Chu Phương Ngữ cũng không ý thức được trong tiềm thức của cô cũng không phản đối Tần Xuyên gần gũi với mình.

Lúc này Lý Hồng Viễn mới tiến tới đây, đè giọng xuống, cười ha hả, hỏi Tần Xuyên:

- Người trẻ tuổi, tôi thừa nhận trước đây có chút hiểu lầm với cậu. Nhưng hiện giờ tôi cảm thấy đúng là cậu có vài phần năng lực.

Với trình độ của cậu, tới bệnh viện chúng tôi làm bác sĩ ngoại khoa là hoàn toàn không có vấn đề, không biết cậu có hứng thú cân nhắc một chút hay không?

Lý Hồng Viễn rất giỏi tính toán, người giỏi như này nếu không nắm giữ ở trong tay mình, chẳng khác nào là có một đối thủ cạnh tranh cho bệnh viện.

Cho nên y phải nhanh chóng biết rõ ý nguyện của Tần Xuyên.

- Trình độ của tôi đương nhiên không có vấn đề, nhưng trình độ viện trưởng lang băm như ông thì rất có vấn đề. Nếu như để tôi nhận chức viện trưởng, có thể tôi sẽ cân nhắc.

Tần Xuyên nhếch miệng cười nói.

Sắc mặt Lý Hồng Viễn sa sầm:

- Tiểu tử, chớ có được voi đòi hai bà Trưng, có chút năng lực là coi mình lớn bằng trời. Người có kỹ thuật trên đời rất nhiều, nhưng có thể nổi bật đều là người thức thời.

- Hiện giờ tôi đang đói bụng, không rảnh để nghe ông đánh rắm nữa, tạm biệt ông, viện trưởng Lang Băm!

Tần Xuyên vung tay lên, sau đó trực tiếp xoay người đi. Đi vài bước, đột nhiên nghĩ tới điều gì, hắn quay đầu lại cười lạnh nói:

- Về sau ông cùng cháu ông chớ có xuất hiện trước mặt tôi.

Bằng không thì vì chuyện hôm nay mấy người lạm dụng chức quyền, mạnh mẽ mổ chú Đông Cường, gặp một lần tôi sẽ đánh một lần.

Môi Lý Hồng Viễn giật giật, chưa từng có ai dám nói chuyện với ông ta như vậy, tiểu tử này đúng là không biết trời cao đất rộng!

Y không biết là Tần Xuyên đã vô cùng nhẫn lại.

Nếu không phải vì nếu giết chết viện trưởng một bệnh viện lớn như Lý Hồng Viễn rất dễ gây ra nhiều phiền toái, mà căn cơ của Tần Xuyên cũng có chút bất ổn, không có quyền thế gì thì có lẽ Tần Xuyên đã trực tiếp làm thịt Lý Hồng Viễn cùng Giang Vân Phàm!

Chỉ co điều may mà Diệp Đông Cường không chết, nếu Diệp Đông Cường vì lần giải phẫu này mà chết, không biết chừng Tần Xuyên sẽ không nhẫn nhịn được, đã đại khai sát giới rồi.

Dù sao Diệp Đông Cường cũng là vị trưởng bối đầu tiên mang lại cho hắn cảm giác ấm áp của người nhà từ sau khi hắn xuống núi.

Sau đó, một đám phóng viên định phỏng vấn Tần Xuyên, chỉ có điều bị Lý Hồng Viễn ngăn cản, y sao có thể để cho Tần Xuyên có cơ hội nổi danh cơ chứ.

May mắn chính là Tần Xuyên cũng không có ý định lên báo chí, hắn vẫn ưa thích ít xuất hiện một chút, ngay cả đi ra ngoài hắn cũng cảm thấy phiền toái.

Chu Phương Ngữ cảm thấy lần này cô không có công lao gì, cũng không muốn tiếp nhận phỏng vấn, người muốn phỏng vấn chỉ có mình Giang Vân Phàm.

Chỉ tiếc các phóng viên đều biết rõ ai mới là công thần thật sự, cho nên cuộc phỏng vấn vô cùng qua loa.

Giang Vân Phàm vốn định một lần nổi tiếng, tỏa ra hào quang, nhưng khi phát hiện những ký giả này không quá quan tâm tới gã, hận nghiến răng nghiến lợi.

Giang Vân Phàm chưa từng chịu đối đãi như vậy, ngồi trên ghế phỏng vấn như ngồi trên đống than.

Trong cuộc phỏng vấn, các phóng viên nêu ra chút vấn đề để ứng phó, cuối cùng thì tan rã trong không vui, có thể đưa tin hay không cũng là một vấn đề.

Phỏng vấn vừa kết thúc, Giang Vân Phàm liền chạy tới văn phòng của Lý Hồng Viễn, gào thét.

- Cậu, cháu không cam lòng, sao có thể để cho tiểu tử kia thu lợi được? Hiện giờ tiện nhân Chu Phương Ngữ cũng nhìn cháu với ánh mắt khinh thường. Cháu theo đuổi cô ta ba năm, kết quả toàn bộ đều bị tiểu tử kia chiếm sạch.

Lý Hồng Viễn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ dần tối, sắc mặt cũng âm trầm.

- Tiểu tử này đúng là một tai họa ngầm. Nếu chuyện hôm nay chuyện đi, không chỉ cháu mà ngay cả cậu cũng sẽ mất mặt ở trong giới. Phải nghĩ biện pháp để khiến tiểu tử kia biết rõ, đối đầu với chúng ta không có thứ gì ngon để ăn!

