Đường Phi Yên kiểm tra thân thể cho Hạ Thù xong, lấy vở ra vừa ghi vừa nói: “Cũng ổn rồi, lại nằm thêm nửa tháng nữa là có thể xuất viện.’

Phó Hội nhíu mày lại: “Còn phải ở lâu như vậy sao?”

Đường Phi Yên lãnh đạm nhìn hắn một cái: “Nếu không phải Hạ Thù thông minh đưa cậu tới chỗ tôi, cậu ít nhất phải nằm nửa năm.”

Hạ Thù nghe vậy lắp bắp kinh hãi: “Y thuật của cô đã trâu bò đến mức này sao?”

Đường Phi Yên trừng mắt nhìn hắn một chút: “Không phải y thuật của tôi trâu bò, là thân thể cậu ta đã kiểm tra ra được một loại thuốc độc, sau khi bị người Thanh Long Bang đả thương đã khuếch tán, vừa hay Đường Môn có thuốc giải.”

Hạ Thù kỳ quái nói: “Tại sao lại có thuốc độc?”

Trên mặt Phó Hội cũng hiện ra vẻ khó hiểu.

Đường Phi Yên nói: “Cái này phải hỏi Phó Hội, đây là một loại độc mãn tính, dùng trong thời gian dài sẽ không chế tâm trí, giống như m4 túy vậy, nhưng tính gây nghiện không rõ ràng như vậy. Nếu như sử dụng nội lực thì sẽ khiến cho chất độc nhanh chóng phát tán.”

Sắc mặt Phó Hội như sương lạnh, rốt cuộc cũng nhớ ra: “Cơm nước ở Thanh Long Bang được chuẩn bị thống nhất, chẳng lẽ bọn họ đã thêm vào trong đồ ăn, dùng để khống chế bang chúng.”

Sắc mặt Hạ Thù cũng nặng nề, “Không chỉ là khống chế, nếu như có người nào không nghe lời, chỉ cần thúc giục nội lực liền giống như đưa vào chỗ chết, thật là ác độc.”

Lúc này Phó Hội mới ý thức được trước đó mình đã ở trong hoàn cảnh nguy hiểm đến mức nào, cả người không khỏi toát mồ hôi lạnh.

“Đã giải cho cậu, lại điều trị thêm mấy ngày nữa là tốt rồi.” Sắc mặt Đường Phi Yên vẫn không thay đổi, cầm một cái túi nhỏ đưa cho Hạ Thù, “Mỗi ngày một lần, đừng để người ở bệnh viện phát hiện.”

Nhiếp Thiên Thu đột nhiên lên tiếng: “A, trùng hợp như vậy sao, Đường Môn đúng lúc có thuốc giải thuốc độc của Thanh Long Bang?”

Đường Phi Yên liếc mắt nhìn cậu một cái: “Có ý kiến sao?”

Nhiếp Thiên Thu “Hì hì” cười: “Vốn dĩ có một chút, cô vừa hỏi tôi liền không có ý kiến gì nữa.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng sau khi cậu đưa ra ý kiến này, những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía Đường Phi Yên.

Sắc mặt Đường Phi Yên vẫn không đổi: “Nhìn tôi cũng vô dụng, không biết.”

Cô nổi tiếng là có tính tình không tốt, nếu đã nói như vậy, mọi người cũng không tiện làm rõ ràng hơn nữa.

Nhiếp Thiên Thu lại nói với Phó Hội: “Lại nói tiếp, so với điều trị thân thể, tôi cảm thấy càng nên tăng cường bảo vệ phòng bệnh mới đúng.”

Hạ Tinh Hàng tỏ vẻ đồng ý: “Đúng vậy, chỉ sợ người của Thanh Long Bang sẽ không dễ dàng buông tha anh.”

Vẻ mặt Hạ Thù như đã dự đoán trước từ lâu: “Đây chính là lý do vì sao tôi tốn bao nhiêu công sức để chuyển nó đến chỗ này.”

Sau đó thấy Đường Phi Yên lạnh lùng mà quét phòng bệnh một vòng: “Ai dám tới bệnh viện gây chuyện……”

Cô lập tức nắm tay, khớp xương phát ra mấy tiếng “rắc rắc rắc”.

Nhiếp Thiên Thu tiến lại gần Hạ Tinh Hàng, nhỏ giọng nói: “Tính cách cùng hình tượng của cô ấy thật sự có sự chênh lệch rất lớn nha!”

