Hội tuổi già không nơi nương tựa:

Phái Võ Đang – Trương Do: Đại đồ đệ của tôi đã gặp Nhiếp Thiên Thu.

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Khoe khoang có truyền nhân, quản lý đâu, nhanh chóng đá ông ta ra ngoài đi

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: À, mình chính là quản lý

Cái Bang – Hạ Thù: Cậu từ từ, đừng đá người

Cái Bang – Hạ Thù: Trước hết nghe xong chuyện của Nhiếp Thiên Thu đã

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Đồ chó, cậu làm phản rồi, từ sau khi cậu có truyền nhân xong liền đứng về phía Võ Đang!

Cái Bang – Hạ Thù: Đó không phải thực bình thường sao? Có truyền nhân cùng có truyền nhân chơi, không truyền nhân ở một bên khóc

Cái Bang – Hạ Thù: Cậu nên sớm quen đi

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ:

Phái Võ Đang – Trương Do: Gia Cát tiên sinh không cần lo lắng quá mức, cậu còn trẻ, còn thời gian tìm truyền nhân

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Còn trẻ cái rắm, những thanh niên sau năm 90 chúng tôi đều sắp 30 rồi

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Lại còn trọc, còn nghèo, còn mất ngủ

Phái Võ Đang – Trương Do: Không ngờ Gia Cát tiên sinh có nhiều vấn đề như vậy, thảo nào cậu luôn lo âu

Phái Võ Đang – Trương Do: Phái Võ Đang chúng tôi thật ra có một ít phương thuốc trị liệu rụng tóc cùng mất ngủ, chờ tí nữa tôi đưa cho cậu

Phái Võ Đang – Trương Do: Bần cùng quá thì có thể dựa vào phương thuốc này

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ:……

Cái Bang – Hạ Thù: Đạo trưởng ngài đừng để ý đến cậu ta, cậu ta nói bừa đó, ngài nhanh nói chuyện của Nhiếp Thiên Thu đi

Phái Võ Đang – Trương Do: Gia Cát tiên sinh thường xuyên vui đùa kiểu này, bần đạo vẫn không hiểu được, thất lễ

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ:…… Mấy người ở trên núi không có weibo thì có liên quan gì đến tôi chứ?

Côn Luân phái – Hà Điếu Yên: Trương đạo trưởng, mời ngài mau nói đi

Phái Võ Đang – Trương Do: Nhiếp Thải đã qua đời

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ:……

Thích Nhạc: A di đà phật

Phái Võ Đang – Trương Do: Nhưng lúc còn sống Nhiếp Thải đã từng muốn Nhiếp Thiên Thu kế thừa di nguyện của ông ta, tiếp tục sự nghiệp xưng bá

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Tôi biết mà!!!! Nhiếp Thải sẽ không thiện bãi cam hưu*!!!

(Thiện bãi cam hưu: cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt. Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa)

Phái Võ Đang – Trương Do: Nhưng mà…

Phái Võ Đang – Trương Do: [ ghi âm ]

Phái Võ Đang – Trương Do: [ ghi âm ]

Phái Võ Đang – Trương Do: [ ghi âm ]

Trương Do gửi vào ba đoạn ghi âm, sau khi ấn mở ra thì có thể nghe được thanh âm sang sảng của Nhiếp Thiên Thu:

“Thời đại nào rồi, còn xưng bá võ lâm chứ. Thời sư phụ tôi còn hành tẩu giang hồ, cả nước nơi nơi đều nghèo, xưng bá võ lâm chiếm núi làm vua còn có chút lợi ích. Hiện nay, toàn bộ bang phái võ lâm cộng lại còn không nhiều bằng fans của tôi đâu. Nếu như tôi tự mình thành lập một bang phái, fans của tôi một giây đã có thể tạo thành một võ lâm mới.”

“Về đạo lý, chiến thắng các phái võ lâm còn không khó bằng chiến thắng những minh tinh khác trong giới giải trí đâu, không thú vị. Lúc sư phụ tôi còn sống tôi đã khuyên ông ấy nên nhìn rộng ra, hiện tại làm cái gì cũng tốt hơn là hỗn ở trong võ lâm. Trước khi ông ấy lâm chung đã nói nếu như tôi có thể theo đuổi được mục đích của mình, vượt qua tất cả các minh tinh, vậy không cần tôi đi tranh cái gì mà Võ lâm minh chủ kia nữa.”

