Kể từ khi đảm nhận nhiệm vụ hát nhạc phim mà theo nhà sản xuất nói “Không phải là cô thì không được”, Lương Yên cảm thấy gánh nặng trên vai mình càng lúc càng nặng nề.

Bây giờ gần như toàn bộ giới giải trí và cư dân mạng đều đã biết cô chính xác là một âm si* lệch tông không hơn không kém, bọn họ cũng coi việc xách một băng ghế nhỏ chờ đợi tác phẩm cuối cùng của cô ra đời như một nguồn hạnh phúc vui sướng. Lương Yên dường như đã có thể tưởng tượng ra sau này khi ca khúc được phát hành sẽ bị biến thành một dáng vẻ quỷ súc** như thế nào rồi, nghĩ mà sợ hãi run lập cập.

(*Âm si: Đề cập đến những người không có khả năng nắm bắt sự khác biệt của các quãng và giai điệu, ngoài ra còn  bao gồm: Không thể điều chỉnh nhịp điệu,  âm lượng, duy trì khoảng thời gian…

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

**Qủy súc: Chỉ những video clip đã được người ta cố tình chỉnh sửa cắt nối biên thành, sửa âm thành những video hài hước, đặc biệt là những cảnh được lặp đi lặp lại.)

Lương Yên nhận được rất nhiều tin nhắn riêng tư từ người hâm mộ, mặc dù những khống bình của các tài khoản marketing bên dưới đều là một kiểu “Ha ha ha ha ha ha”, nhưng tin nhắn của fan lại vô cùng ấm áp, nói “Yên Yên không sao đâu, cho dù chị có hát lệch tông như thế nào đi chẳng nữa thì bọn em vẫn yêu quý chị như trước”, “Yên Yên em cũng là một âm si trời sinh này, tiếng hát của em còn dở tệ hơn chị rất nhiều ha ha”, “Lương Anh Tuấn của chúng ta xinh đẹp như thế này, nhất định ông trời đang ghen tị nên mới để cho giọng hát của chị khó nghe thôi, chị đừng nghĩ nhiều nha.’’

Lương Yên mím môi, nhìn những tin nhắn an ủi động viên mình, nếu như nói mấy ngày trước còn chủ yếu trông cậy vào năng lực chuyên môn của kỹ thuật viên âm thanh phần hậu kỳ chỉnh sửa thì bây giờ cô lại đột nhiên rất muốn nghiêm túc hát thật tốt ca khúc nhạc phim “Sau khi gặp được anh” này.

Việc này không chỉ đánh vào mặt cái người đã quay lén rồi còn mua tài khoản marketing bôi đen cô mà còn đáp lại tình cảm của người hâm mộ đã luôn ở sau lưng không ngừng cỗ vũ và tiếp thêm sức mạnh cho cô, hơn nữa điều quan trọng nhất là, cô không muốn đi vào khu quỷ súc đâu!!!

Đáng tiếc giọng hát của cô hoàn toàn là đi theo con đường hoang dã*, cứ toàn theo cảm giác chính mình mà đi. Vốn dĩ từ nhỏ đến giờ đã không biết hát thế nào, có thể  hiểu được nhạc phổ trên giấy đã là một chuyện không dễ dàng gì rồi, Khương Mộc ở bên cạnh cũng không tốt hơn cô là bao, chẳng qua là lực sát thương khi bắt đầu cất tiếng hát của hắn chỉ nhỏ hơn cô một chút mà thôi.

(*Chỉ giọng hát của Lương Yên không đi đúng giai điệu, tông và nhịp điệu.)

Lương Yên kính nhờ Khương Mộc lặng lẽ đi tìm cho cô một giáo viên dạy thanh nhạc tại nhà, người thứ nhất vừa mới đến dạy được một buổi thì hôm sau đã nói mình gặp phải tai nạn xe cộ nhỏ trên đường đi phải nằm viện sau này không thể đến dạy được. Người thứ hai đang dạy buổi đầu tiên được một nửa thì có điện thoại, nói trong nhà mình xảy ra hỏa hoạn rồi vội vã chạy đi, sau đó cũng không quay lại buổi nào nữa.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Yên không có cảnh quay rảnh rỗi chờ ở nhà, bi thảm chờ thầy giáo thanh nhạc thứ ba của mình.