Hạ Tinh Hàng cảm thấy có một hơi thở ấm áp khẽ phả vào tai mình khiến cho lỗ tai hắn hơi đỏ lên, hắn ho nhẹ một tiếng, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại: “Thường xuyên có người bệnh bị bề ngoài của cô ấy lừa dối nên muốn theo đuổi, cuối cùng đều khóc lóc xuất viện.”

Đường Phi Yên kiểm tra xong phòng liền rời đi, trước khi đi còn lạnh lùng nói, “Mấy người cũng nên rời đi thôi, đừng ảnh hưởng đến người bệnh nghỉ ngơi.”

Thích Nhạc cùng Hạ Thù còn đang thảo luận xem nên trợ giúp những người tàn tật bị cứu ra như thế nào, Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng chào hỏi hai người một tiếng rồi rời đi trước.

Hai người đến tầng hầm gửi xe. Bởi vì người ở bệnh viện rất nhiều nên xe của Hạ Tinh Hàng đỗ ở tận trong góc. Hạ Tinh Hàng mới vừa lấy chìa khóa xe ra, đột nhiên có một người lao ra từ cánh cửa ở bên cạnh. Dưới chân người nọ như có gió, nhanh chóng tiến đến giơ chưởng về phía Nhiếp Thiên Thu.

“Thầy ơi, cẩn thận!” Mắt phượng của Hạ Tinh Hàng mở lớn, phản ứng cực nhanh mà vọt đến trước người Nhiếp Thiên Thu. Hắn nâng một cánh tay chặn lại một chưởng của người nọ, sau đó khủy tay dùng lực, hất người nọ ra ngoài.

Không ngờ cơ bắp của người kia cứng như khối sắt, bị va chạm như vậy, tuy rằng có chút lảo đảo nhưng lại không bị thương chút nào, trở tay lại một chưởng chụp về phía này.

Hạ Tinh Hàng không vội vàng, trong tay vận khí, đột nhiên giơ tay chống lại chưởng của đối phương.

Chỉ nghe “Phanh ——” một tiếng nhỏ, người nọ lại bị Hạ Tinh Hàng đẩy lui về phía sau một khoảng.

Người nọ cảm thấy ngoài ý muốn, quát: “Mày là người nào?”

Hai mắt Hạ Tinh Hàng hơi hơi chớp động, lộ ra một tia hơi thở nguy hiểm, hỏi ngược lại: “Mày mới là người nào?”

Người nọ tức giận hừ một tiếng: “Tới lấy mạng chó của bọn mày.”

Nhiếp Thiên Thu ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Đám gà Thanh Long Bang nói chuyện đều bành trướng như vậy sao?”

Vừa dứt lời liền thấy người nọ nhanh chóng móc ra một khẩu súng lục từ trong túi áo khoác trên người, hướng về phía Nhiếp Thiên Thu cười lạnh: “Chính là bành trường như vậy đó.”

Hạ Tinh Hàng lắp bắp kinh hãi, gần như là theo bản năng mà đứng chắn trước người Nhiếp Thiên Thu.

Trong lòng Nhiếp Thiên Thu cảm động. Không ngờ vì để học được võ công mà người này lại có tinh thần hi sinh như vậy. Nếu như không dạy võ công cho người ta thì đúng là có chút xin lỗi với tấm long này mà.

Trong lòng Nhiếp Thiên Thu nghĩ lung tung rối loạn nhưng đông tác trên tay lại không chút chần chừ mà đẩy Hạ Tinh Hàng ra.

Hạ Tinh Hàng biến sắc: “Thầy ơi, không thể ——”

Ngay lúc hắn lên tiếng, ngón tay người nọ đã khẽ động vào cò súng. Hạ Tinh hàng có thể nhìn thấy phía họng súng đen ngòm kia phun ra chút khói, cả trái tim gần như đã dừng lại ngay giờ phút đó.

Sau đó hắn thấy Nhiếp Thiên Thu nhẹ nhàng giơ tay phải lên: “Hầy, muốn giết tôi, ít nhất cũng phải mang súng máy tới chứ.”

Chỉ thấy giữa ngón cái cùng ngón trỏ của cậu có kẹp một viên đạn, còn có chút khói đang tỏa ra.

Người kia dường như không thể tin được mà trợn mắt, Hạ Tinh Hàng cũng mở to hai mắt, bên tai dường như vẫn còn văng vẳng câu nói lúc trước của Nhiếp Thiên Thu ——

Võ công thiên hạ, chỉ nhanh không phá, nhanh thì nhanh, ít nhất cũng phải nhanh hơn viên đạn.

Thế mà… Lại là sự thật.