“Hiện tại tôi chỉ hy vọng võ lâm mấy người đừng lại tìm tôi phiền toái, để yên cho tôi lăn lộn trong giới giải trí được không?”

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Tôi có chút tổn thương……

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Tôi cảm thấy hình như võ lâm chúng ta bị người khác khinh thường

Cái Bang – Hạ Thù: Hình như? Không phải rõ ràng sao?

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Hức hức hức

Đường Môn – Đường Phi Linh: Đây cũng là chuyện tốt

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Tốt chỗ nào chứ? Nhiếp Thải cùng Đại Hà Kiếm đã để lại bóng ma quá lớn trong thời thơ ấu của tôi. Năm đó ông ta coi Thần Toán Môn chúng tôi là vườn hoa sau nhà, nói đến là đến, nói đi là đi!!!!

Cái Bang – Hạ Thù: Cái Bang chúng tôi cũng……

Đường Môn – Đường Phi Linh: +2

Côn Luân phái – Hà Điếu Yên: +3

Phái Võ Đang – Trương Do: Vô cùng 6+1?

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Sư phụ tôi còn coi ông ta là quỷ mà kể chuyện xưa, nếu như tôi không luyện công liền lấy ông ta ra dọa tôi

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Tôi nghi ngờ tóc của tôi là do Nhiếp Thải dọa trọc

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Tại sao Nhiếp Thiên Thu lại nói không có chút hứng thú gì với võ lâm như thế? Như vậy chẳng phải khi còn bé tôi bị dọa sợ là vô nghĩa sao?

Cái Bang – Hạ Thù: Vậy rốt cuộc cậu hy vọng Nhiếp Thiên Thu tới tìm phiền toái hay là là không hy vọng hả?

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ:……ừmmmmm

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Là cái loại trong lòng vẫn muốn xưng bá võ lâm, nhưng hành động lại từ bỏ ấy

Côn Luân phái – Hà Điếu Yên:……

Phái Võ Đang – Trương Do: Đúng rồi, Nhiếp Thiên Thu còn nói, mấy môn phái chúng ta nếu như không có việc gì thì có thể bỏ phiếu cho cậu ta, trợ giúp cậu ta sớm ngày chiến thắng những minh tinh khác.

Mọi người:……

Nhiếp Thiên Thu bàn xong kế sách với Dung Thi Mặc thì gọi điện thoại cho đạo diễn, tỏ vẻ muốn xin nghỉ hai ngày, phối hợp với công việc của cảnh sát.

Lý Biên Du nghe vậy thiếu chút nữa hồn phi phách tán, vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Nhiếp Thiên Thu ở đầu bên kia trầm ngâm một chút: “Cảnh sát lục soát được một ít hàng cấm ở trong phòng cháu, muốn giữ cháu ở lại để giáo dục an toàn.”

Lý Biên Du hãi hùng khiếp vía, vị cảnh sát họ Dung nói rõ rõ là đến đây để điều tra m4 túy, vậy hàng cấm còn có thể là cái gì chứ???

Trong đầu sớm đã có ý tưởng, nhưng ông lại vẫn không dám tin tưởng: “Hàng, hàng cấm gì?”

Nhiếp Thiên Thu than một tiếng: “Cũng không có gì, chính là cháu dùng đồ điện công suất lớn, có khả năng gây ra hỏa hoạn, hầy, là cháu không tốt, không nên ăn lẩu ở trong phòng.”

Lý Biên Du: “……”

Ông hoàn toàn không tin vào lời nói của Nhiếp Thiên Thu. cảnh sát ở chỗ nào lại rảnh đến mức để ý người ta có dùng đồ điện công suất lớn hay không, rõ ràng chính là lý do mà Nhiếp Thiên Thu nghĩ ra để giấu tai mắt mọi người.

Trong lòng Lý Biên Du bi thương, xem ra Nhiếp Thiên Thu tàng trữ m4 túy đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.

Thật không nghĩ tới, một thần tượng danh tiếng tốt như vậy, thế mà cũng sa đọa rồi.

Lý Biên Du há miệng th0 dốc, cuối cùng vẫn không nói nghi ngờ ra khỏi miệng. Dù sao Nhiếp Thiên Thu vẫn là diễn viên chính, nếu nháo ra tai tiếng cũng sẽ ảnh hưởng đến đoàn phim, đặc biệt là tin đồn liên quan đến m4 túy. Nếu như xử lý không tốt, toàn bộ công tác của đoàn làm phim liền kiểm củi ba năm thiêu một giờ.

