Ngay cả lệnh đuổi khách cũng đưa ra rồi, Văn Nhuận Tân không có mặt mũi nào ở lại nữa, thưa dạ khấu lạy Văn Trung Quân, vừa mới lướt qua Phong Như Cố thì đạo bào đã bị người phía sau kéo lại.

Phong Như Cố nghiêng người nói: "Còn một chuyện nữa. Văn đạo trưởng định công bố thiên hạ lý do từ hôn như thế nào đây?"

Trong lòng Văn Nhuận Tân nhảy dựng.

Mắt thấy gã trầm mặc, Phong Như Cố gật đầu: "Ta hiểu mà."

Văn Nhuận Tân sợ hãi, lập tức giải thích: "Văn Trung Quân.."

"Lần trước con gái cưng của ngài đến đây đập vỡ một bộ ấm trà bằng phỉ thúy của ta." Phong Như Cố vậy mà chuyển đề tài: "Ta rất thích bộ ấm trà kia, là ái đồ Tang Lạc Cửu của ta bỏ giá ngàn vàng đặt mua đấy. Văn đạo trưởng, ngài tính thế nào đây?"

Mặt Văn Nhuận Tân hết trắng rồi lại đỏ.

Phong Lăng Văn Trung Quân cướp đường cha vợ, muốn được bồi thường bộ ấm trà, nề nếp gia đình chẳng ra sao, nói không nên lời.

May có Thường Bá Ninh cầm cái ấm nước nho nhỏ, từ trong Thanh Trúc điện đi ra giúp gã giải vây.

Đến khi Văn Nhuận Tân đồng ý bồi thường thiệt hại thì mới có thể thoát thân, chật vật cáo từ.

"Văn đạo trưởng đi đường nhớ chú ý chút." Thường Bá Ninh ở phía sau gã ôn hòa từ biệt, "Gần đây hai nhà Phật, Đạo đều có đạo hữu vô cớ đột tử, xin hãy cẩn thận."

Văn Nhuận Tân lảo đảo một cái, chỉ cảm thấy Thường Bá Ninh đang ám chỉ điều gì cho mình, sau lưng lạnh lẽo như có một làn gió thổi qua.

Đã có đệ tử đưa tiễn, Thường Bá Ninh cũng chẳng có tâm tư quan tâm khách khứa: "Như Cố, đệ không sao chứ."

Phong Như Cố không trực tiếp trả lời: "Cũng may sư muội xuống núi để điều tra lý do có người chết, nếu không nội sơn đã loạn hết lên rồi."

Thường Bá Ninh có cùng quan điểm gật đầu một cái.

"Sính thư đâu?"

Thường Bá Ninh: "Ta đốt rồi."

Phong Như Cố: "Sao nhanh vậy?"

Thường Bá Ninh: "Nhìn cũng chỉ khiến sư đệ phiền lòng."

Phong Như Cố nhìn theo bóng dáng Thường Bá Ninh rời khỏi, nói: "Chuyện khiến ta phiền lòng không phải trước mắt mà là tương lai."

Thường Bá Ninh rất khó hiểu.

Phong Như Cố nằm xuống có thể nhìn thấy đôi mắt bên dưới tấm vải mỏng của Thường Bá Ninh.

"Phong Như Cố hít một ngụm khói, cười nói:" Sư huynh, ta hy vong huynh có thể thơ ngây cả đời. "

Nói xong y tựa lưng vào trên gối trúc, nhìn vào khoảng không, ánh mắt chuyên chú.

Thường Bá Ninh dò hỏi:" Sao hôm nay lại nổi hứng ra khỏi 'Tịnh Thủy Lưu Thâm' vậy? "

Phong Như Cố:" Hôm nay có mưa. "

Thường Bá Ninh:" Hửm? "

Phong Như Cố chỉ vào chiếc ô nằm nghiêng bên tay phải:" Trước Thanh Trúc điện của sư huynh là chỗ thấy được cầu vồng rõ nhất. "

Thường Bá Ninh nhìn sư đệ đang cắn điếu trúc, chán chường chờ cầu vồng, trong lòng thấy ấm áp:" Nếu vậy thì vào trong điện chờ đi. "

Phong Như Cố ngậm miệng điếu, đưa một tay về phía y.

