@ Tinh Trần Trung Quốc: Vô điều kiện tin tưởng ngài @ Nhiếp Thiên Thu.

Nhiếp Thiên Thu:……

Nhiếp Thiên Thu: Weibo này người của bộ phận thị trường đăng?

Hạ Tinh Hàng: Em tự mình đăng.

Hạ Tinh Hàng: # fans tự mình tu dưỡng #

Nhiếp Thiên Thu: Tôi ngửi được một tia hơi thở của fans não tàn…

Nhiếp Thiên Thu: Hiện tại tôi thực sự lo lắng, dưới sự dẫn dắt của cậu, liệu Tinh Trần Trung Quốc còn thể kiên trì đến ngày tôi chinh phục biển sao trời mênh mông không……

Hạ Tinh Hàng: Có anh làm người phát ngôn, Tinh Trần Trung Quốc nhất định sẽ đi xa hơn.

Hạ Tinh Hàng: Em sẽ không nhìn lầm người.

Cũng may Hạ Tinh Hàng còn không có thật sự kích động như vậy, ngay sau đó, weibo chính thức của Tinh Trần Trung Quốc lại đăng thêm một bài giải thích, tỏ vẻ bọn họ đã tiến hành khảo sát Nhiếp Thiên Thu một thời gian dài, sau khi hiểu rõ con người của cậu mới làm ra quyết định như vậy, hoàn toàn tin tưởng vào nhân phẩm của Nhiếp Thiên Thu vân vân.

Nhưng mà cái weibo nồng đậm hơi thở của fans não tàn này từ nay về sau liền trở thành một giai thoại trong vòng fans, lưu truyền sâu rộng, có thể nói là đạt đến thành tựu đại ngôn cao nhất của minh tinh.

Tâm tình của Nhiếp Thiên Thu vô cùng phức tạp. Cậu lướt xuống phần bình luận dưới weibo chính thức của Tinh Trần Trung Quốc, so với nội dung giải thích của weibo chính thức, dân mạng hiển nhiên càng thêm khiếp sợ với sự ủng hộ không hề có nguyên tắc này hơn. Phải biết rằng nhãn hiệu càng cao cấp thì thường thường sẽ càng cẩn thận trong việc xử lý những tin tức về người phát ngôn, trước nay chỉ có người phát ngôn cùng nhãn hiệu mưa gió chung thuyền, ít có nhãn hiệu nào đối người phát ngôn không rời không bỏ.

Nếu như đây không phải là weibo của một doanh nghiệp mà là weibo của một cá nhân, dân mạng chắc chắn không chút nghi ngờ đoán đây là một thông báo tỏ tình.

Còn có không ít người xem náo nhiệt không chê phiền toái mà @ châu báu Tinh Trần:

【@ châu báu Tinh Trần, ba ba của ngài lên tiếng, ngài có gì muốn nói không? 】

【@ châu báu Tinh Trần: Run bần bật 】

【@ châu báu Tinh Trần CEO: Trời lạnh rồi, tôi muốn phá sản 】

……

Bùi Thanh còn chụp lại weibo của Tinh Trần Trung Quốc chia sẻ cho Nhiếp Thiên Thu, kèm thêm dòng bình luận: Cái này còn không phải yêu sao.

Thái độ của Nhiếp Thiên Thu trước sau như một: Không phải.

Một lát sau, Hạ Tinh Hàng lại nhắn tin.

Hạ Tinh Hàng: Thầy ơi, bang chủ Cái Bang muốn thêm wechat của anh, OK không?

Nhiếp Thiên Thu: Cái Bang?

Hạ Tinh Hàng: Đúng, là Cái Bang trước đó đã nhắc với anh ấy, bang chủ đương nhiệm tên là Hạ Thù.

Nhiếp Thiên Thu: Vì chuyện video?

Hạ Tinh Hàng: Đúng, thầy thật anh minh

Nhiếp Thiên Thu: Nói chuyện thì nói chuyện, cậu không cần trăm phương nghìn kế tận dụng mọi cơ hội, không từ thủ đoạn nào mà vuốt mông ngựa đâu.

Hạ Tinh Hàng: Thầy không hổ là học sinh giỏi tốt nghiệp 985, biết thật nhiều thành ngữ

Nhiếp Thiên Thu:…… Nói chuyện chính đi.

Nhiếp Thiên Thu: Chẳng lẽ hai ông cháu ăn xin kia là người của Cái Bang?

Nhiếp Thiên Thu nhớ tới “Cái Bang” mà dân mạng đang thảo luận, mày không khỏi nhíu lại.