Giây tiếp theo lại thấy Nhiếp Thiên Thu đột nhiên ném viên đạn xuống dưới đất, cả khuôn mặt nhíu lại: “Mẹ nó, bỏng chết ông rồi.”

Hạ Tinh Hàng tâm tình phức tạp: “Thầy ơi, anh tránh ra là được rồi……” Cũng không cần dùng tay tiếp mà.

Nhiếp Thiên Thu vẫn còn đang xoa xoa tay: “Còn không phải là tôi định dọa thằng đó một chút sao.”

Quả nhiên người đàn ông kia dị dọa đến đơ người, lúc này mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng xoay người muốn chạy trốn.

Hạ Tinh Hàng sao lại để cho hắn chạy thoát được, đang muốn vận công đuổi theo liền thấy hai chân người nọ đột nhiên dừng lại, không hề báo động trước mà nằm liệt giữa đường, ngay cả tiếng kêu cũng chưa kịp phát ra,

Theo sau là Đường Phi Yên bước ra từ sau cánh cửa, đá người nọ một cái, hờ hững nói: “Cầm súng mà cũng không đánh lại người ta, cũng chỉ có phế vật Thanh Long Bang thôi.”

Cô nói xong liền ngồi xuống, lấy từ đầu gối người nọ một cái không biết là thứ gì, sau đó lấy cồn luôn mang theo trên người ra xoa xoa một chút, bình tĩnh c4m vào trên lỗ tai.

Lúc này Hạ Tinh Hàng mới thấy rõ, đồ vật kia hóa ra là khuyên tai thủy tinh mà cô vẫn luôn đeo trên tai.

Đường Phi Yên liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Mới vừa có người nhà bệnh nhân đến nói nhìn thấy một người khả nghi ở bãi đỗ xe cho nên tôi đến đây nhìn xem, không ngờ lại đuổi kịp lúc đại minh tinh thể hiện tài năng.”

Hạ Tinh Hàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, xem ra cô vẫn chưa nhìn thấy được màn mình ra tay kia.

Đường Phi Yên nhìn Nhiếp Thiên Thu, trong mắt có một chút khen ngợi: “Cậu quả nhiên rất lợi hại.”

Nhiếp Thiên Thu nhìn người đang nằm trên mặt đất, khách khí nói: “Cô cũng không tồi.”

Lúc người nọ ngã xuống ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp phát ra, hiển nhiên là trên ám khí của Đường Phi Yên có độc. Nhiếp Thiên Thu nhịn không được liền tò mò hỏi: “Khuyên tai kia của cô, có độc đúng không?”

Đường Phi Yên: “Đương nhiên, ám khi Đường Môn từ trước đến nay đều nổi tiếng về tốc độ cùng độc dược.”

Nhiếp Thiên Thu vô cùng kính nể: “Cô c4m vào lỗ tai như vậy, không sao chứ? Lỗ tai có thể biến thành màu đen hay không?”

Đường Phi Yên: “……”

Nhiếp Thiên Thu vẫn còn nghiên cứu: “Hay là trên lỗ tai của cô có thuốc giải? Liệu có phiền toái hay không?”

Đường Phi Yên: “Hai người đi trước đi, tôi muốn báo cảnh sát, đại minh tinh như cậu tốt nhất đừng ở lại hiện trường, miễn cho người khác bàn tán.”

Nhiếp Thiên Thu nhịn không được lại hỏi: “Vậy sau đó cô định giải thích chuyện độc dược thế nào đây?”

Đường Phi Yên: “…… Tôi sẽ giải độc.”

Nhiếp Thiên Thu “À” một tiếng: “Vậy thì chúng tôi đi trước đây.”

Dứt lời quả thực không có chút khách khí nào, cùng Hạ Tinh Hàng song song rời đi.

Dọc theo đường đi, Nhiếp Thiên Thu khen ngợi Đường Phi Yên: “Trước kia đã nghe nói ám khí của Đường Môn lợi hại, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Hạ Tinh Hàng “Ừm” một tiếng: “Đường Phi Yên cũng được coi là đệ tử xuất sắc trong thế hệ này của Đường Môn, ám khí cô ấy học gọi là ‘ hoa rơi khấu ’, hình như trong thế hệ này cũng chỉ có một mình cô ấy học được.”

Nhiếp Thiên Thu cảm khái: “Vậy mới đúng là vừa có sắc vừa có tài!”

Hạ Tinh Hàng lại không đáp lại, Nhiếp Thiên Thu cho rằng hắn không nghe rõ, còn tri kỷ mà giảng giải cho hắn: “Từ ‘mới’ này của tôi có hai ý nghĩa nha, đồng thời khen ngợi tài hoa cùng dáng người của cô ta.”

