Tần Xuyên tiện tay ném Trương Hiếu Thành xuống đất, sau đó đi đến trước mặt Triệu Ngọc Lan.

Triệu Ngọc Lan run rẩy, vội vàng lui lại hai bước, không dám nhìn Tần Xuyên.

- Tôi… tôi biết sai rồi, cậu… cậu đừng đánh tôi.

Triệu Ngọc Lan cũng không dám chạy trốn, bà ta biết mình chạy không thoát.

- Bà có bệnh, bà biết không?!

Tần Xuyên nói.

- Có… có bệnh?

Trong lòng Triệu Ngọc Lan thầm nghĩ có mày mới có bệnh, nhưng lúc này bà ta không dám làm trái lời Tần Xuyên, đành cười phụ họa:

- Đúng! Đúng! Tôi có bệnh, lòng tôi bẩn thỉu! Đều là tôi không đúng!

Nói xong, Triệu Ngọc Lan còn đưa tay tát mình mấy cái.

- Tần Xuyên, về sau tôi không dám như vậy nữa, bỏ qua cho tôi đi.

Triệu Ngọc Lan cầu khẩn, áp lực lớn khiến bà ta muốn bật khóc.

Tần Xuyên thở dài, ánh mắt lạnh nhạt:

- Bà có chứng nghiện đánh bạc tổng hợp rất nghiêm trọng, điều này đã ảnh hưởng tới đạo đức chuẩn mực xã hội và thế giới quan của bà, nếu như trị liệu tốt, có lẽ ba năm đến năm năm là trị khỏi.

Nhưng… tôi không muốn cho bà cơ hội trị liệu. Ba năm quá dài! Sự hiện hữu của bà cũng là sự uy hiếp và tổn thương lớn nhất với tiểu Nhu…

Triệu Ngọc Lan nghe xong, cho rằng Tần Xuyên muốn giết bà ta, sợ hãi bổ nhào ôm chân Tần Xuyên, khóc gào:

- Không không! Tôi muốn trị bệnh! Tôi không muốn chết!

Cậu nể mặt tiểu Nhu, nể mặt tôi là mẹ ruột của nó mà tạm tha cho tôi đi!

Tôi biết rõ trước đây tôi chửi, mắng cậu, xem thường cậu, nhưng tôi không biết cậu lợi hại như vậy! Xin cậu thương xót, cứ coi tôi là con chó, đá văng tôi ra là được! Hu hu…

Triệu Ngọc Lan khóc bù lu bù loa, thầm nghĩ tranh thủ đồng tình, thoát được nạn này rồi nói sau.

Nhưng Tần Xuyên lắc đầu:

- Nếu bà không phải mẹ ruột của tiểu Nhu, bà cho rằng bà có thể sống tốt tới giờ?

- Tôi…

Triệu Ngọc Lan cuồng loạn hô lớn:

- Tôi cũng rất khổ! Năm đó tôi gả cho tên ngu xuẩn Diệp Đông Cường! Vốn cho rằng gả cho một người nhận thầu công trình sẽ sống không tệ, ai ngờ công trình của ông ta bị lừa tiền, còn thiếu nợ một số lớn!

Lão nương khi trẻ xinh đẹp đến mức nào! Người theo đuổi tôi nhiều như vậy, sao tôi phải chịu khổ cả đời cùng ông ta!

Nhưng người chồng thứ hai của tôi, gã lại có phụ nữ khác bên ngoài, vứt bỏ tôi, chỉ cho tôi một căn phòng…

Lúc đấy tôi mới chưa đầy 40, sao ông trời lại đối với tôi như vậy?! Nỗi khổ trong lòng tôi có ai hiểu được không?!

Tần Xuyên nghe đến đó, không khỏi cười lạnh:

- Vốn tôi còn đang do dự có nên tha cho bà một mạng hay không. Nhưng hiện giờ xem ra đúng là bà đã không còn thuốc nào cứu nổi, không đáng được đồng tình.

