Bình thường Nhiêp Thiên Thu không có thói quen trần tru0ng đi lại trong phòng, nhưng mà phòng tắm của Hà Điếu Yên hơi nhỏ, cậu sợ mang quần áo vào sẽ bị nước bắn ướt hết nên mới để quần áo ở trong phòng, tắm xong thì dùng khăn che một chút rồi đi ra ngoài.

Chỉ trong thời gian ngắn nên cậu cũng lười khóa cửa, ai ngời vừa mới cởi khăn xuống, cửa liền bị người khác trực tiếp đẩy ra.

Nhiếp Thiên Thu là người nóng nảy, trực tiếp tung một cước về phía người muốn đi vào.

“Ầm ——” một tiếng vang trầm thấp, một thanh niên vóc dáng rắn chắc đang cầm một cái vali hành lý trực tiếp bay ngược ra ngoài xa hơn hai mét, cái mông trực tiếp đập xuống mặt đất.

“Đờ mờ ——” người kia kêu thảm một tiếng, cả khuôn mặt trong nháy mắt biến thành màu trắng xám.

“Cậu là ai?” Hai người gần như là đồng thời lên tiếng.

Vẫn là Hạ Tinh Hàng nhận ra đối phương trước tiên: “Nhiếp, Nhiếp Thiên Thu?”

Nhiếp Thiên Thu nhíu mày một cái: “Cậu là ai?”

Đối phương xoa nguc, mặt không cảm xúc mà nhìn xuống dưới, nhưng rồi khuôn mặt nhanh chóng hiện lên một tia đỏ ửng quỷ dị. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, thở hổn hển một hồi lâu mới mở miệng nói: “Anh… Anh có muốn mặc quần áo vào trước hay không?”

“?!” Thảo nào cậu lại cảm thấy có chút lành lạnh. Khuôn mặt của Nhiếp Thiên Thu nóng lên, trở tay đóng sầm cửa lại.

Chờ đến khi Nhiếp Thiên Thu mặc quần áo tử tế mở cửa phòng, Hạ Tinh Hàng vẫn còn ngồi dưới đất r3n rỉ không ngừng

Nhiếp Thiên Thu khoang tay trước nguc, từ trên cao mà nhìn xuống hắn: “Cậu là fan đời tư*?” Hạ Tinh Hàng không hiểu ra sao: “Fan đời tư là gì?”

(Fan đời tư, fan tư sinh/私生粉 = Saesang Fan: fan cuồng, chuyên bám đuôi minh tinh mọi lúc mọi nơi để thỏa mãn bản thân hoặc bán thông tin của minh tinh để kiếm tiền, có thể bất chấp gây ra những hành động nguy hiểm tới bản thân và cả những người khác.)

Nhiếp Thiên Thu hơi nhướng mày: “… Vậy cậu là ai? Tại sao muốn nhìn lén… Thân thể tôi?”

Gương mặt Hạ Tinh Hàng vốn là đã xanh đỏ đan xen bỗng chốc tối sầm: “Em không phải… Em không có…”

Chờ đến khi hắn giải thích mọi chuyện rõ ràng, Nhiếp Thiên Thu cũng hạn hán lời. Đây quả thật chỉ có thể nói là một hồi ô long. Không trách được người ta, chính mình cũng thả rông, người ta không muốn nhìn cũng phải nhìn.

Hai người nhìn nhau không nói gì, bầu không khí rất là lúng túng.

Không biết qua bao lâu, Nhiếp Thiên Thu rốt cục cũng mở miệng: “Cậu vẫn không chịu đứng dậy sao?”

Từ lúc Nhiếp Thiên Thu tung một cước kia, đến tận bây giờ, tính cả thời gian nói chuyện cùng sự trầm mặc lúng túng, Hà Tinh Hàng vẫn luôn duy trì nửa nằm nửa ngồi trên đất. Nhiếp Thiên Thu nhìn mà cũng hoài nghi liệu hắn có phải muốn ăn vạ hay không?

Hạ Tinh Hàng: “…”

Lúng túng, lại là sự lúng túng khiến người ta nghẹt thở.

Nhiếp Thiên Thu: “??”

Cuối cùng Hạ Tinh Hàng vẫn là khuất nhục mà lên tiếng: “Em… Em không dậy nổi.”

Nhiếp Thiên Thu bật thốt lên: “Cậu thật sự muốn ăn vạ sao?”

Hạ Tinh Hàng thẳng thắn lành làm gáo vỡ làm muôi: “Một cước kia của anh cũng quá mạnh, đến giờ mà em vẫn còn khó thở đây.”