Nếu cậu ta đã tìm lý do, tuy rằng cái cớ này vô cùng ấu trĩ, Lý Biên Du vẫn quyết định trước tiên nên giấu giếm chuyện này đã, “Nếu đây đã là ý của cảnh sát, tôi cũng không thể không cho phép. Cậu phải phối hợp tốt với công tác của cảnh sát, sớm ngày trở về.”

Nhiếp Thiên Thu thế mà còn không để trong lòng, giọng nói không để tâm chút nào: “Vâng.”

Chuyện diễn viên chính không ở đoàn làm phim không thể nào giấu mọi người được, sau đó Lý Biên Du liền nói lại tình huống này với nhân viên công tác trong đoàn phim, vẫn là dùng lý do vụng về của Nhiếp Thiên Thu, còn dặn dò mọi người không cần lộ tiếng gió cho phía truyền thông kia.

Nhân viên công tác trong đoàn phim cũng không phải đồ ngốc, chỉ cần nghĩ một chút liền hiểu rõ. Không lâu sau, trong đoàn phim liền truyền ra tin đồn, nhưng bởi vì chuyện này rất nghiêm trọng, lại liên quan trực tiếp đến lợi ích của đoàn phim, mọi người chỉ dám thảo luận bí mật với nhau, tạm thời không có ai nói ra ngoài. Nhưng toàn bộ bầu không khí trong đoàn phim lại mắt thường có thể thấy được mà trầm trọng lên. Diễn viên chính xảy ra chuyện như vậy, tương lai bộ phim này thế nào vẫn còn là một ẩn số, nhất thời trong lòng mọi người đều có chút mê mang.

Có một số người tính cách không tốt đã bắt đầu tổ chức thành đoàn mắng Nhiếp Thiên Thu.

……

Không khí bên phía đoàn phim vô cùng trầm trọng, phân cục phía đông cũng không thoải mái. Nhiếp Thiên Thu giao kẹo chín màu bị người khác nhét vào vali hành lý của mình giao cho Dung Thi Mặc, Dung Thi Mặc nói với những người khác ở trong cục là nhặt được ở khách sạn. Tuy rằng không phải trực tiếp lục soát được ở phòng của Nhiếp Thiên Thu, nhưng làm người bị mật báo, Nhiếp Thiên Thu trở thành người bị hiềm nghi nhất. Vì vậy hắn liền mãnh liệt giữ Nhiếp Thiên Thu ở trong cục.

Dung Thi Mặc vô cùng nghi ngờ hệ thống ở phân cục này, rất nhiều chuyện đều không dám mượn tay người khác làm, chỉ để hai người mình tin được nhìn chằm chằm Trì Thái Hành, còn chính bản thân mình thì điều tra bối cảnh từng người ở trong cục.

Mà làm người bị “giam”, Nhiếp Thiên Thu nhãn rỗi ăn không ngồi rồi ngồi trong phòng tối chơi bài.

Hạ Tinh Hàng vốn dĩ muốn lưu lại nói chuyện với cậu nhưng lại bị Dung Thi Mặc tỏ vẻ không có người bị giam nào lại có người ở lại nói chuyện cùng. Hắn không thể làm gì khác đành hậm hực rời đi, quyết định ở bên ngoài khống chế xã giao cho Nhiếp Thiên Thu thật tốt.

Nhiếp Thiên Thu vẫn rất vừa lòng với biểu hiện của Hạ Tinh Hàng. Cậu ta đủ kính yêu với sư phụ tương lai, lại không đến mức quá ngốc nghếch lao lên phía trước, hoàn toàn tin tưởng vào sư phụ của mình.

Trừ bỏ tuổi có chút lớn, có thể nói là một đệ tử hoàn mỹ.

Trong lòng cậu âm thầm cân nhắc tìm một thời gian thích hợp nói chuyện thu đồ đệ với cậu ta, nhưng còn có chút lo lắng vạn nhất cậu ta vui mừng quá đỗi mà đăng mấy lời linh tinh rối loạn gì đó lên weibo chính thức của Tinh Trần Trung Quốc thì có chút phiền toái.

Trong lúc chơi bài, cậu nhân viên có kỹ thuật diễn kém cỏi kia đẩy cửa tiến vào, bưng một chén nước cho cậu, bộ dáng vẫn có chút co rúm như trước: “Anh muốn uống nước hay không?”