Hạ Tinh Hàng: Chính là bởi vì không phải, cho nên anh ấy mới muốn tìm anh.

Hạ Tinh Hàng: Hai người mà anh gặp phải kia, có thể là người bị Cái Bang Quảng Thành khống chế.

Nhiếp Thiên Thu: Cái Bang Quảng Thành? Có quan hệ gì với Cái Bang? Acc nhỏ của Cái Bang?

Hạ Tinh Hàng: Không phải, Cái Bang Quảng Thành không có bất kỳ quan hệ gì với Cái Bang.

Hạ Tinh Hàng: Chuyện này có chút phức tạp, nếu không, anh cứ thêm wechat của Hạ Thù trước đi

Hạ Tinh Hàng vừa mới nói xong, Nhiếp Thiên Thu liền nhận được một lời mời kết bạn: Lẩu cay Cái Bang, vừa ngon lại khỏe mạnh ^O^

Trong lòng Nhiếp Thiên Thu:…… Muốn cự tuyệt.

Nhưng mà nể mặt mũi kim chủ, cậu vẫn ấn đồng ý.

Vừa mới xác nhận, đối phương đã nhanh chóng gửi một đoạn tin nhắn đến đây, tốc độ cực nhanh, số lượng lại nhiều. Nhiếp Thiên Thu hoàn toàn khẳng định, đối phương đã sớm gõ chữ xong chỉ chờ gửi đi.

Lẩu cay Cái Bang Hạ Soái: Anh bạn, cậu đã nghe nói đến Cái Bang chưa? Môn phái võ lâm duy nhất ở thế kỷ 21 chuyển hình thành công, từng là đệ nhất bang phái võ lâm, thời kỳ đỉnh cao có hơn mười vạn bang chúng.

Bằng vào thực lực cường đại cùng tinh thần ngoan cường của Cái Bang, hiện nay đệ tử môn phái chúng tôi đã thoát khỏi nghèo khó tiến tới mục tiêu làm giàu, hiện giờ bang chúng trải rộng khắp các ngành nghề, đệ tử trước thành công kéo đệ tử sau, mục tiêu của chúng tôi là đến năm 2020 thực hiện toàn bộ bang chúng đều được khá giả.

Trừ bỏ kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp phong phú, Cái Bang còn có hai môn võ công kinh điển đã từng dẫn dắt võ lâm: Đả cẩu bổng cùng Hàng Long Thập Bát Chưởng, kinh nghiệm truyền thừa võ học đứng hàng đầu trong giới.

Gia nhập Cái Bang, không những có thể đạt được tài nguyên phong phú của Cái Bang, còn có cơ hội học được hai môn thần công mà tất cả mọi người đều tán thưởng. Cậu còn do dự cái gì? Hiện tại báo danh, miễn phí gia nhập, có cơ hội trở thành truyền nhân duy nhất do đích thân bang chủ chỉ định!

Nhiếp Thiên Thu:……

Nhiếp Thiên Thu: Bán hàng đa cấp, kéo đen.

Lẩu cay Cái Bang Hạ Soái:: Đừng đừng đừng, không phải bán hàng đa cấp, chúng tôi là bang phái chính quy.

Nhiếp Thiên Thu: Chính quy chỗ nào?

Lẩu cay Cái Bang Hạ Soái: Mỗi một chữ, mỗi một cái dấu chấm câu, đều lộ ra hơi thở chính quy.

Nhiếp Thiên Thu: Nói hươu nói vượn, kéo đen.

Lẩu cay Cái Bang Hạ Soái: Ai, ai, tôi không bán an lợi, đừng kéo đen tôi mà.

Nhiếp Thiên Thu: A

Cậu nhìn thoáng qua đoạn đối thoại, cảm thấy ID đối phương quá cay đôi mắt, thuận tay sửa lại một chút.

Cái Bang Hạ Thù: Tôi nhìn thấy video cậu đánh ăn xin ở trên hot search weibo

Nhiếp Thiên Thu:……

Nhiếp Thiên Thu: Tôi đánh ăn xin?

Cái Bang Hạ Thù: Không sai biệt lắm ý là như vậy, cậu hiểu là được.

Nhiếp Thiên Thu: Không hiểu.

Cái Bang Hạ Thù: Tôi sai rồi, là video cậu bị ăn xin hãm hại

Nhiếp Thiên Thu: Ngài tiếp tục nói.

Cái Bang Hạ Thù: Hai người kia có thể là người của Cái Bang Quảng Thành, Cái Bang Quảng Thành là một tổ chức vô cùng tàn ác, làm bang chủ Cái Bang chân chính, tôi vẫn luôn truy tìm tình huống của bọn họ

Cái Bang Hạ Thù: Không ngờ bọn họ lại chủ động tìm tới cậu, cái này rất hiếm thấy.