Để xem lần này có thể viện lý do gì được nữa, vợ mình sắp sinh con sao?

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Lương Yên nghe thấy tiếng chuông cửa bên ngoài, lập tức đứng bật dậy từ trên ghế sô pha, trong đầu thầm nghĩ nhất định lần này không thể lại khiến giáo viên bị dọa mà phải bỏ chạy lấy người được nữa, nhanh chóng đi mở cửa, bày ra một tư thế ngoan ngoãn nghe lời nhất, ánh mắt hiện lên ý người cong cong, mở cửa ra: “Chào thầy.’’

Nhưng khi nhìn thấy rõ người đàn ông đang đứng ngoài cửa, nụ cười rạng rỡ trên mặt cô lập tức trở nên cứng ngắc, hơn nữa còn nhanh chóng xụ xuống.

Lục Lâm Thành nhìn thấy sắc mặt Lương Yên thay đổi còn nhanh hơn cả lật sách, nhíu mày: “Không chào đón tôi sao?’’

Lương Yên: “………………” Vô nghĩa!

……

Lục Lâm Thành ngồi ở trên sô pha, nghiêm cúi cúi đầu lật xem cuốn từ phổ của đơn khúc mà Lương Yên sẽ thể hiện, Lương Yên trốn trong nhà vệ sinh, hầm hầm hừ hừ gọi điện thoại cho Khương Mộc.

Nhưng Khương Mộc còn mở miệng sớm cả Lương Yên, lại còn dùng giọng điệu tranh công nói: “Sao rồi? Có hài lòng với giáo viên mới không?’’

Lương Yên chống nạnh: “Hài lòng cái đầu quỷ anh í! Anh gọi chồng cũ của tôi đến đây là có ý gì?’’

Khương Mộc: “Cái, cái gì cơ? Chồng cũ?!”

Lương Yên nhìn về phía phòng khách một cái: “Đúng vậy!’’

Khương Mộc: “Rõ ràng tôi đã tìm cho cô một thầy giáo dạy thanh nhạc ở Học viện Âm nhạc vừa có giá trị nhan sắc đỉnh cao vừa có thực lực tài năng, hội tụ đầy đủ yếu tố của một nam thần tên là Vương Nghiễm rồi cơ mà. Cô có biết để tìm được hắn khó khăn đến nhường nào không, tôi phải nhờ rất nhiều mối quan hệ mới liên lạc được với hắn đấy.’’

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?’’ Lương Yên cúp điện thoại, vẻ mặt đầy nghi hoặc quay lại phòng khách.

Đúng lúc này Lục Lâm Thành lại vừa khéo ngẩng đầu lên nhìn cô, tựa như đã sớm biết cô muốn hỏi cái gì, nói: “Vương Nghiễm là bạn của tôi, những ngày sắp tới hắn hơi bận nên tôi sẽ dạy thay hắn mấy buổi.’’

Lương Yên: “Tại sao chỗ nào cũng đều là bạn của anh hết vậy?’’ Đồng Lôi trong đoàn phim là bạn của anh ta, lại còn là bạn tốt đến mức đích thân chạy đến thăm ban, thầy giáo dạy thanh nhạc mà Khương Mộc tìm cho cô cũng là bạn của anh ta, lúc này còn trực tiếp đến đây dạy thay cho bạn mình, Lục Lâm Thành mà cũng có những lúc rảnh rỗi đến phát hoảng như thế này sao?

Vẻ mặt Lục Lâm Thành vô cùng nghiêm túc: “Lương Yên, mặc kệ là ai đến dạy em cũng đều giống nhau cả mà.’’

Lúc đầu Lương Yên còn muốn trả về cho anh ta một câu “Bệnh xà tinh”, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trước mắt, lại đột nhiên do dự.

Năm xưa Lục Lâm Thành ra mắt với vai trò là một idol đã cầm trong tay giải thưởng nam ca sĩ xuất sắc nhất, sau khi lấn sân sang diễn xuất còn giành được Thập đại kim khúc* hàng năm, ít nhất về trình độ chuyên môn trong lĩnh vực ca hát là điều không thể bàn cãi.

(*Thập đại kim khúc: Mười ca khúc vàng.)

Lương Yên bỗng nhiên mỉm cười: “Tôi có thời gian học, chỉ sợ anh không có can đảm dạy mà thôi.’’