Chủ phòng của Nhiếp Thiên Thu đúng lúc chưa ấn bắt đầu ván bài mới, nghe vậy cậu ngẩng đầu lên một chút, cười nói: “Cảm ơn, cậu cứ để đấy.”

Cậu cảnh sát kia nhìn cậu một cái, không nói gì nữa, để ly giấy lên mặt bàn rồi đi ra ngoài.

Nhiếp Thiên Thu nhìn theo bóng dáng cậu ta ra ngoài, sau đó gọi Dung Thi Mặc lại đây: “Đội trưởng Dung, phiền anh mua cho tôi một cốc cà phê.”

Vẻ mặt Dung Thi Mặc đen sì: “Cậu coi tôi là ai chứ?”

Nhiếp Thiên Thu vô cùng thất vọng với hắn: “Anh đã nói là sẽ bảo vệ tôi, hiện tại tôi sắp khát đến chết, vậy mà anh còn không muốn mua hộ sao?”

Dung Thi Mặc nhìn nét mặt tỏa sáng của đối phương, lại dõng dạc mà nói chính mình sắp chết khát, không khỏi có cảm giác vô lực.

Tuy rằng cậu ta nói không có hứng thú với việc xưng bá võ lâm, nhưng giờ khắc này, Dung thi Mặc lại cảm thấy cậu ta cũng không tốt hơn Nhiếp Thải bao nhiêu.

Dung Thi Mặc liếc mắt nhìn chén nước trên bàn, nói: “Không phải có nước ở đây sao? Cậu khát thì uống cái này là được mà.”

Nhiếp Thiên Thu lắc lắc ngón tay: “Hiện tại tôi không tin tưởng vào bất ký người nào trong cục cảnh sát, nước mấy người đưa tới tôi sẽ không uống đâu.”

Dung Thi Mặc chảy mồ hôi: “Không đến mức đó chứ.”

Nhiếp Thiên Thu xùy một tiếng: “Cận thận dùng thuyền được vạn năm, đặc biệt là lại nước tự mình đưa tới cửa này.”

Dung Thi Mặc bắt được trọng điểm: “Nước tự mình đưa tới cửa?”

Hắn nhíu mày, trong cục cảnh sát có rất nhiều chuyện cần làm, người bị giam giữ bình thường đều không phải là người tốt, nếu như không phải có hiềm nghi thì cũng là bị yêu cầu, trong cục sẽ không đưa nước đến phòng tối.

Nhiếp Thiên Thu cười nói: “Còn không phải là cậu cảnh sát nhát như chuột kia của mấy anh sao, tuy rằng tốt chất của cậu ta không tốt, nhưng con người lại khá tốt.”

Sắc mặt Dung Thi Mặc càng thêm ngưng trọng: “Cậu ta chỉ là nhát gan, làm việc cũng sợ hãi rụt rè, nhưng trước kia thái độ của cậu ta với người bị hiềm nghi cũng không tốt như vậy.”

Nhiếp Thiên Thu “A” một tiếng, biểu tình lại không chút ngoài ý muốn: “Như vậy sao, vậy đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.”

Dung Thi Mặc nhìn cậu, biểu tình có chút vi diệu: “Kỳ thật cậu đã sớm đoán được có vấn đề đúng không?”

Cuối cùng Nhiếp Thiên Thu cũng đánh xong lá bài cuối cùng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh có muốn biết vì sao không?”

Dung Thi Mặc tò mò nhìn cậu.

Nhiếp Thiên Thu nói: “Có hai điểm, thứ nhất, tuy rằng cậu ta thoạt nhìn kỹ thuật diễn không tốt lắm, nhưng mà trực giác của một diễn viên chuyên nghiệp nói cho tôi biết, thật ra cậu ta chính là ảnh đế của cục cảnh sát này. Loại kỹ thuật diễn như người mới này rất dễ đánh lừa người khác, nếu như không phải người trong nghề sẽ không nhìn ra.”

Dung Thi Mặc: Tôi sẽ im lặng nhìn cậu giả ngầu.

Dung Thi Mặc: “Điểm thứ hai thì sao?”