Nghĩ tới những lời uy hiếp của Tần Xuyên, Lý Hồng Viễn tràn ngập khinh thường. Y cảm thấy nếu Tần Xuyên biết rõ bối cảnh của mình, e chừng sợ són ra quần.

- Tốt nhất là phế đi hai tay hắn, để hắn không thể giải phẫu được nữa!

Giang Vân Phàm nhe răng cười.

- Chỉ có điều… nghe nói tiểu tử kia là một võ giả Hậu Thiên, đám tay chân bình thường e là không đối phó nổi.

Lý Hồng Viễn nhớ rõ Chu Phương Ngữ từng nói qua Tần Xuyên có chân khí.

Trong mắt Giang Vân Phàm lóe lên tà quang, cười âm hiểm:

- Cậu, muốn giải quyết tiểu tử kia không phải rất dễ sao? Cậu có quan hệ không tệ với Tam gia của dòng chính, mời Tam gia phái hai tên cổ võ giả của Lý gia tới, còn không phải dễ dàng hành hạ chết tên họ Tần kia ư?!

Lý Hồng Viễn rút một điếu thuốc, tự châm, dùng sức hít một hơi, gật đầu nói:

- Đây cũng là một biện pháp. Với thực lực của Lý gia chúng ta, gọi hai ba tên võ giả Hậu Thiên tới cũng rất đơn giản.

Vừa vặn hai ngày nay quân cảng thành phố Đông Hoa xảy ra chuyện, Lý Tam gia có việc ở chỗ này, buổi tối mới ông ấy ăn một bữa cơm, thuận tiện phái hai tên cao thủ tới, có lẽ rất nhanh thôi.

- Cậu, đợi chút nữa cho cháu cùng đi với, cháu cũng muốn làm quen với Tam gia. Cháu nhất định phải trả lại nỗi nhục này gấp trăm lần cho Tần Xuyên!

- Ha ha, được, cậu thỏa mãn yêu cầu nhỏ này của cháu.

Lý Hồng Viễn vẻ mặt đắc ý.

- Cảm ơn cậu!

Giang Vân Phàm đấm một phát lên bàn, tràn ngập hưng phấn.

Trong phòng giám hộ bệnh viện, Diệp Đông Cường còn cần giám sát 24h.

Diệp Tiểu Nhu đang ngồi ở bên cạnh giường bệnh, vẫn có chút lo lắng, Tần Xuyên và Chu Phương Ngữ cùng nhau đi tới.

Tần Xuyên bắt mạch cho Diệp Đông Cường, cười nói với cô bé:

- Yên tâm đi, chú Đông Cường đã không có vấn đề gì.

Chu Phương Ngữ vẫn còn có chút sợ hãi với lần giải phẫu này:

- Vừa rồi thật nguy hiểm, may mắn đã vượt qua. Vạn nhất vừa rồi thất bại, tôi cũng không dám gặp tiểu Nhu nữa.

Diệp Tiểu Nhu quay đầu lại, cười dịu dàng:

- Bác sĩ Chu đã rất cố gắng, cho dù có xảy ra chuyện không may, tôi cũng không trách chị.

- Nhưng tôi sẽ tự trách bản thân mình.

Chu Phương Ngữ nhìn Tần Xuyên ở bên cạnh:

- Này, anh đừng nói với tôi là anh không sợ chút nào nhé. Một khi thất bại, e là anh cũng không có mặt mũi nào gặp tiểu Nhu chứ?

Tần Xuyên có chút nhíu mày suy nghĩ, sau đó lắc đầu:

- Tôi chưa từng nghĩ sẽ thất bại. Giải phẫu không giống vận động viên nhảy cầu, cũng không phải nông dân cấy mạ. Ai cũng chỉ có một tính mạng, thất bại có nghĩa là mất đi tất cả… Cho nên chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Tiểu Nhu và Chu Phương Ngữ đều ngơ ngác nhìn hắn. Cả hai đều không ngờ Tần Xuyên sẽ trả lời vấn đề này nghiêm túc như vậy.

- Sao vậy, tuy rằng tôi rất đẹp trai nhưng hai người cũng không cần nhìn tôi như vậy chứ.

Tần Xuyên sờ sờ mặt, căn bản là không hề đỏ lên một chút.

- Xí…

Chu Phương Ngữ khinh bỉ nói:

- Vừa nói được một câu có chút dễ nghe là lại không đứng đắn.

Diệp Tiểu Nhu đã sớm quen với loại thay đổi thất thường này của Tần Xuyên, bật cười, nói:

- Anh Tần Xuyên, bác sĩ Chu, hai người mệt mỏi đã lâu, cơm trưa cũng chưa ăn. Em mời hai người cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, coi như là biểu hiện tấm lòng!

- Hay lắm! Tiểu Nhu cũng chưa ăn, đói bụng là không được. Em vốn đã rất thon thả rồi, nếu bị đói mà gầy đi, có một số vị trí sẽ bị teo lại.

Tần Xuyên bắt đầu trêu đùa, kỳ thực đang đau lòng cho cô bé, cô cũng đã mệt mỏi cả ngày nay.

Chu Phương Ngữ muốn khách khí từ chối, nhưng lại nghĩ chính mình không đi thì chẳng phải là sẽ trở thành cuộc hẹn hò giữa Tần Xuyên và Diệp Tiểu Nhu?

Cô cảm thấy không thể để Diệp Tiểu Nhu ở cùng một chỗ với tên dê xồm này được, vì vậy gật đầu đáp ứng:

- Vậy cũng được, đúng lúc tôi có lái xe tới, dẫn mọi người đi ăn một bữa thật ngon.