Lục Lâm Thành: “Hử?’’

Sau khi Lương Yên chính thức khai giọng, Lục Lâm Thành mới chân chính hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của cô.

Phiên bản trực tiếp của tiếng hát này có thể vờn quanh cả âm thanh lập thể* 360 độ, thậm chí còn đáng sợ hơn cả việc nghe trong âm tần.

(*Âm thanh lập thể (tiếng Anh: Stereophonic sound) hay âm lập thể, âm thanh nổi là phương pháp mô phỏng lại âm thanh tạo ra ảo giác giống như tai đang nghe âm đó từ nhiều hướng. Để làm được điều này, người ta thường sử dụng nhiều loa (hay tai nghe) riêng biệt, phát và tạo hiệu ứng âm thanh đa chiều. Nguồn Wiki.)

Hơn nữa thái độ học tập của Lương Yên cũng không hề nghiêm túc chút nào, cà lơ phất phơ ngồi bên cạnh vừa hát vừa nhìn Lục Lâm Thành đang dần mất kiên nhẫn nhíu mặt chân này, mỉm cười.

Lục Lâm Thành nghe mà đau hết cả đầu, cuối cùng không thể nhịn được nữa mở miệng kêu ngừng lại: “Đừng hát nữa.’’

Lương Yên nhìn anh bằng một ánh mắt tràn đầy khiêu khích, cô cũng đã làm đến mức độ này, chính là muốn anh quăng bản thảo chạy lấy người đấy.

Lục Lâm Thành hít một hơi thật sau, ép buộc chính mình bình tĩnh lại: “Đầu tiên em cứ nghe tôi hát trước một lần đã.’’

Trong quá trình đào tạo học sinh sinh viên, điều mà các trường học chú trọng nhất vẫn là nguyên tắc dạy học theo trình độ, Lương Yên chưa từng được học hệ thống lý thuyết âm nhạc cơ bản hay kiến thức hòa âm phối khí gì đó, mục đích chủ yếu của khóa học lần này chỉ để thể hiện ca khúc nhạc phim kia tốt hơn một chút mà thôi, cho nên muốn thay đổi được bản tính âm si trời sinh này quả thực là điều không thực tế chút nào, có thể dạy cho cô có khả năng hát tốt bài hát này là được rồi.

Lục Lâm Thành cất giọng hát một đoạn bài “Sau khi gặp được anh”.

Nghe Lục Lâm Thành hát xong mà ánh mắt Lương Yên dường như cũng sắp biến thành màu xanh biếc* rồi.

(*Ánh mắt màu xanh chỉ lòng đố kỵ ghen tị hâm mộ.)

Ghen tị quá đi mất!

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cùng một bài hát giống nhau nhưng giọng hát của một số người nghe như âm thanh được thiên sứ hôn lên mặt mình, còn có người thì lại giống như bị ma quý cấu véo gào khóc thảm thiết thế này.

Sở dĩ giọng hát chệch tông của cô có thể chệch đến tận Trảo Oa quốc* cũng có một phần nguyên nhân là do bản thân cô không biết được nhạc điệu chính xác của nó  như thế nào, dĩ nhiên là âm thanh bật thốt ra ngoài miệng càng nghe càng thấy kỳ quái hơn rồi. Bây giờ được nghe Lục Lâm Thành hát một đoạn, Lương Yên mới phát hiện hóa ra giai điệu của ca khúc này lại hay đến thế.

(*Trảo Oa Quốc: Tên gọi một đất nước thời cổ đại, nay thuộc đảo Java- Indonesia, bởi  vì khoảng cách địa lý xa xôi nên rất nhiều cổ nhân Trung Quốc đã mượn Trảo Oa quốc để chỉ một cái gì đó xa xôi vô định. Trong trường hợp này tác giả đã ví tiếng hát chệch tông của Lương Yên đã đi quá xa so với bản gốc.)

Nhà sản xuất sảng khoái đưa một bài hát hay thế này giao cho cô đảm nhận, khiến Lương Yên không khỏi nghĩ đến một câu:

Phí phạm của trời.

Lục Lâm Thành: “Bắt đầu từ giờ trở đi tôi hát một câu thì em sẽ hát theo một câu, nào, chúng ta thử thực hành xem sao?’’ Mặc dù phương pháp này nhìn qua có vẻ ngu ngốc nhất nhưng thực chất lại hữu hiệu nhất cho tình huống của Lương Yên bây giờ.