Nhiếp Thiên Thu: “…”

Chờ đến khi cậu dìu Hạ Tinh Hàng ngồi xuống ghế trong phòng, khuôn mặt của Hạ Tinh Hàng vẫn lộ vẻ không thể tin được: “Tại sao khí lực của anh lại lớn như vậy?”

Nhiếp Thiên Thu hời hợt: “Luyện qua.”

Hạ Tinh Hàng: “!!!” Hai mắt hắn lập tức sáng lên: “Luyện qua võ công sao?”

Nhiếp Thiên Thu cười như không cười hỏi lại: “Thật kỳ lạ sao?”

Hạ Tinh Hàng ăn ngay nói thật: “Có một chút, nhìn trên ti vi không thấy biểu hiện qua…”

Nói đúng ra, là hoàn toàn không thấy được.

Mặt Hạ Tinh Hàng lộ vẻ bừng tỉnh: “Khó trách anh có thể đánh bại anh Hạo Thiên, mặc dù võ công của Hạo Thiên không ra sao, nhưng dù thế nào cũng là đệ tử chính thức của Côn Luân chính tông.”

Nhiếp Thiên Thu không nói tiếp.

Hạ Tinh Hàng lại hỏi: “Vậy anh là đồ đệ của ai? Tại sao từ trước đến nay em chưa từng gặp được anh?”

Nhiếp Thiên Thu kỳ quái nói: “Tại sao tôi học võ thì cậu lại gặp được tôi?”

Hạ Tinh Hàng: “Bởi vì em đều quen thuộc tất cả môn phái trong võ lâm, nếu như là đệ tử môn phái, hẳn là em phải biết anh mới đúng.”

“Ồ ——” Nhiếp Thiên Thu ý tứ sâu xa, “Không ngời cậu lại quen biết rộng rãi như vậy, vậy cậu là đệ tử phái nào?”

Ánh mắt Hạ Tinh Hàng buồn bã: “Em không phải là đệ tử của phái nào cả, bọn họ không chịu dạy võ công cho em.”

Ánh mắt Nhiếp Thiên Thu lóe lên một tia dị dạng, nhưng trên mặt lại không chút khác thường: “Tại sao?”

Hạ Tinh Hàng thở dài một hơi: “Bọn họ nói em không có thiên phú học võ, có học cũng phí công.”

Nhiếp Thiên Thu nở nụ cười đầy ẩn ý: “Có đúng không?”

Hạ Tinh Hàng nhịn một chút, rốt cục vẫn là không cam lòng gật đầu: “Toàn bộ môn phái võ lâm cùng nhau giám định, em là người không thích hợp học võ nhất trong vòng một trăm năm qua, ai nhận em là đệ tử thì người đó sẽ xui xẻo.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì bên kia, Hà Điếu Yên cùng đại đồ đệ đi ra cửa. Thấy Hùng Vĩ cúi đầu đứng ở bên ngoài, Hà Điếu Yên tưởng hắn đến để đòi tiền trâu, đang muốn mở miếng thì Hùng Vĩ lại lên tiếng trước, “Hà chưởng môn, thực sự là thật không phải, con trâu kia là không cần ngài bồi thường nữa.”

Hà Điếu Yên không rõ: “Chuyện này là thế nào?”

Hùng Vĩ ngượng ngùng giải thích: “Tôi trở về kể lại với người trong nhà, bị người trong nhà mắng một trận, bình thường Hà chưởng môn đã làm rất nhiều chuyện cho thôn chúng tôi, lần này chuyện của con trâu kia là do chính tôi gây nên, nếu không nhờ Hà chưởng môn ra tay, nói không chừng tôi còn gặp phải phiền toái lớn hơn. Tôi lại còn bắt ngài bồi thường con trâu này, thật sự quá không ra gì.”

Hà Điếu Yên nghe vậy hiểu rõ, nói: “Cái này cũng không sao cả, năm nay mọi người cũng không dễ dàng, cậu không còn trâu nữa, trong nhà khẳng định sẽ gặp khó khăn.”

Hùng Vĩ ủ rũ: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”

Hà Điếu Yên nhìn về phía Mạch Hạo Thiên, suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không, chúng tôi thu mua bí đao nhà cậu đi.”

Hùng Vĩ mở to hai mắt: “Như vậy sao được, năm nay không ai muốn bí đao cả, ngài còn ôm vào tay làm gì?”

Hà Điếu Yên cười nói: “Không sao, dạo này cửa hàng trên mạng của chúng tôi làm ăn không tồi, đến lúc đó đưa lên mạng bán là được.”

Mạch Hạo Thiên cũng cùng gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi vừa dự định nhập một ít bí đao về bán thử xem thế nào, nếu như vậy, liền bắt đầu nhập từ nhà anh đi.”

