Mượn ánh đèn mờ mờ của công viên, sau khi Tần Xuyên lên bờ, cũng nhìn thấy tướng mạo cô gái này.

Mái tóc ướt sũng lòa xòa che quá nửa khuôn mặt trái xoan, lông mi hình lá liễu, rất dài. Cặp môi đầy đặn, ngũ quan không thể nói là kinh diễm, so với Diệp Tiểu Nhu thiên sinh lệ chất thì có chút khiếm khuyết, nhưng cũng đạt tới cấp độ nhìn lần đầu thì khó mà nén lòng nhìn lần hai.

Chỉ có điều dáng người cô gái này rất không tồi, cao tới gần 1m7, tỉ lệ tương đối hoàn mỹ.

Bởi vì chiếc áo sơ mi mỏng manh cùng váy đen bị ướt, do vậy làm lộ ra tất cả những đường cong trên cơ thể cô ta. Ngọn núi cao vót, cặp mông đẫy đà, vòng eo thon gọn.

Thoạt nhìn thì vô cùng mê người, giống như một trái đào mật đang đòi người hái vậy.

Một cô gái như vậy không khiến đàn ông điên cuồng, lại rất dễ hấp dẫn ánh mắt, khiến người khác sinh ra tham muốn chiếm giữ.

Chỉ có điều gần đây Tần Xuyên gặp nhiều mỹ nữ lắm, chỉ suy nghĩ tới vấn đề cứu giúp như nào.

- Anh Tần Xuyên, hình như cô ấy hôn mê rồi!

Diệp Tiểu Nhu khẩn trương nói.

Tần Xuyên dùng ngón tay sờ sờ phần cổ đối phương, cau mày nói:

- Tình trạng thân thể của cô ta vốn rất tồi tệ, lại thêm uống rượu, đột ngột rơi xuống nước, tim đột nhiên ngừng đột, cần phải khiến tim phổi khôi phục hoạt động…

- Hả? Làm như nào?

Diệp Tiểu Nhu không hiểu những chuyện này.

Tần Xuyên cũng không quản được nhiều, hai cánh tay đè lên ngực cô ta, dùng tần suất mỗi phút hơn trăm lần, ấn xuống rất nhanh.

Đây là lần đầu tiên hắn công khai sờ ngực một cô gái, hơn nữa là một cặp ngực rất lớn, ít nhất cũng ngoài cỡ D.

Tuy rằng rất co dãn, mềm mại, nhưng hắn vẫn tập trung chuyên môn, trong đầu không có tạp niệm.

Dưới tình hình uống vào quá nhiều nước như vậy, Tần Xuyên biết dùng chân khí trị liệu cũng không có tác dụng gì nhiều, trước tiên cần để cho cô gái này phun hết nước ra.

Qua chừng nửa phút, rốt cục cô ta cũng bắt đầu nôn nước ra, tim cùng phổi vẫn chưa bắt đầu hoạt động lại.

Tần Xuyên không vội, quay đầu lại hỏi cô bé:

- Tiểu Nhu, em biết hô hấp nhân tạo không? Thổi hơi bình thường, mỗi lần một giây.

Diệp Tiểu Nhu lắc đầu:

- Anh Tần Xuyên, anh làm đi, em… em sợ!

Cô bé chưa từng gặp phải chuyện như này, cô sợ mình không làm được, không thể cứu sống được đối phương.

Tần Xuyên nói:

- Anh cùng cô ta miệng đối miệng, tiểu Nhu cũng chớ có ghen đó.

- Ai nha, đến lúc nào rồi chứ?! Cứu người quan trọng hơn!

Quả thực Diệp Tiểu Nhu muốn bật khóc, Tần Xuyên vậy mà còn nghĩ tới vấn đề này.

Kỳ thực trong lòng Tần Xuyên biết chắc chậm trễ chút thời gian đó cũng không sao cả, dù sao thời gian ngâm nước cũng ngắn.

Một tay hắn vẫn đè vào ngực trái đối phương, truyền từng sợi chân khí Hỏa liên vào trong tâm thất của cô ta, xúc tiến huyết dịch tuần hoàn, đồng thời cúi đầu đè lên bờ môi đỏ mọng, bắt đầu hô hấp nhân tạo.

Bờ môi cô ta lạnh như băng, nhưng lại mềm mại, đầy đặn, cảm giác rất khác so với bờ môi Diệp Tiểu Nhu.

Tần Xuyên nghĩ vậy, có chút xuất thần.

Không biết từ khi nào, tim của cô ta khôi phục, bắt đầu đập, ngay khi mở ra con mắt liền thấy có một người con trai cúi đầu hôn mình!