Nhiếp Thiên Thu hơi hơi ngẩng đầu lên, giống như là đang nhớ lại chuyện xưa: “Khi tôi còn nhỏ sư phụ thường xuyên đánh nhau với người ta sau đó bị bắt. Ông ấy nói với tôi, người trong cục cảnh sát đều không có tình người, chưa bao giờ chủ động đưa nước cho ông ấy…”

Dung Thi Mặc: “……”

Dung Thi Mặc cảm thấy chính mình cần phải đứng ra giải thích lại hiểu nhầm cho nhân viên chính phủ: “Sư phụ cậu nói hươu nói vượn, trừ phi là bận quá không có thời gian, bằng không chúng tôi vẫn tương đối có tình người với đối tượng bị hiềm nghi, không đến mức ngay cả cốc nước cũng không có.”

Nhiếp Thiên Thu tỏ vẻ đồng tình, nói: “Tôi cũng thường nói với ông ấy như vậy. Cảnh sát người ta đều vì nước vì dân, sao có thể ngay cả một chén nước cũng không cho chứ. Khẳng định là số lần ông ấy bị bắt quá nhiều, hơn nữa mỗi lần đó đều đánh người đến mặt mũi bầm dập, lúc nghiêm trọng còn đánh trật khớp người ta. Nếu tôi là người ở cục cảnh sát, tôi cũng không thích ông ấy…”

Dung Thi Mặc: “……”

Hiểu rồi, Nhiếp Thải không chỉ là tai họa với võ lâm, hóa ra cũng tạo thành áp lực không nhỏ với nhân viên công vụ.

Nhiếp Thiên Thu vẫn còn tiếp tục: “Nhưng mà chủ yếu là do mấy người ở cục cảnh sát chưa đủ hiểu biết về ông ấy. Anh cũng biết sư phụ tôi mà, chỉ là đem người đánh đến mặt mũi bầm dập khẳng định đã thủ hạ lưu tình. Dù sao thì giết người là phạm pháp……”

Dung Thi Mặc cảm thấy nếu như tiếp tục nghe nữa thì mình sẽ lạnh lòng, hắn vội lấy chén nước kia đi: “Tôi cầm chén nước này đi kiểm tra một chút.”

Nhiếp Thiên Thu “A” một tiếng: “Để lại một nửa.”

Dung Thi Mặc lập tức hiểu được ý định của cậu, lập tức để lại một nửa.

Trước khi đi, Nhiếp Thiên Thu u oán nhìn hắn: “Có thể mua cà phê cho tôi trước được không?”

Dung Thi Mặc: “Mua mua mua.”

Không bao lâu, cậu cảnh sát tên là Tất Giang lại mượn cớ vào phòng tối một lần, nhìn thấy chén nước kia đã bị uống hơn nửa, Nhiếp Thiên Thu còn chủ động nói chuyện với cậu ta: “A, sắp hết nước rồi, có thể lấy thêm cho tôi một chén nữa không?”

……

Dung Thi Mặc mang nước đi kiểm tra, kết quả rất nhanh đã có. Trong nước này quả nhiên bị bỏ thêm đồ vào, thành phần giống như kẹo chín màu.

Cùng ngày hôm đó, Tất Giang lại tìm Dung Thi Mặc, nói kể quả kiểm tra nước tiểu của Nhiếp Thiên Thu có sai sót, yêu cầu Nhiếp Thiên Thu kiểm tra một lần nữa.

Tất Giang vẫn là bộ dáng sợ hãi rụt rè, nhát gan sợ phiền phức kia, nếu như không phải Nhiếp Thiên Thu nhắc tới, chỉ sợ cậu ta không thể bị nghi ngờ nhanh như vậy.

Nhiếp Thiên Thu nhịn không được mà phát biểu suy nghĩ của bản thân mình: “Tôi cảm thấy cục của các anh thiếu cậu ta một cái tượng vàng.”

Thế nhưng Dung Thi Mặc không có cách nào tiếp thu thoải mái như Nhiếp Thiên Thu. Tất Giang là người ở trong cục đã lâu, năng lực công tác không tốt, tính cách cũng thực yếu đuối, là nhân vật dù ở trong cục cũng dễ dàng bị xem nhẹ, ngày thường chủ yếu làm mấy công việc lặt vặt chạy đi chạy lại.

Không ngờ tính cách cậu ta như vậy, hóa ra đều giả vờ, bởi vì vừa lúc loại người như thế này rất dễ tránh khỏi tai mắt của người khác động tay động chân.

