hỏi.

Không đợi Đường Vi trả lời hộ, Tần Xuyên tự mình đi lên nói.

- Tôi là Network Management.

- Hả?

Hồ Hi Nghiên hoài nghi mình nghe nhầm.

- Quản lý Net, chính là làm quán Net.

Tần Xuyên thản nhiên nói.

Đường Vi ở một bên có chút bất đắc dĩ mà cắn môi, đây đúng là làm ra chuyện cười rồi, Tần Xuyên này quá thật thà rồi.

Quả nhiên Hồ Hi Nghiên không ngừng cười, cười đến toàn thân run run, ngay cả tên con trai mặc đồ Armani đứng bên cạnh cũng dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.

- Ai nha ai nha. Đường tiểu thu, tốt xấu gì cô cũng là chủ tịch công ty buôn bán trị giá vài trăm triệu, cho dù tìm bạn trai không phải có tiền như cô, cũng không phải đi làm công chứ! Chẳng lẽ vị tiểu ca này thân mang tuyệt kỹ? Hầu hạ cô vô cùng thoải mái?

Hồ Hi Nghiên cười khẩy.

Đường Vi sắc mặt không đổi kéo cánh tay Tần Xuyên:

- Dùng địa vị và tiền tài để cân nhắc tình cảm, có phải là quá thô tục hay không hả Hồ tiểu thư.

Hồ Hi Nghiên vuốt vuốt tóc, nhìn bạn trai mình ở bên cạnh:

- Tôi cũng không nói tiền có thể đại biểu cho tình yêu, đây là Hoàng Thành, bạn trai tôi. Anh ý cũng đi làm công, chỉ có điều làm quản lý cấp cao ở một công ty phần mềm, cũng thuộc nghành IT. Quản lý cao cấp so với quản lý tiệm Net… Đúng là thực đối lập, thực thú vị mà.

Hoàng Thành tươi cười vô hại, nhưng trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, tư thái kiêu căng nhìn Tần Xuyên.

- Cậu gọi là… Tần Xuyên đúng không? Thoạt nhìn thì cậu nhỏ hơn tôi mấy tuổi, thừa khi còn trẻ học nhiều một chút, sau đó đổi một công việc nào đó tốt hơn.

Hồ Hi Nghiên cười khanh khách:

- Chán ghét nha. Anh yêu, anh quản công việc của người ta làm gì? Biết đâu chủ tịch Đường lại thích con trai nghèo… à không, là con trai chất phác thì sao?