Lúc này Hùng Vĩ mới vui vẻ ra mặt: “Vậy thì quá tốt rồi.”

Hà Điếu Yên lại nói: “Như vậy đi, giá nhập hàng của chúng tôi, mỗi cân nhiều hơn giá thị trường hai hào, phần nhiều hơn này coi như là tiền để cậu mua con trâu mới.”

Hùng Vĩ nghe vậy càng là vui mừng khôn nguôi, liên tục nói cảm ơn.

Bàn bạc xong chuyện thu mua bí đạo, những chuyện còn lại đã có Mạch Hạo Thiên cùng những đồ đệ khác đi xử lý, Hà Điếu Yên liền đi về nhà.

Vừa mới về đến nhà, hắn đã nghe thấy từ trong căn phòng nhỏ ở trên tầng truyền đến từng tiếng r3n rỉ nhẹ nhàng:”A ~ ai ai a~ hừm”

Hà Điếu Yên: “???”

Hắn ho nhẹ một tiếng, vội vàng bước lên tầng, trầm giọng nói: “Hai người đang làm cái gì vậy?”

Người trả lời là Nhiếp Thiên Thu, cậu đơn giản nói: “Chữa thương.”

Lúc này Hà Điếu Yên mới một đầu dấu chấm hỏi mà qua xem. Chỉ thấy cửa phòng cho khách đang mở ra, Hạ Tinh Hàng từ trước đến giờ vẫn luôn phong độ nhẹ nhàng giờ đang chật vật nằm ở trên giường, Nhiếp Thiên Thu ngồi ở một bên, một tay cầm chai thuốc xoa bóp, bất đắc dĩ bôi thuốc vào nguc hắn.

Hà Điếu Yên lấy làm kinh hãi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Trên mặt Hạ Tinh Hàng hơi đỏ, Nhiếp Thiên Thu giành nói: “Hắn đột nhiên mở cửa, tôi tưởng là có kẻ trộm mới đạp một cước.”

Hà Điếu Yên quá đi nhìn nguc Hạ Tinh Hàng một cái, trên đó có một vết tím bầm vô cùng nổi bật, hình dáng tiêu chuẩn, hơn nữa màu sắc rất đậm, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau đớn. Hắn hít một hơi lạnh: “Đây là chân đạp? Không phải cái gì đập vào chứ?”

Nhiếp Thiên Thu cười gượng hai tiếng: “Hà chưởng môn quá coi trọng chân tôi rồi.”

Dù sao Nhiếp Thiên Thu cũng là đại ân nhân của phái Côn Luân, Hà Điếu Yên thật không tiện nói nặng lời, chỉ đành lên tiếng: “Cậu đi ra ngoài một chút, để tôi chữa thương cho cậu ta.”

Nhiếp Thiên Thu nhún nhún vai, không có ý kiến gì mà đi ra ngoài.

Nhiếp Thiên Thu ở trong phòng khách lấy điện thoại di động ra lướt weibo. Weibo cậu quảng cáo cho cửa hàng trực tuyến của phái Côn Luân đã được mấy vạn bình luận, nội dung gần như có thể khái quát bằng ba từ: Mua mua mua.

Cậu nhìn qua một chút, đột nhiên thấy được một bình luận hot: Cửa hàng này vừa mới bỏ bí đao lên, không phải là nhân cơ hội lợi dụng Thu Quỳ đấy chứ? Thiên Thu có lòng tốt quảng bá giúp bọn họ, cũng đừng để người ta úp nồi vào đầu.

Bên dưới bình luận cũng có không ít người bàn tán, biểu đạt cũng lo lắng như vậy.

Nhiếp Thiên Thu tiện tay trả lời lại cái bình luận hot kia: Không đâu. Bí đao của bọn họ cũng không tồi.

Chờ đến khi cậu dạo một vòng trên weibo, Hạ Tinh Hàng cùng Hà Điếu Yên cũng từ trong phòng đi ra.

Hạ Tinh Hàng thoạt nhìn đã tốt lắm rồi, thanh âm nói chuyện cũng vang dội: “Anh thật sự là người sao? Muộn như vậy còn muốn đuổi em đi?”

Hà Điếu Yên lãnh khốc vô tình: “Đúng vậy.”

Hạ Tinh Hàng đặt mông ngồi xuống: “Em bị thương, không đi đường được.”

Hà Điếu Yên hơi nhíu mày: “Cậu chơi xấu cũng vô dụng, chỗ của tôi không phòng trống.”

Hạ Tinh Hàng nghẹn một chút, phẫn nộ mà quay đầu liếc mắt nhìn Nhiếp Thiên Thu.