Thường Bá Ninh bật cười, cúi người toan kéo y lên, nhưng Phong Như cố lại trở tay cướp mất tấm vải che mắt, xoay người tránh đi.

Đôi mắt Thường Bá Ninh bị ánh sáng chiếu vào, khi híp mắt lại tìm kiếp tung tích y thì người nọ đã nhẹ nhàng nhảy lên từng bậc thang, đầu ngón tay móc lấy khăn che mắt, mỉm cười đón gió.

Thường Bá Ninh cũng vô thức cười cùng y.

Phong Như Cố tính toán không tồi, mặt trời mới vừa rồi ở trên cao, không đến hai nén hương, sắc trời đã trở nên âm u, cơn mưa to giàn giụa từ trên cao ào xuống, hóa thành những bọt nước đáp lên mặt đất.

Thường Bá Ninh không hổ cái danh đoan dung, lúc nào cũng ngồi xếp bằng.

Phong Như Cố thì không.

Y nằm ở bên chiếc ghế dài nơi Thường Bá Ninh đả tọa ôm cái lò sưởi khắc họa tiết hoa sen của Thường Bá Ninh trong lòng ngực, ngủ ngon lành.

Trước giờ y ngủ như chết, trừ khi tự mình tỉnh lại, nếu không những tiếng động bình thường không thể quấy rầy y mảy may.

Tật xấu đi đến đâu ngủ đến đấy của y thật không thể sửa nổi.

Cơ mà cũng chẳng cần sửa.

Thường Bá Ninh giơ tay, dịu dàng vỗ lên tóc y, lấy từ trong tay áo ra bức thư mời phủ đầy mây và hoa văn sẫm màu, nhìn ba ký tự" Phong Như Cố "được sơn vàng trên đó rồi phát ngốc trong chốc lát, xong mới đem sính thư màu đỏ tươi đặt bên dưới chồng sách đạo môn.

Cho dù lễ đính hôn đã bị hủy, Thường Bá Ninh cũng không biết tại vì sao ba tháng trước Phong Như Cố lại đột nhiên muốn tìm một người đạo lữ, rồi vì sao một tháng trước lại vội vội vàng vàng chọn Văn Thuận Nhi chưa gặp mặt một lần làm vợ.

Trận mưa to bắt đầu từ giữa trưa đến chạng vạng.

Nhưng cơn mưa vẫn chưa qua đi đã có một người mặc tố y đai xanh cùng với đệ tử Phong Lăng bung dù vội vàng xông vào điện:" Đoan Dung Quân! Sư phụ con ở đâu ----- "

Thường Bá Ninh nhẹ 'suỵt' một tiếng, liếc nhìn Phong Như Cố vẫn còn chìm trong giấc mộng thoải mái thơm ngọt, thấp giọng hỏi:" Chuyện gì? "

Có y làm chủ, người trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng kia cũng bất giác hạ thấp âm thanh:" Bẩm Đoan Dung Quân, người nhà họ Văn lại lên núi rồi! "

" Tới trả tiền trà cụ cho ta sao? "Phong Như Cố ngẩng đầu lên, chẳng hiểu y tỉnh lại khi nào.

" Không phải.. Sư phụ, Đoan Dung Quân.. "Người trẻ tuổi khẩn trương đến nỗi sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi:" Là Văn tam tiểu thư của Văn Thủy Môn, vị hôn thê của sư phụ xảy ra chuyện rồi. "

Văn Thuận Nhi chết rồi.

Khi phát hiện nàng biến mất nữ hầu vẫn chưa bẩm báo cho Văn phu nhân, chỉ cho rằng tâm tình nàng không tốt, ra ngoài giải sầu.