Nói xong, tay Tần Xuyên chụp lên đầu Triệu Ngọc Lan, năm ngón tay chỉ vào đầu bà ta!

Mấy đạo chân khí băng liên nhỏ như kim châm cứu từ đầu ngón tay Tần Xuyên chui vào mấy huyệt vị trên đầu Triệu Ngọc Lan.

Toàn thân Triệu Ngọc Lan bắt đầu co rút, hai mắt trắng dã, vô thần, sau đó hôn mê, bất tỉnh nhân sự.

Tương tự với Trương Hiếu Thành, Tần Xuyên cũng dùng chân khí băng liên đâm vào đầu gã.

Đại não con người có vô số nơron thần kinh, mà sau khi một số nơron thần kinh chết, người đó sẽ mất đi năng lực suy nghĩ, biến thành ngu ngốc hoặc sống đời sống thực vật.

Tần Xuyên cũng không muốn giết hai người này, nhưng cũng không muốn có thêm phiền toái.

Cả đám lưu manh lẩn trốn rất xa, ai cũng không muốn mạo hiểm, trơ mắt nhìn Tần Xuyên phế bỏ lão đại của chúng.

- Trương Đại Bưu, ra đây.

Tần Xuyên hô một tiếng, gọi mào gà trốn dưới mặt bàn.

Trương Đại Bưu run lẩy bẩy, vẻ mặt sợ hãi đi tới trước mặt Tần Xuyên, cười còn khó coi hơn khóc.

- Tần tiên sinh… Tôi biết ngài lợi hại. Ngài cũng thấy đấy, từ đầu đến giờ tôi không hề dám làm gì bất kính với ngài!

Gã thầm cảm thấy may mắn vì mình đã trốn nhanh. Xem mấy tên còn lại kia, trên mặt đấy vết roi túa máu, còn gặp người như nào được.

Về phần đại ca Trương Hiếu Thành bị phế đi, trong lòng gã dù thấy băn khoăn, nhưng giữ được mạng nhỏ mới là quan trọng.

Tần Xuyên chỉ vào hai người trên đất:

- Mang hai người kia tới bệnh viện tâm thần đi.

- Hả? Tại sao là bệnh viện tâm thần? Đợi khi đại ca tôi tỉnh, chẳng phải là sẽ đi ra sao.

Trương Đại Bưu buồn bực.

- Yên tâm đi, bọn họ đều ngu ngốc rồi, sẽ không ra đâu. Về sau đám các ngươi bớt làm những chuyện thất đức như này đi…

Tần Xuyên thản nhiên nói, cũng mặt kệ vẻ mặt sợ hãi của Trương Đại Bưu, cầm lấy thẻ ngân hàng của Diệp Tiểu Nhu, quay người rời đi.

Đi xuống dưới cao ốc, Diệp Tiểu Nhu nhìn xung quanh, sợ Tần Xuyên gặp chuyện gì ngoài ý muốn.

Thấy Tần Xuyên đi ra, cô bé hân hoan chạy tới, dò xét từ trên xuống dưới:

- Anh Tần Xuyên, anh có bị thương không? Bọn họ sao rồi?

Tần Xuyên trả thẻ lại cho Diệp Tiểu Nhu, vuốt vuốt chiếc mũi xinh xắn của cô:

- Anh lợi hại như vậy, sao có thể bị thương được. Anh dạy dỗ cho chúng một bài học, về sau chúng sẽ không dám tìm em gây chuyện nữa.

- Hóa ra anh Tần Xuyên biết công phu nha, anh học khi còn ở nông thôn sao?

Diệp Tiểu Nhu hiếu kỳ nói.

Tần Xuyên cười xấu xa:

- Đúng vậy, tiểu Nhu muốn học sao?Anh có thể dạy em đề phòng sói, về sau có sắc lang tới gần, đánh cho chúng chạy són ra quần!

- Em muốn học, nhưng từ nhỏ ngay cả các khóa thể dục em đều rất vụng về, vẫn là tạm thời thôi đi.