Nhiếp Thiên Thu vừa lúc cũng đang nhìn hắn, vì vậy hai cặp mắt liền thẳng tắp đối mặt. Vừa giao nhau đã khiến cho Hạ Tinh Hàng như nhớ ra cái gì đó, trên mặt hắn bắt đầu có dấu hiệu tỏa nhiệt.

Nhiếp Thiên Thu khẽ mỉm cười, đột nhiên mở miệng: “Cậu ta có thể ở chung phòng với tôi.”

Hà Điếu Yên: “???”

Hạ Tinh Hàng: “!!!” Hắn mở to hai mắt nhìn Nhiếp Thiên Thu, bộ dáng còn kinh ngạc hơn cả Hà Điếu Yên.

Hà Điếu Yên do dự một chút, nói: “Cậu chắc chắn chứ?”

Nhiếp Thiên Thu mỉm cười gật đầu.

Dù sao cậu cũng là ân nhân của phái Côn Luân, Hà Điếu Yên không muốn trực tiếp bác bỏ mặt mũi của cậu, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nói với Hạ Tinh Hàng: “Cậu đến nhà của Hạo Thiên ngủ đi.”

Hạ Tinh Hàng còn chưa nói gì thì Nhiếp Thiên Thu đã lên tiếng: “Phiền phức như vậy làm gì, cứ để hai chúng tôi ở một phòng là được rồi.”

Ánh mắt Hạ Tinh Hàng quái dị mà trộm nhìn lén cậu vài lần, cuối cùng vẫn không có mở miệng.

Hà Điếu Yên cũng cảm thấy quái quái, nhưng mà vẫn đồng ý: “Như vậy cũng được.”

Trong phòng ngủ, Nhiếp Thiên Thu nằm ở trên giường, dự định chơi điện thoại một chút rồi mới ngủ.

Một lát sau, cửa phòng mở ra, Hạ Tinh Hàng đã rửa mặt xong xuôi, thay một bộ quần áo ngủ thoải mái tiến vào phòng. Tư thế của hắn có chút câu nệ, do do dự dự hỏi: “Anh thật sự muốn ngủ cùng em sao?”

Nhiếp Thiên Thu quay đầu nhìn hắn: “Nghĩ gì thế, cậu ngủ trên đất.”

Hạ Tinh Hàng: “…”

Hạ Tinh Hàng: “Vậy không bằng anh để em đến nhà Hạo Thiên ngủ còn hơn.”

Nhiếp Thiên Thu liếc mắt nhìn hắn một cái: “Không phải là tôi muốn tốt cho cậu sao, đến chỗ của Mạch Hạo Thiên kiểu gì cậu cũng bị đuổi đi.”

Hạ Tinh Hàng ngẫm lại thấy cũng đúng, liền tự giác trải chăn ra đất chuẩn bị ngủ.

Trài xong chăn đệm rồi nằm xuống, Hạ Tinh Hàng không nhịn được hỏi tiếp: “Tại sao anh lại muốn giúp em?”

Nhiếp Thiên Thu: “Giúp người làm niềm vui.”

Hạ Tinh Hàng không biết tại sao có chút thất vọng: “Như vậy sao?”

Nhiếp Thiên Thu nghiêng đầu nhìn hắn, trên mặt như cười như không: “Vậy cậu cho rằng vì sao tôi lại giúp cậu?”

Hạ Tinh Hàng: “…”

Từ góc độ của hắn vừa vặn có thể ngước nhìn đến gương mặt của Nhiếp Thiên Thu. Gương mặt kia cũng không tính là xa lạ đối với hắn, dù sao cũng là khách quen trên màn ảnh. Thế nhưng trong thực tế, hắn lại cảm thấy có chút gì đó không giống nhau. Tựa hồ càng thêm dễ nhìn, càng khiến cho người khác không thể dời mắt nổi.

Đặc biệt là… Hạ Tinh Hàng không tự chủ được liền nhớ đến một số hình ảnh không thể miêu tả được kia.

Hắn ho nhẹ một tiếng: “Đương nhiên là bởi vì giúp người làm niềm vui rồi.”

Nhiếp Thiên Thu khẽ cười một tiếng, liền quay đầu đi.

Hạ Tinh Hàng có chút lúng túng, nửa ngày sau mới nói: “Cái kia, chuyện buổi tối, thật không tiện?”

Nhiếp Thiên Thu không hiểu: “Chuyện gì?”

Hạ Tinh Hàng: “Là… Nhìn anh…”

Một cái gối đột nhiên bay đến trên mặt hắn, đánh gãy lời hắn còn chưa nói hết.

Nhiếp Thiên Thu tức giận: “Tiên sư nó, thật vất vả mới quên mất, tại sao cậu còn muốn nhắc tôi?!”

~ Hết chương 7 ~