Mặc dù trong lòng Dung Thi Mặc không biết nói cái gì, nhưng mà việc nào ra việc đó, hắn cũng sẽ không bởi vì tình nghĩa đồng nghiệp lâu năm mà bao che cho cậu ta. Sau khi xác định được mục tiêu, công việc tiếp theo cũng dễ làm hơn.

Đầu tiên là Dung Thi Mặc cho Tất Giang xem một kết quả kiểm tra nước tiểu giả, sau đó nhân lúc cậu ta không chú ý thì bí mật nhét máy nghe trộm vào người cậu ta.

Tất Giang thật sự như người trong suốt ở trong cục, ngay cả chính cậu ta cũng không thể tưởng tượng được sẽ có người âm thầm quan sát mình. Sau đó, Dung Thi Mặc nhanh chóng nghe được tin tức mà mình muốn biết.

“Ừ ừ, ổn, tuy rằng không biết vì sao bao hàng kia không ở trong phòng của Nhiếp Thiên Thu, nhưng mà tìm được ở khách sạn. Nhiếp Thiên Thu kiểm tra nước tiểu dương tính, cơ bản có thể khẳng định anh ta sử dụng m4 túy. Dung Thi Mặc đang viết báo cáo, chuẩn bị chính thức khởi tố Nhiếp Thiên Thu.”

“Trong vòng hai ngày này sẽ công bố ra ngoài, bây giờ mấy người bắt đầu tạo thế là được… Không khách khí, đây là điều em nên làm. Chỉ là cái kia, anh Đồ, anh xem xem, lần này em làm chuyện này ở trong cục, tính nguy hiểm rất lớn, tiền trà nước có thể nhiều thêm một chút hay không?”

Dung Thi Mặc tìm thân tín đi theo Tất Giang. Thật ra hắn muốn tra rõ tin nhắn qua lại cùng tải khoản ngân hàng của Tất Giang, nhưng mà cái này yêu cầu kỹ thuật cao, hắn lại không có cách nào hoàn toàn tin tưởng người trong cục. Cuối cùng vẫn là do Nhiếp Thiên Thu gợi ý cho hắn, để hắn đi tìm Hà Phương Ngại của Cái Bang.

Nhiếp Thiên Thu còn nói cho hắn biết lần trước có thể tìm được hang ổ của Cái Bang Quảng Thành cũng có một phần công lao của Hà Phương Ngại, vì vậy Dung Thi Mặc tự nhiên không hề nghi ngờ kỹ thuật cùng con người của anh ta.

Chỉ là tuy rằng Võ Đang có quen biết với Cái Bang, nhưng mà Điệp Thành cùng Dương Xuyên cách nhau khá xa, Dung Thi Mặc cùng Hà Phương Ngại không có thân quen, tùy tiện tìm người ta cũng không tốt.

Cuối cùng vẫn là Nhiếp Thiên Thu đứng ra gọi điện cho Hà Phương Ngại, Hà Phương Ngại thực sảng khoái mà đồng ý.

Dung Thi Mặc vô cùng ngạc nhiên: “Không ngờ quan hệ của cậu cùng Cái Bang tốt như vậy!”

Nhiếp Thiên Thu xua xua tay: “Cũng không đến nỗi, tôi là cổ đông lớn của Đả Câu võng, anh ta không nể mặt tôi thì cũng phải nể mặt số cổ phần kia.”

Dung Thi Mặc ngây người: “Không, không thể ngờ được……”

……

Hà Phương Ngại không hổ là nhân viên chuyên nghiệp, nhanh chóng phá giải được di động cùng tài khoản của bạn bè thân thích bên người Tất Giang. Hắn tra được cậu ta thường xuyên qua lại với một số điện thoại đáng ngờ cùng với một tài khoản tiết kiệm không bình thường. Không chỉ như thế, hắn còn từ mạng lưới điện thoại phức tạp như vậy tra được một dãy số khác, là của một cảnh sát khác trong cục của bọn họ

Có manh mối này, bọn họ không cần phí nhiều công sức đã xác định được hai địa điểm, một chỗ ở Điệp Thành, một chỗ khác lại ở Dương Xuyên. Phạm vi xâm nhập của đường dây buôn bán m4 túy này còn rộng hơn dự đoán của bọn họ.

Dung Thi Mặc âm thầm bố trí, bởi vì phải hợp tác với tỉnh khác, hắn liền hướng lên trên xin thêm người, im hơi lặng tiếng bắt đầu hành động thu lưới.

~ Hết chương 46~