Nhiếp Thiên Thu: Có thể là anti-fan của tôi.

Cái Bang Hạ Thù:…… Ặc

Cái Bang Hạ Thù: Hầy, trên WeChat không nói rõ được, cậu có thời gian không, nếu không chúng ta gặp mặt một lần?

Nhiếp Thiên Thu: Muốn thấy tôi phải mất phí, tiêu chuẩn thu phí ngài có thể hỏi Tinh Hàng một chút.

Cái Bang Hạ Thù: Không cần hỏi, trình độ tiêu phí của Tinh Hàng, tôi không thể theo được.

Nhiếp Thiên Thu:……

Nhiếp Thiên Thu: Không phải Cái Bang mấy người đã thoát nghèo làm giàu, trải rộng khắp tất cả các nghề sao?

Cái Bang Hạ Thù: Bán lẩu cay giống với bán hàng xa xỉ sao? Cậu nguyện ý làm người phát ngôn cửa hàng lẩu cay nhỏ không?

Nhiếp Thiên Thu: Ngài nói đúng.

Cái Bang Hạ Thù: A, nếu như cậu nguyện ý làm người phát ngôn lẩu cay của chúng tôi thì quá tốt, trừ bỏ lẩu cay, chúng ta còn có mấy cửa hàng vỉa hè khác, cửa hàng thực phẩm, cửa hàng thức ăn nhanh, trạm sửa chữa, cũng coi như tập đoàn đa ngành nghề nhỉ.

Nhiếp Thiên Thu: Không muốn.

……

Nhiếp Thiên Thu ngoài miệng nói thu phí, kỳ thật chính là muốn trêu đùa Hạ Thù một chút. Trong lòng cậu thật ra vẫn rất để ý đến thân phận của hai người ăn xin kia cùng người đứng sau lưng giở trò quỷ. Sau khi hai người hẹn xong thời gian cùng địa điểm, Nhiếp Thiên Thu liền quyết đoán che chắn Hạ Thù.

Thật ra sau khi Hạ Tinh Hàng biết bọn họ hẹn gặp mặt liền kiên trì muốn đi cùng. Nhiếp Thiên Thu lo lắng bản thân Hạ Thù sẽ giống như trên wechat liền không chút do dự mà đồng ý. Vạn nhất Hạ Thù lại lải nhải nói mấy câu không có dinh dưỡng, vậy thì để cho Hạ Tinh Hàng đi ứng phó đi.

Nhưng mà khi Hạ Tinh Hàng trả lời lại có chút kỳ quái: Thầy ơi, em hẹn anh nhiều lần như vậy mà cũng không được, Hạ Thù còn chưa gặp mặt anh lần nào, mới hẹn một lần mà anh đã đồng ý rồi.

Nhiếp Thiên Thu:……

Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Thù hẹn gặp nhau ở một nhà ăn tư nhân có tính bảo mật rất cao ở trong thành phố, lúc bọn họ đến phòng hẹn trước đã thấy một thanh niên ngồi ở đó, bộ dáng người kia chỉ hai mươi mấy tuổi, trưởng thành mi thanh mục tú, đuôi lông mày khóe mắt tựa hồ đều mang theo ý cười, là một gương mặt người khác nhìn thấy đều sẽ thích.

Nhiếp Thiên Thu mới vừa đẩy cửa bước vào, kia thanh niên liền “A” mà đứng lên, tự cho là vô cùng quen thuộc mà tiến lại bắt tay Nhiếp Thiên Thu: “Thiên Thu à, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”

Vừa lúc lúc này cửa lại được mở ra, Hạ Tinh Hàng đi ngay sau bước vào, vừa thấy trường hợp này lập tức xông lên kéo tay thanh niên ra: “Hạ Thù, anh làm gì, chiếm tiện nghi sao!”

Tay của Hạ Thù một bị Hạ Tinh Hàng mạnh mẽ kéo ra, hắn bất mãn mà trừng mắt nhìn Hạ Tinh Hàng một cái: “Anh đang chào hỏi với Thiên Thu mà.”

Nói xong lại cười tủm tỉm nhìn Nhiếp Thiên Thu: “Xin chào Thiên Thu, tôi chính là Hạ Thù, là bang chủ Cái Bang, nói đến Cái Bang chúng tôi……”

Nhiếp Thiên Thu: “Dừng.”

Hạ Thù: “…… Ặc.” Hắn mạnh mẽ nuốt xuống lời nói định nói ra.

