Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 113: Cấp bậc anh quá thấp

Vào lúc này dĩ nhiên không thể để phụ nữ chắn trước mặt, Tần Xuyên nhảy lên trước quét chân một phát trúng ngay ngực của hai bảo vệ đó.

Bịch bịch!

Hai bảo vệ đó chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đá văng dính tường.

Cảnh tượng này phút chốc khiến những người khách có mặt đều giật mình, la hét loạn cả lên.

Còn lại hai gã nóng ruột, liền tiến lên vung nắm đấm vào hai bên của Tần Xuyên.

Nhưng Tần Xuyên đúng lúc bắt lấy cánh tay của hai gã, mượn sức xông tới của hai gã mà hất chúng ngã vào trúng hai bảo vệ đang lồm cồm bò dậy kia.

Bốn tên bảo vệ ngã thành một đống, đau muốn rã xương, hoàn toàn vô dụng.

Mike sợ xanh mặt, định bỏ chạy thì bị Đường Vi ngáng chân ngã lăn ra đất.

Cô đạp gã nằm trên sàn, lạnh lùng hỏi:

- Hậu Lượng ở đâu?

Mike cười trông khó coi hơn cả khóc:

- Ở… ở trong phòng VIP số 888!

Hỏi được địa điểm, ba người Tần Xuyên không màng đến y nữa, bèn chen thẳng qua đám đông đến phòng VIP.

Đến trước cửa phòng khảm vàng số 888, Tần Xuyên không nói lời nào mà đạp tung cửa!

Một luồng khói dày đặc xộc thẳng vào mặt khi cửa mở ra, Đường Vi và Chu Phương Ngữ đều nhíu chặt mày.

- Khốn kiếp! Ai đó!

Trong phòng văng vẳng tiếng chửi đổng, dưới ánh đèn lờ mờ, vài gã đàn ông tay ôm phụ nữ vừa uống vừa hát.

Tần Xuyên liền bắt gặp dáng người nhỏ nhắn của Hậu Lượng, Mã Kim Bằng quần áo xộc xệch cùng với mấy thằng bạn chó chết của y.

Có điều việc khiến người ta bất ngờ chính là còn có một người từng gặp trước kia.

- Tôn Vĩ? Sao anh lại ở đây?

Trong đám người này, Chu Phương Ngữ còn thấy cả Tôn Vĩ của Tôn gia!

Tuy Chu Phương Ngữ nhỏ hơn Tôn Vĩ hai tuổi, lại không quen với y, nhưng cũng biết người đàn ông này đang theo đuổi chị của mình.

Hiện tại thấy Tôn Vĩ lại chơi cùng với đám người này, cô liền nhíu mày, có chút tức giận.

Cả Tôn Vĩ cũng ngạc nhiên, không ngờ lại gặp phải Chu Phương Ngữ trong tình cảnh này, thái độ của y có phần ngượng ngùng.

Mã Kim Bằng nhận ra Tần Xuyên, giật mình đến mức đánh rơi ly rượu xuống sàn, cười gượng gạo:

- Anh Tần, sao lại đến đây?

Hậu Lượng buồn bực hỏi:

- Anh Mã, anh biết thằng này à?

Mã Kim Bằng nuốt nước miếng, lau bớt mồ hôi lạnh đang rịn ra trên trán, không dám hó hé tiếng nào.

- Cả anh Mã cũng ở đây, vậy cũng tiện nói nhiều chuyện hơn rồi.

Tần Xuyên đến gần, thản nhiên nói:

- Hậu Lượng lái xe tông trúng một người chú của tôi, cậu ta lại kêu người đánh một người anh em của tôi. Bây giờ hai cha con họ đều nằm viện, tôi thấy nếu là một cảnh sát đúng tư cách thì nên biết làm thế nào chứ?

- Hả?

Mã Kim Bằng giật mình muốn tè ra quần, trừng mắt với Hậu Lượng:

- Cậu tông phải người nhà của anh Tần sao?

Lúc này Hậu Lượng mới hiểu là nói đến vụ đụng xe, y đau đầu rít một hơi thuốc, nheo mắt nói:

- Thì sao, thì ra hai người biết nhau à… Ầy, phải nói sớm chớ! Đều là người một nhà, tôi bồi thường tiền là được chứ gì?

Đoạn Hậu Lượng tìm ra ví của mình trên sô pha, tùy tiện móc đại một xấp tiền mặt dày cộm.

Hậu Lượng ngậm điếu thuốc, đưa tiền ra trước mặt Tần Xuyên:

- Nè anh em, đây là 50 ngàn Tệ, tôi mang theo không nhiều, cậu cầm xài đỡ đi, hết rồi thì đưa số tài khoản ngân hàng, tôi sẽ chuyển thêm hai triệu qua xem như bồi thường… Phải chi mấy người sớm nói là quen anh Mã thì tôi đã đưa tiền trước rồi, hiểu lầm, đúng là hiểu lầm mà…

Hậu Lượng cảm thấy kiểu gia đình mở tiệm net thế này mà có hai triệu chắc chắn vui đến nỗi nằm mơ cũng cười, vụ này cũng dễ xử thôi.

Đối với gia tộc chuyên tài chính như của Tôn Vĩ, hai triệu chẳng qua chỉ là tát nước, có thể không đủ tiền ăn chơi trong một tuần nữa là.

Nhưng Mã Kim Bằng thấy cảnh tượng này liền muốn òa khóc, y không dám tùy tiện nói Tần Xuyên có quan hệ với Bộ an ninh nội địa.

Trong bữa tiệc từ thiện, Mã Kim Bằng từng nghe Tần Hạo Bân kể bối cảnh của Tần Xuyên sâu không thể tả, những ai có cấp bậc đại lão đều khách sáo với hắn, họ tuyệt đối không thể dây vào hắn!