- A…

Cô theo bản năng tát về phía Tần Xuyên.

Nhưng tốc độ phản ứng của Tần Xuyên không phải là để trưng cho đẹp, sau khi phát hiện tình hình không ổn, lập tức chặn đứng bàn tay cô ta.

- Chị gái, cô tỉnh thì tỉnh, chớ có đánh người chứ!

Tần Xuyên vẻ mặt vô tội nói.

Cô ta dần dần tỉnh lại, cảm giác ngực có gì đó là lạ, vì vậy đưa mắt nhìn, phát hiện tay Tần Xuyên đang đặt lên ngực trái mình.

- Sắc lang! Mau bỏ tay ra!

Sắc mặt cô ta đỏ bừng, bối rối thét lên.

Tần Xuyên vội vàng buông tay ra, đứng dậy giải thích:

- Vừa rồi cô ngã vào trong nước, tôi phải hô hấp nhân tạo cho cô, không thì cô đã chết rồi, biết không hả?

Cô gái chớp chớp mắt, rơi vào suy nghĩ.

Diệp Tiểu Nhu không muốn Tần Xuyên bị hiểu lầm, ngồi xuống nâng cô gái dậy:

- Chị gái, chị đừng hiểu lầm. Hai người em đi quang qua đây, thấy chị rơi vào trong nước nên mới chạy tới.

Cô gái nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ cùng ánh mắt trong sáng của Diệp Tiểu Nhu, cuối cùng thả lỏng. Nhưng không biết vì sao, đột nhiên quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn Diệp Tiểu Nhu.

Diệp Tiểu Nhu nghi hoặc, cũng không hiểu tại sao, chẳng lẽ cô đáng sợ như vậy?

- Cảm ơn đã cứu tôi. Tôi… tôi đi trước, nếu có cơ hội tôi sẽ báo đáp.

Cô gái cẩn thận nhìn Tần Xuyên, dường như muốn nhớ kỹ gương mặt này, sau đó vội vã mà bối rối chạy đi.

Tuy rằng quần áo của cô ướt sũng, nhưng trong đêm khuya khoắt thì không có vấn đề gì lớn.

Diệp Tiểu Nhu mơ hồ, cong môi nói:

- Anh Tần Xuyên, hình như trước đây em đã nhìn thấy chị ta, nhưng trong thời gian ngắn không nhớ ra được.

Tần Xuyên cũng hiểu được hình như cô gái này biết Diệp Tiểu Nhu, nhưng nói cho cùng thì bọn họ cũng không có quan hệ gì cả.

Đêm khuya, Tần Xuyên đưa Diệp Tiểu Nhu về dưới lầu phòng trọ, cô bé lưu luyến ôm lấy Tần Xuyên một cái, sau đó chia tay.

Dưới yêu cầu mặt dày của Tần Xuyên, lại thơm môi một cái, sau đó hai người mới tạm biệt.

Trở lại tiệm Internet, Tần Xuyên để cho nhân viên trông Net về nhà, tự hắn trông tiệm, chuẩn bị đóng cửa.

Nhưng khi hắn vừa ngồi vào quầy hàng, chỉ thấy một ông lão mỉm cười đi tới trước quầy.

- Tiểu tử thối, nhị gia gia lớn tuổi, đợi cháu không dễ nha. Cháu không biết bật điện thoại sao?

Tần Xuyên ngẩng đầu lên, phát hiện ra đó là Tần Minh.

Tần Xuyên lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên là đã hết sạch pin. Chiếc điện thoại cùi bắp này vừa mua hôm nay, cũng không đầy điện, quả nhiên sớm đã không còn hoạt động.

- Tìm tôi có việc?

Tần Minh đánh giá Tần Xuyên, cười lớn nói:

- Nghe nói cháu bị thương ở nhà kho quân cảng, chỉ có điều dường như không có vấn đề gì, cũng coi như may mắn.

Tần Xuyên bĩu môi:

- Cảm ơn đã quan tâm, mệnh tôi lớn.

- Haizz, đây cũng là chuyện ngoài ý muốn. Nha đầu Liễu Hàn Yên cũng vì chuyện này mà bị cách chức tạm thời. Ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân cháu cũng thiếu, lần này có thể sống sót đúng là liệt tổ liệt tông Tần gia phù hộ.

Tần Minh cảm khái nói.

Tần Xuyên thiếu chút nữa là bật cười, xem ra cô gái Liễu Hàn Yên kia mồm miệng rất kín, không nói chuyện của mình ra. Chỉ có điều cô gái này quả thực không giống loại hình tám chuyện khắp nơi.