Hạ Tinh Hàng rầu rĩ mà lên tiếng, vẫn nghiêm túc lái xe.

Nhiếp Thiên Thu không biết tại sao cảm xúc của hắn bỗng nhiên hạ xuống, nhưng cậu cũng không không phải thực để ý, lại thay đổi đề tài nói: “Cậu cũng rất lợi hại, vừa mới xem chiêu thức lúc nãy của cậu lộ ra, là đã học xong tâm pháp tôi đưa đúng không?”

Cậu vừa nói vừa duỗi tay nắm lấy cổ tay Hạ Tinh Hàng, rót vào một tia chân khí. Sau đó, cậu có chút ngoài ý muốn nhướn mày, “Nếu như không phải tuổi cậu quá lớn thì bây giờ tôi đã thu cậu làm đồ đệ rồi.”

Hạ Tinh Hàng liếc mắt nhìn Nhiếp Thiên Thu một cái, đột nhiên nói: “Không sao.”

Nhiếp Thiên Thu:?

Cậu có chút không hiểu được Hạ Tinh Hàng. Phí sức lớn như vậy, vừa ra tiền lại xuất lực, lúc nãy còn một bộ muốn hiến thân như vậy, còn không phải là vì học võ sao? Tại sao bây giờ lại thản nhiên như vậy?

Chẳng lẽ là là do bộ tâm pháp kia đã làm cậu ta thăng hoa?

Nhiếp Thiên Thu quyết định trở về lại nghiên cứu bộ tâm pháp kia một lần nữa, xem liệu có phải mình đã đưa bản lậu cho hắn hay không.

Cậu nghĩ nghĩ rồi lại nói, “Khi vào về tôi sẽ đưa một bộ chưởng pháp cho cậu, nhìn dáng vẻ này của cậu, phỏng chừng tự học cũng không là vấn đề.”

Thái độ của Hạ Tinh Hàng vẫn nhàn nhạt như cũ: “Được.”

Nhiếp Thiên Thu không biết trong hồ lô của hắn có cái gì, tại sao tính tình lại thay đổi thất thường như thế. Cậu nhăn mũi lại, đơn giản tựa vào ghế rồi ngủ mất.

Buổi tối, Đường Phi Yên hồi phục kết quả thẩm vấn của cảnh sát, người tập kích bọn họ ở bãi đỗ xe kia quả nhiên là người của Thanh Long Bang. Người nọ vốn tới để ám sát Phó Hội nhưng không ngờ đụng phải Nhiếp Thiên Thu ở bãi đỗ xe, lâm thời thay đổi đối tượng gây án.

Thông qua người này, cảnh sát lại đuổi bắt được một đám dư nghiệt còn sót lại của Thanh Long Bang, quét sạch uy hiếp tiềm tàng.

Nhiếp Thiên Thu nhanh chóng gửi tin cho Hạ Thù: Lại cứu Phó Hội một lần!

Hạ Thù:……

Nhiếp Thiên Thu: Làm người, cần tri ân báo đáp

Hạ Thù: Cậu nói thẳng đi

Nhiếp Thiên Thu: Sau này để Cái Bang của ngài bỏ phiếu cho tôi!!!

Hạ Thù: Không cần tôi nói, hiện tại mỗi người bọn họ có ít nhất hai tài khoản, đều chờ cống hiến sức lực vì cậu.

Một tuần sau, Hà Phương Ngại hẹn Nhiếp Thiên Thu chính thức gặp mặt, cũng đưa cho cậu một phương án góp vốn sau khi các cấp quản lý lãnh đạo của công ty thảo luận xong. Nhiếp Thiên thu chính thức nhập cổ vào Đả Câu võng, trở thành một trong những cổ đông lớn nhất của trang web này.

Sau khi Nhiếp Thiên Thu nhập cổ, định giá của Đả Câu võng cũng được tăng lên một tầm cao mới.

Với tư cách là cổ đông ban đầu, Hạ Thù nhận được một số tiền xa xỉ. Số tiền này được hắn dùng để giải quyết chuyện nhà xưởng ở quê nhà Phó Hội cùng cứu trợ những người tàn tật đã được giải cứu ra ngoài.

Lúc sau, bắt đầu từ chính quyền tỉnh, có Nhiếp Thiên Thu cùng Pineapple Live quyên góp và Hạ Thù bỏ vào một phần, vấn đề cứu trợ những người tàn tật này cũng đã có một phương án giải quyết tương đối thích hợp.