Lục Lâm Thành hát xong một câu.

Trong lòng Lương Yên chua lét đến đòi mạng, dẫu dẫu môi, mặc dù trên nét mặt vẫn có chút không tình nguyện nhưng lại ngồi thẳng người, mở miệng hát theo anh một câu.

Vẫn là một sự chệch tông vô cùng đáng yêu.

Lục Lâm Thành vô thức khẽ cong cong khóe môi, nhưng vẫn im lặng tiếp tục dạy câu tiếp theo.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Lương Yên không thể không thừa nhận một điều rằng Lục Lâm Thành quả thực là một thầy giáo giỏi đủ tư cách, so với những gì mà cô đã thể hiện trước khi học, anh  đã dễ dàng dùng bút vạch ra được những chỗ mà cô hay bị lệch tông nhất, cũng không ngại tiếng hát khó nghe của cô, kiên nhẫn uốn nắn từng âm từng âm một, chỉ cần Lương Yên hát đúng một chút, anh sẽ lập tức gật đầu tán thường tỏ vẻ khích lệ.

Kết thúc buổi dạy, Lương Yên nhìn vào bản nhạc hát một đoạn cho Lục lâm Thành nhận xét, sau khi một mình hát xong nửa bài, cô buông cuốn từ phổ trong tay xuống, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Lục Lâm Thành.

Lục Lâm Thành mỉm cười gật đầu: “Rất tốt.’’ Mặc dù vẫn còn chệch tông, nhưng khoảng cách đã từ chệch đến Bắc cực thu ngắn lại đến Đông Bắc, hơn nữa sau khi mức độ chệch tông được giảm bớt, âm sắc của cô lập tức đã được phô bày ra ngoài, nghe to rõ ràng, đã có điểm nhấn nhá nổi bật đáng để thưởng thức.

Lương Yên nhận được đánh giá, một chút hư vinh nhỏ nhỏ trong lòng trong chớp mắt đã được thổi bùng đến vô hạn, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Chuyện, không phải chỉ là ca hát thôi sao, cái này có gì khó đâu chứ.’’

“Đúng là không có gì khó cả.’’ Lục Lâm Thành nói.

Lương Yên cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, phát hiện thế mà đã sắp đến giờ cơm rồi.

Cô hơi mất tự nhiên ngồi trên ghế sô pha vặn vẹo một cái: “Chuyện là, học phí của buổi học này tôi sẽ bảo Khương Mộc gửi đầy đủ sang cho anh.’’ Ý là buổi học cũng đã xong, bây giờ anh có thể đi được rồi.

Lục Lâm Thành nghe hiểu đứng lên: “Vậy buổi học tiếp theo là lúc nào?’’

“Buổi học tiếp theo?’’ Lương Yên không nhịn được cảm thán một lần nữa, “Lục Lâm Thành, có vẻ như anh rảnh rỗi quá nhỉ?’’ Thậm chí anh ta còn rãnh rỗi hơn cả cô nữa.

Lục Lâm Thành cười: “Bởi vì rảnh cho nên mới đi dạy kiếm chút học phí.’’

Lương Yên nhếch mép không trả lời, im lặng tiễn Lục Lâm Thành ra khỏi nhà.

Cánh cửa vừa đóng lại, cô đã không thể chờ đợi được nữa lập tức lấy điện thoại ra, mở tin nhắn thoại hát một đoạn cho Khương Mộc nghe, sau đó hào hứng hỏi: “Thấy thế nào? Thấy thế nào?’’

Khương Mộc: “Vỗ tay.jpg x3”

Lương Yên kiêu ngạo: “Không được, tôi muốn ánh dùng ngôn ngữ thực tế để khen tôi cơ.’’

Khương Mộc: “… … …”

Khương Mộc: “Là thành quả dạy học của Lục Lâm Thành sao?’’

Mặc dù Lương Yên có chút không muốn thừa nhận, nhưng vẫn trả lời “Ừ.’’

Khương Mộc đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Từ lúc cô bị cô bị ốm phát sốt đến vụ ca hát này, khoảng thời gian gần đây cô có phát hiện ra một chuyện không?’’

Lương Yên khó hiểu hỏi: “Chuyện gì cơ?’’