Đương nhiên cũng có thể là Liễu Hàn Yên cho rằng Tần gia sớm đã biết rõ chuyện này, cố ý bỏ qua, không muốn để những gia tộc khác biết.

Dù sao mỗi gia tộc đều có chút bí mật.

Tần Minh thở dài:

- Tặng cháu một khu biệt thự to như vậy ở Bích Hải sơn trang thì cháu không ở, lại qua đêm ở nơi này. Sao cháu lại không có chí khí như vậy chứ?!

- Ông tìm tôi vì quản lý chuyện nơi ở sao?

Tần Xuyên không có lời nào để nói cả.

Tần Minh lắc đầu, không muốn so đo nhiều:

- Cháu đã xem qua tư liệu lần trước chứ. Cháu với tư cách là trưởng tôn Tần gia chúng ta, nhất định phải tham gia khảo hạch gia tộc. Không biết cháu có yêu cầu gì với khảo hạch gia tộc không?

Tần Xuyên nhếch miệng cười, quả thực là hắn không có hứng thú gì với chuyện này:

- Yêu cầu duy nhất là có thể không tham gia hay không?

- Không được.

Tần Minh trực tiếp từ chối.

- Ngay cả khảo hạch gia tộc cũng không thể thông qua thì không có tư cách tham gia chuyện của gia tộc.

Cha của cháu, ông của cháu cũng sẽ không chính thức nói chuyện với cháu, bởi vì Tần gia chúng ta không cần loại con cháu vô dụng. Cháu càng không có cơ hội biết chuyện về mẹ cháu.

Tần Xuyên cười lạnh:

- Đúng là thực tế mà. Nếu tôi không có chút thành tích, ngay cả gặp mặt họ cũng lười?

- Có thể nói là như vậy, dù sao từ nhỏ cháu cũng lớn lên ở bên ngoài, tất cả mọi người đều không biết rõ tài năng và tiềm lực của cháu, cháu phải chứng minh cho mọi người xem mới được.

Cho dù thực lực cổ võ của cháu không đáng kể, nhưng nếu cháu có khả năng buôn bán hay năng lực quản lý thì đều có thể được các trưởng bối trong gia tộc ưu ái.

Tần Minh nói tiếp:

- Tần gia chúng ta trước mắt ngoại trừ có người bên trong chính đàn, lĩnh vực kinh doanh chủ yếu là lĩnh vực y tế.

Cháu không hề có văn bằng, lại không có kinh nghiệm, con đường khảo hạch chính đàn là không thể tham dự.

Chúng ta đã sắp xếp cháu tới một công ty y dược của Tần gia để nhận chức, chỉ có điều cùng lúc đó thì cháu cần hoàn thành lấy một chứng chỉ MBA.

Đó là một lớp học tăng cường cho những tầng lớp cao trong xã hội, kỳ nghỉ hè này cũng chính là thời gian nhập học.

Cháu tới đó học khóa một năm, học qua về tri thức quản lý doanh nghiệp, nhận lấy bằng. Đây chính là khảo nghiệm năng lực học tập của cháu, cũng để vì để cho người khác tin phục.

Tần Minh nói xong, đưa một cái túi giấy cho Tần Xuyên:

- Ông biết cháu chưa có CMND, cũng không có bằng lái xe, những thứ này ông đều làm xong cho cháu rồi. Trong túi này còn có hồ sơ nhập học, hai ngày nữa cháu tới đại học Đông Hoa báo danh.

Tần Xuyên há hốc mồm, ngơ ngác nhìn cái túi kia, cho rằng mình nghe lầm:

- Tôi còn phải lên lớp?!

- Cháu không đi học, làm sao biết cách kinh doanh một công ty? Hơn nữa chuyện này dù như nào cũng tốt hơn với việc trông Net này của cháu. An tâm, chương trình học này rất nhẹ nhàng, sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của cháu. Chỉ cần cháu vượt qua kỳ thì, thỉnh thoảng không đi cũng không sao.

Tần Minh cười nói.

Tần Xuyên cũng không phải là quá bài xích, dù sao hắn cũng chưa từng được tới trường, có thể trải nghiệm qua một chút. Chỉ là nghĩ tới phải đi công ty khỉ gió nào đó để làm quản lý, bị người khảo hạch thì hắn có chút khó chịu.

Chính mình có lên bộc lộ chút võ, để mấy lão già này biết mình có thể tham gia thi võ, không cần thi văn?

Đang khi Tần Xuyên do dự, bên ngoài tiệm Net đột nhiên xuất hiện hai chiếc SUV đen, có hai tên đàn ông cường tráng từ một chiếc xe đi xuống.