Bởi vì sự kiện phát sóng có ảnh hưởng lớn, còn có không ít người tình nguyện đến Dương Xuyên cùng Quảng Thành, tự nguyện tham dự kế hoạch giúp đỡ những người này.

Sau đó có không ít người tình nguyện đăng bài lên mạng, ở viện phúc lợi dành cho người tàn tật thường xuyên nhìn thấy một thiếu niên bận rộn không ngừng, những lúc nhàn rỗi còn sẽ tụng kinh cầu phúc cho những người tàn tật ở đây. Bọn họ vô cùng hoài nghi liệu đây có phải là một vị hòa thượng để tóc tu hành hay không.

Có một số bài còn có cả ảnh kèm theo, đều là ảnh chụp lén bóng dáng hoặc sườn mặt hoặc là ảnh chính diện từ phía xa, nhìn đều không rõ ràng, nhưng có thể phân biệt được người này còn rất trẻ tuổi, bộ dáng còn chưa nảy nở hết nhưng cả người lại toát ra một phong thái như thế ngoại cao nhân. Nhìn qua thì có chút không hợp, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta có cảm giác yên bình, quả thực có vài phần như cao tăng đắc đạo.

Còn có một số người chụp được ảnh thiếu niên nghiêm túc ngồi trên ngạch cửa nghiêm túc đọc sách. Dân mạng sôi nổi thảo luận xem người này đang đọc sách gì, có bài đăng trước đó, mọi người đều suy đoán liệu đây có phải là quyển kinh thư nào không.

Thằng đến khi có một dân mạng kỹ thuật cao, sau khi phóng to, phân tích đối chiếu đã tìm được đáp án.

【 Kinh thư cái khỉ, là tiếng anh thi lên thạc sĩ =_=】

Dân mạng:……

Hội tuổi già không nơi nương tựa:

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: @ Cái Bang – Hạ Thù, đồ chó, cậu thông đồng với Nhiếp Thiên Thu cũng không nói một tiếng!

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Có cơ hội ôm đùi cũng không mang tôi theo! Quá đáng!

Cái Bang – Hạ Thù:……

Cái Bang – Hạ Thù: Là do tôi đang tra chuyện của Cái Bang Quảng Thành, nếu như nói ra, ai biết cậu có để lộ tiếng gió hay không!

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Cậu có ý gì! Khinh thường ai đấy?

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Miệng tôi rất kín, miệng tôi nổi tiếng là tự mang khóa kéo nhỏ đấy

Cái Bang – Hạ Thù: Đánh cược không, tôi thấy miệng cậu như chun quần ấy

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Nhịn không nổi, tới quyết đấu.

Cái Bang – Hạ Thù: Không có thời gian, tôi mới thu đồ đệ, vô cùng bận ~

Đường Môn – Đường Phi Linh: Thu đồ đệ?

Đường Môn – Đường Phi Linh: Được đề cử là truyền nhân?

Cái Bang – Hạ Thù: Đúng vậy

Đường Môn – Đường Phi Linh: Phó Hội từ bỏ rồi sao?

Cái Bang – Hạ Thù: Nhiếp Thiên Thu đã khiến tôi hiểu được một đạo lý, tìm truyền nhân nên tìm người chênh lệch tuổi lớn, bằng không tương lai già rồi ai dựa ai khó mà nói được

Đường Môn – Đường Phi Linh: Cuối cùng ngài cũng hiểu được đạo lý này ~

Đường Môn – Đường Phi Linh: Cho nên mới nói cứ giống Đường Môn chúng tôi này, tự mình sinh là tốt nhất, không cần phải lo lắng về tuổi.

Cái Bang – Hạ Thù:……

Côn Luân phái – Hà Điếu Yên: Chúc mừng Cái Bang

Phái Võ Đang – Trương Do: Chúc mừng

Thích Nhạc: Chúc mừng

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ:

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Cái Bang cũng có hậu

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Lòng tôi lạnh rồi

Đường Môn – Đường Phi Linh: Đừng lo lắng, nếu như thật sự đến đường cùng, còn có một biện pháp cuối cùng

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Biện pháp gì?

Đường Môn – Đường Phi Linh: Kết hôn

Đường Môn – Đường Phi Linh: Sinh con

Đường Môn – Đường Phi Linh: Nhớ làm tốt khâu khám thai, sinh tốt dưỡng tốt. Khuyết điểm duy nhất là không thể trả hàng

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Mẹ nó, cậu là đại sứ khuyến khích sinh sản quốc gia đúng không!

~ Hết chương 32~