Khương Mộc: “Lục Lâm Thành ý, hình như anh ta thực sự đang theo đuổi cô.’’

“Con mẹ nó anh đừng đùa như thế chứ, khó khăn lắm Lục Lâm Thành mới có thể ly hôn với tôi, sao có thể còn…” Lương Yên nghĩ đến những hành động kỳ lạ của Lục Lâm Thành mấy ngày gần đây, cuối cùng âm thanh càng lúc càng nhỏ, toàn thân rợn cả tóc gáy.

Mẹ kiếp!

Lão nương đã quá lơ là rồi!

******************

Trong gara dưới tầng hầm, Lục Lâm Thành cũng không vội vã lái xe rời đi, đầu tiên là ngồi trên ghế lái xe trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lấy điện thoại di động ra, click mở Weibo.

Anh chia sẻ một vài video ca hát của Lương Yên, hơn nữa còn ghim một trong số đó lên đầu trang chủ.

Cuối cùng admin fanclub cũng đã thông qua xét duyệt của anh, để một người có tài khoản chắc khác nào tài khoản zombie này gia nhập vào “Nanh sói tụ hội’’.

Lục Lâm Thành vừa mới bước vào group,  lúc này thông báo trong group lại đột nhiên nhắc nhở: “Lương Yên yêu thương” đang online.

Lục Lâm Thành còn chưa kịp phản ứng lại thì giao diện group chat đã bị spam điên cuồng. Đã lâu lắm rồi anh không tương tác cùng với người hâm mộ.

[A a a a Lương Yên lại online.]

[Ở đây bắt được một Lương Anh Tuấn.]

[Lương Yên, Lương Yên, tôi yêu em! Tôi muốn được ở bên cạnh em.]

[Lần đầu tiên được thấy Yên Yên online, xin hỏi mọi người tôi có nên trực tiếp thổ lộ không đây?]

[Đề nghị người phía sau xếp hàng đi.]

“Lương Yên yêu thương”: [Đã lâu rồi không online, cảm ơn mọi người đã nhắn tin cổ vũ khích lệ cho tôi mấy ngày hôm nay, cúi người.]

[Những lời bày tỏ lòng yêu mến của các bạn tôi đều đã nhận được, bình thường nhất định phải ngoan ngoãn, nếu ai không nghe lời, coi chừng tôi sẽ hát cho người đó nghe đấy.]

Fans: [ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

Lương Yên chỉ online vài phút, sau khi bày tỏ lời cảm ơn của mình và trò chuyện với fans vài ba câu rồi offline.

Nhưng chỉ vài phút ngắn ngủi này cũng khiến người hâm mộ trong group vô cùng kích động, Lương Yên offline rồi vẫn còn không ngừng cảm thán tại sao lại có thể có một thần tượng đáng yêu đáng để được hâm mộ như vậy cơ chứ.

Sau một lúc tám chuyện và tám chuyện, chẳng biết từ lúc nào đề tài đã chuyển đến Lương Yên ưu tú như vậy thì tuýp người đàn ông như thế nào mới có thể xứng đáng với cô.

Lục Lâm Thành đổi một tư thế ngồi, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào giao diện chatbox.

Người hâm mộ vẫn còn đang thảo luận từ chiều cao cân nặng cho đến tiền gửi ngân hàng, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất như mắt một mí hay mắt hai mí cũng được đưa ra cho ý kiến, lý do là sẽ ảnh hưởng đến gen của thế hệ sau.

Lục Lâm Thành đọc những quy tắc thảo luận chi tiết của mấy người hâm mộ kia, không hiểu tại sao trong lòng đột nhiên lại cảm thấy hơi khẩn trương, sau đó không khỏi so sánh chính bản thân mình với những điều kiện mà fan yêu cầu.

Anh phát hiện những điều kiện mà mình đang có hoàn toàn phù hợp với những yêu cầu của fans, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà anh vẫn còn chưa hoàn toàn yên lòng thì người hâm mộ của Lương Yên đang bừng bừng hứng thú thảo luận lại đột nhiên bác bỏ tiêu chuẩn của những hạng mục mà bọn họ vừa mới đưa ra, sau đó thống nhất đi đến một kết luận…

Một tiểu tiên nữ giống như Lương Yên,  những phàm phu tục tử tục tằng tầm thường không thể nào xứng đôi với cô được.