Tần Xuyên nhìn xấp tiền Hậu Lượng đưa ra, ánh mắt càng lúc càng lạnh, song hắn vẫn cầm lấy chỗ tiền đó.

Hậu Lượng cười hì hì:

- Vậy mới phải chứ! Con người sống chẳng phải vì tiền sao, bây giờ không có ai chết, lại còn được tiền, vui vẻ cả làng nhé!

Tần Xuyên nhếch miệng cười:

- Anh thích tiền như vậy à?

- Là người thì ai mà không thích tiền?

Hậu Lượng tỏ vẻ đắc ý, đột nhiên mắt sáng rỡ nhìn Đường Vi và Chu Phương Ngữ sau lưng Tần Xuyên:

- Ây da! Anh em, hàng cậu dẫn đến cũng được đấy! Giới thiệu cho tôi được chứ? Yên tâm, trước giờ tôi không tiếc tiền với phụ nữ đâu! Tuyệt đối sẽ đối xử tốt với họ!

- Biến mẹ mày đi! Ai là hàng chứ! Đồ khốn kiếp!

Chu Phương Ngữ thực sự không nhìn tiếp được nữa, vừa lên tiếng rồi tặng một bạt tai vào mặt Hậu Lượng!

Mọi người có mặt đều kinh ngạc, không ngờ một mỹ nữ nhìn rất có khí chất như Chu Phương Ngữ lại ra tay mạnh như thế.

Cả Đường Vi cũng rất bất nhờ, nhưng ánh mắt nhìn Chu Phương Ngữ càng thêm thích thú.

- Mẹ mày! Thứ đê tiện như mày cũng dám đánh tao à!

Hậu Lượng thấy rất mất mặt, bèn đứng dậy lao về phía Chu Phương Ngữ.

Nhưng y chưa kịp ra tay, Tần Xuyên đã đưa tay nắm cổ y rồi đè mạnh xuống bàn!

Rầm!

Mặt Hậu Lượng đỏ gay, hô hấp như bị nghẹn lại, hai tay vung vẩy muốn nắm lấy Tần Xuyên, nhưng lại bị hắn tung một cước vào hạ thể!

- A!!!

Hậu Lượng vốn đã gầy, bị Tần Xuyên đá như vậy nên đau đến trợn trắng cả hai mắt rồi ngất đi!

Tần Xuyên không nói câu nào, cầm lấy chai Whisky phang vào đầu Hậu Lượng!

- A!

Hậu Lượng vừa ngất đi, lại bị Tần Xuyên đánh thức không chút nể tỉnh, vụn thủy tinh cắm vào đầu y rướm đầy máu.

Những người có mặt đều sợ ngây ra, một loạt cử chỉ của Tần Xuyên không giống như đánh người, chỉ hận không thể ngược đãi Hậu Lượng đến chết mới thôi!

- Đại ca! Đại ca em sai rồi! Anh đừng đánh nữa… hu hu…

Hậu Lượng bắt đầu kêu mẹ khóc cha:

- Anh Mã! Anh Tôn! Hai người mau giúp tôi với! Mau cứu tôi đi… Tôi đưa tiền! Bao nhiêu tiền tôi cũng đưa!

Lúc này Tôn Vĩ thấy nên đứng ra, bằng không bạn của mình bị Tần Xuyên đánh mà không nói câu nào, giống như là y đang sợ Tần Xuyên vậy.

Do đó Tôn Vĩ quay sang nói với Chu Phương Ngữ đứng cạnh:

- Tiểu Ngữ, nể mặt tôi mà khuyên anh Tần ngừng tay đi. Chuyện này là lỗi của Hậu Lượng, nhưng đánh người thì cũng không ổn… dù gì Phó cục trưởng Cục cảnh sát cũng có mặt mà.

Chu Phương Ngữ đang giận Tôn Vĩ, với lại cô cũng thấy sướng trong lòng khi nhìn Tần Xuyên đánh Hậu Lượng, nào có nghe lọt tai lời của Tôn Vĩ. Cô hừ một tiếng rồi quay đầu mặc kệ mọi thứ.

Tôn Vĩ đành cười với Tần Xuyên:

- Anh Tần, mọi người đều quen biết nhau, tha được thì tha đi…

- Khốn kiếp mẹ mày! Mày là thằng nào! Không thấy tao đang đánh chó sao!?

Tần Xuyên không hề đợi Tôn Vĩ nói hết, bèn trừng mắt ngắt lời y.

Tôn Vĩ nghẹn cứng họng, mặt mày đỏ tía, y chưa từng bị sỉ nhục mất mặt như thế, đành quay qua nói với Mã Kim Bằng:

- Anh Mã, anh là Phó cục trưởng, mau gọi người trong cục đến đây đi! Sắp có chuyện rồi!

Nhưng Mã Kim Bằng đang khóc ròng trong lòng, mấy tên này dây vào ai không dây, sao cứ nhắm vào Tần Xuyên? Đại lão của hai bang hội lớn ở toàn thành Phố Đông Hoa này đều có quan hệ với hắn, một Phó cục trưởng cỏn con như y dùng được mẹ gì đâu!

- Anh Tần làm đúng lắm, đánh hay lắm! Anh Tôn đừng chen ngang chứ!

Mã Kim Bằng cười gượng, rất thức thời mà đứng về phía Tần Xuyên.

Mặt Tôn Vĩ xanh rờn, y cảm thấy mọi người đều đang mỉa mai nhìn mình, cười y không tự lượng sức giống như thằng hề vậy.

Mọi người đều không quen biết y, y tự lên độc diễn làm quái gì?