Diệp Tiểu Nhu tiếc hận mà lắc đầu, ánh mắt phức tạp hỏi:

- Bà ta… sao rồi?

Cô đã không thể nào gọi Triệu Ngọc Lan là mẹ được nữa.

Tần Xuyên nhún vai:

- Quan tâm tới bà ta làm gì? Tiểu Nhu, trời tối rồi, chúng ta đi ăn cơm tối rồi về tiệm Internet, sao hả?

Diệp Tiểu Nhu nghĩ lại cũng thấy đúng, cố gắng không nghĩ tới Triệu Ngọc Lan nữa, cười gật đầu:

- Dạ được.

- Em muốn ăn gì?

- Cho anh Tần Xuyên lựa chọn.

Đôi mắt cô bé chớp chớp.

Tần Xuyên đã có chủ ý, trước tiên báo bình an cho Khâu Húc, sau đó lái xe đạp, Diệp Tiểu Nhu thì ngồi ở sau, hai người rời khỏi đây.

Trên đường đi, Diệp Tiểu Nhu ôm eo của hắn, lúc này mới phát hiện cơ bắt của Tần Xuyên rất phát triển, ôm như vậy khiến mặt cô nóng lên.

Càng ngày cô càng thấy Tần Xuyên lợi hại, không chỉ học máy tính rất nhanh, còn biết công phu, có thể nói văn võ song toàn.

Đột nhiên Tần Xuyên phanh lại ở trước một giao lộ, Diệp Tiểu Nhu theo quán tính lao lên phía trước, khuôn mặt dán vào sau lưng Tần Xuyên, hai người tiếp xúc càng gần.

- Tiểu Nhu không sao chứ?

Tần Xuyên quay đầu lại hỏi.

Tim Diệp Tiểu Nhu đập thình thịch, dán ở sau lưng Tần Xuyên, trong mũi trong miệng tràn ngập mùi hương nam tính của hắn.

Bởi vì là mùa hè, trên người Tần Xuyên khó tránh khỏi có mồ hôi. Nhưng điều khiến Diệp Tiểu Nhu cảm thấy kỳ quái chính là khi ngửi mồ hôi trên người Tần Xuyên, cô chẳng những không cảm thấy bốc mùi mà còn mang mùi thơm dược thảo nhàn nhạt.

- Không… không sao. Anh Tần Xuyên, mùi hương trên cơ thể anh thật dễ chịu.

Cô bé vừa thốt ra những lời này, sau đó thẹn thúng cúi đầu, cằm có thể chạm vào ngực!

Rốt cục mình đang nói gì vậy! Quá không biết xấu hổ rồi!

Nhưng Tần Xuyên lại đắc ý cười to:

- Đúng vậy, từ nhỏ anh đã ăn không biết bao nhiêu hoa cỏ trong núi, thiên nhiên không chút ô nhiễm. Bên trong xương tủy anh tỏa ra mùi hương nam tính độc nhất vô nhị!

Tiểu Nhu em thích thì ngửi nhiều một chút. Em cũng biết anh không có ưu điểm gì ngoại trừ quá đẹp trai, tính cách hào phóng!

Đặc biệt với tiểu Nhu thì anh toàn tâm kính dâng… Tới nào, hít sâu… Đừng thẹn thùng, ngửi sẽ không mang thai!

- Hi hi…

Diệp Tiểu Nhu bật cười, trừng mắt yêu nhìn Tần Xuyên:

- Anh lại nói linh tinh rồi, em không thèm nghe nữa! Đèn xanh rồi! Anh Tần Xuyên đạp xe mau lên!

Tần Xuyên bĩu môi, nha đầu này thật không biết thưởng thức.

Từ nhỏ dưới sự dạy dỗ của lão đầu tử, hắn ăn vô số kỳ hoa dị thảo, ngâm không biết bao nhiêu dược dục mới có ‘thân thể thần mộc’ này, có thể bách đột bất xâm, hơn nữa tố chất vượt xa người thường.

Người bình thường muốn ngửi hắn còn không cho đâu! Hừ!