Hạ Tinh Hàng ghen ghét: “Anh mới gặp thầy Nhiếp được một lúc dã không biết xấu hổ mà trực tiếp gọi tên người ta, không được, gọi thầy.”

Hạ Thù tỏ vẻ cự tuyệt: “Vậy không được, gọi thầy thì không phải loạn bối phận sao? Anh còn muốn Thiên Thu gia nhập Cái Bang bọn anh đấy.”

Vẻ mặt hắn chờ mong mà nhìn về phía Nhiếp Thiên Thu: “Thiên Thu, bang chúng Cái Bang chúng tôi trải rộng khắp thiên hạ, chỉ thiếu một truyền nhân.”

Nhiếp Thiên Thu xoay người muốn đi kéo cửa ra: “Tôi đi đây.”

Hạ Thù mạnh mẽ nhào qua, nhưng mà lại bị Hạ Tinh Hàng ngăn lại.

Hạ Tinh Hàng nghiêm mặt nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, đừng động tay động chân.”

Hạ Thù cách Hạ Tinh Hàng hô: “Thiên Thu, đừng đi, tôi đảm bảo sẽ không nhắc đến chuyện Cái Bang nữa, chúng ta nói chuyện chính đi.”

Lúc này Nhiếp Thiên Thu mới thong thả ung dung mà xoay người, vẻ mặt thất vọng mà lắc đầu: “Đại lão môn phái võ lâm các người, thật là quá không rụt rè.”

Hạ Thù: “……”

……

Nói đến chuyện chính, cuối cùng Hà Thù cũng có chừng mực hơn, thần thái vốn cà lơ phất phơ cũng nghiêm túc lên. Hắn nghiêm mặt giải thích một ít tình huống về Cái Bang Quảng Thành cho Nhiếp Thiên Thu biết.

Căn cứ vào tin tức mà Hạ Thù sở cung cấp, cái gọi là “Cái Bang Quảng Thành” kỳ thật cũng không phải Cái Bang, nói đúng ra, hẳn là một hắc bang, chẳng qua bọn họ khống chế một số lượng lớn ăn xin cùng “Bảo địa ăn xin” có lượng người qua lại đông đúc, bị một số dân chúng không hiểu rõ gọi là “Cái Bang”.

Thời gian Cái Bang Quảng Thành thành lập cũng không ngắn, theo như Hạ Thù tra được, muộn nhất là mười mấy năm trước đã có một tổ chức ăn xin có kế hoặc đến từ Quảng Thành, chẳng qua trước kia nhân số cũng không nhiều lắm nên mới không khiến cho mọi người chú ý đến. Đến tận mấy năm gần đây, số lượng khất cái đến từ Quảng Thành càng ngày càng nhiều, hơn nữa còn có một lượng lớn là người tàn tật, một số người trình độ thương tàn thậm chí khiến cho người khác nhìn thấy cũng cảm thấy sợ hãi.

“Hai năm trước, lúc tôi đến một cái ngõ nhỏ hẻo lánh ở phía đông thành phố, vừa lúc đụng phải một đám người đang ẩu đả một người tàn thật thiếu một chân, một người trong đó còn nói ‘ xem ra không cưa nốt cái chân còn lại của mày, mày sẽ không ngoan ngoãn nghe lời’. Sau khi tôi cứu được người kia mới biết được, hóa ra đám người kia chính là bang chúng của Cái Bang Quảng Thành, mà người được tôi cứu kia, anh ta vốn là một người khỏe mạnh đến Quảng Thành làm công, một ngày nọ không cẩn thận liền bị bọn họ đánh hôn mê ở trên đường, lúc tỉnh lại đã mất một chân. Sau đó, mỗi ngày đều bị kéo đến những nơi khác nhau ăn xin, mà anh ta cũng không phải là người duy nhất bất hạnh lọt vào đây, Cái Bang Quảng Thành còn có rất nhiều người như vậy.”

Hạ Thù càng nói càng kích động, cuối cùng hốc mắt đều hơi hơi có chút đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi: “Mỗi thế hệ bang chủ Cái Bang chúng tôi đều tận lực trợ giúp bang chúng tự mình cố gắng tự lập, sớm ngày tự lực cánh sinh, thoát khỏi hoàn cảnh ăn xin, nhưng mà ở Quảng Thành, lại có một đám súc sinh, khiến những người khỏe mạnh tay làm hàm nhai bắt đi đánh tàn phế, ném bọn họ đến nơi khác dãi nắng dầm mưa cầu xin sự thương hại của người khác. Đây chính là sự vũ nhục với Cái Bang, cũng là điều hèn hạ với sinh mệnh, làm bang chủ Cái Bang, tôi tuyệt đối không thể ngồi yên nhìn những người này vấy bẩn danh dự của Cái Bang, càng không thể để cho bọn họ tiếp tục hãm hại những người vô tội đó.”

Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng không ngờ sau lưng Cái Bang Quảng Thành lại còn có một câu chuyện máu me như vậy, sau khi nghe xong đều trầm mặc hồi lâu.

Thật lâu sau, Nhiếp Thiên Thu hỏi: “Vậy ngài đến tìm tôi, là muốn tôi làm cái gì?”

Hạ Thù nói: “Mấy năm nay tôi vẫn luôn truy tìm hành tung của Cái Bang Quảng Thành, nhưng mà sau lưng nhóm người này còn có một thần bí khổng lồ khác, làm việc đều vô cùng cẩn thận, nói thật ……”

Hạ Thù dừng một chút, sau đó có chút xấu hổ mà nói: “Hiện giờ võ lâm suy thoái, Cái Bang cũng đã sớm không còn là Cái Bang năm đó, tuy rằng nhân số đông đảo, nhưng mà hầu hết mọi người chỉ nhớ cái tên, kỳ thực đã sớm an cư lạc nghiệp, không khác gì dân chúng bình thường, nếu như muốn thật sự truy tìm một tổ chức như vậy, lấy năng lực bây giờ của Cái Bang, thật xa mới đủ.”

Nhiếp Thiên Thu chần chờ mà nói: “Không phải là ngài muốn tôi giúp đỡ điều tra đấy chứ, không nói đến chuyện tôi không có thời gian, việc này ngài hẳn nên báo công an mới đúng.”

Hạ Thù vội xua tay: “Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện báo công an, nhưng mà thế lực sau lưng đám người này không thể khinh thường được, nếu như không có đủ chứng cứ mà báo công an, có chút gió thổi cỏ lay nào, những người này khả năng sẽ rời đi ngay, những người tàn tật bị khống chế không biết sẽ có kết cục như thế nào. Lần này tìm đến cậu, là bởi vì video hai ngày trước. Người mà tôi đã từng cứu hai năm trước cũng đang làm việc trong cửa hàng của tôi, anh ta cũng thấy được video kia, thật trùng hợp là anh ta cũng đã từng gặp qua hai người trong video kia. Ông lão kia cũng giống như anh ta, là người bị Cái Bang Quảng Thành biến thành người tàn tật, mà thằng bé kia, căn bản không phải là ăn xin, mà là con trai của một trong những người quản lý.”

ai người trong video kia t

Nhiếp Thiên Thu: “……?”

Hạ Thù nhìn cậu: “Tôi nghĩ, bọn họ đặc biệt tìm đến cậu ăn vạ, khẳng định sẽ không bởi vì quay một cái video như vậy, sau này khẳng định còn chiêu khác. Mà dù cho bọn họ lấy tiền mà làm việc, như vậy cái người trả tiền kia khẳng định cũng có chút hiểu biết đối với tổ chức này.”

Nhiếp Thiên Thu suy nghĩ một chút, không có lập tức đồng ý, nói: “Tôi sẽ trở về suy nghĩ một chút, để xem chuyện này nên xử lý thế nào.”

Hạ Thù cũng không trông cậy vào Nhiếp Thiên Thu có thể lập tức đồng ý, nghe vậy cũng gật gật đầu, mấy người lại nói chuyện một hồi, bởi vì Nhiếp Thiên Thu còn có công việc khác nên cuộc nói chuyện liền kết thúc.

Trước khi đi, Hạ Thù nói: “Thiên Thu, cậu có thể chụp ảnh với tôi sao?”

Nhiếp Thiên Thu: “Có thể thì có thể, nhưng vì sao ngài lại muốn chụp ảnh chung với tôi?”

Hạ Thù không ngừng gõ bàn tính nhỏ trong lòng: “Tôi muốn in ra để treo trong cửa hàng lẩu cay của chúng tôi, khẳng định sinh ý sẽ phát triển không ngừng.”

Nhiếp Thiên Thu: “…… Ngài thật là biết tính toán.”

Hạ Thù xoa xoa tay: “Cửa hàng nhỏ của chúng tôi đời này khẳng định là không có khả năng mời cậu làm đại ngôn, nhưng mà cọ chút danh khí của cậu cũng được mà.”

Nhiếp Thiên Thu bất đắc dĩ nói: “Muốn chụp thì chụp đi.”

~ Hết chương 23~