Đến khi tìm thấy nàng, đúng lúc mưa to dầm dề, sắc trời tối đen.

Văn Thuần Nhi bị một loại hung khí như đao Đường cắt cổ họng, đầu bị chặt đứt treo trên cành cây cao nhất ở Văn Thủy, máu tươi từ trên mặt chảy xuống tí tách tí tách. Mái tóc đen dài bị máu nhiễm lên theo gió bay phất phới.

Thủ pháp giết người bằng cách lấy đao Đường cắt cổ này cực giống với vụ án thảm sát liên hoàn gần đây, cả đệ tử Phật giáo và Đạo giáo đều bị ảnh hưởng, tổng cộng 15 người đã chết, ngay cả những đệ tử ngoại môn của Phong Lăng cũng bị giết. Bởi vậy mà Yên Giang Nam mới phải xuống núi điều tra sự việc.

Nhưng mà sau khi biết được tin dữ khiến người khác phải nghẹn họng nhìn trân trối thì Phong Như Cố lại mở miệng hỏi một vấn đề vô cùng kỳ quái:".. vì sao chỉ có đầu? "

Thường Bá Ninh từ trong nối khiếp sợ phục hồi lại tinh thần:" Sư đệ, sao lại hỏi vậy? "

Phong Như Cố lặp lại câu hỏi lần thứ hai:" Vì sao chỉ có đầu? "

Sau khi suy nghĩ kỹ lại, y hỏi người thanh niên báo tin:" Phù Xuân, tóc nàng bay về hướng nào? Hướng gió hôm nay là hướng nào? "

Thanh niên bị hỏi đến sửng sốt, đúng sự thật trả lời:" Bên Văn Thủy Sơn thì hôm nay là hướng gió Tây Bắc. "

Phong Như Cố:" Sư huynh, mượn bút. "

Nói là mượn nhưng thật ra là cướp lấy.

Y cướp lấy bút chu sa đang nằm trong tay Thường Bá Ninh, nhảy lên ghế nệm Thường Bá Ninh đang ngồi, đối mặt với tấm bản đồ treo phía sau lưng, quan sát một lúc, y thả đường bút đầu tiên xuống núi Vĩnh Tịnh.

Thường Bá Ninh biết, vào nửa tháng trước núi Vĩnh Tịnh là nơi phát hiện ra cỗ thi thể đầu tiên.

Tuy nhiên Phong Như Cố chẳng để ý đến nó mà thay vào đó, y vẽ một dấu vết chu sa theo chiều ngang, thậm chí còn đè lên một số thị trấn nhỏ gần đó.

" Như Cố. "Thường Bá Ninh nhắc nhở y:" Vẽ sai rồi. "

Phong Như Cố đáp:" Vẽ không sai đâu. Đầu nằm hướng đông, chân về hướng tây. "

Thường Bá Ninh suy nghĩ một chút mới ý thức được Phong Như Cố đang nói đến trạng thái khi mới phát hiện của cỗ thi thể đầu tiên.

Xác chết thứ hai ở Cửu Long trấn cách hơn ngàn dặm.

Người nọ phơi thây trên đường trong trấn Cửu Long, đúng lúc đầu nam chân bắc, một đao đứt cổ, lưu loát vô cùng.

Bởi vì khoảng cách thi thể quá xa, hơn nữa một người là đệ tử nội môn của Linh Ẩn Bảo Tự bên Phật gia, một người là đệ tử của tiểu quán tu tiên bình thường, thế nên lúc mới bắt đầu chẳng có ai liên hệ hai việc này với nhau.

Cho đến khi tin dữ liên tiếp truyền đến.

Thân phận người chết không giống nhau, giữa những người đó không có bất kỳ quan hệ gì, lý do ra khỏi cửa cũng khác nhau.

Duy nhất giống, chỉ có đường chỉ đỏ trên cổ.

Trong lúc hoảng sợ, chúng đạo môn nghĩ trăm lần cũng không ra, hung thủ bày kế giết nhiều người như vậy đến tột cùng là muốn làm gì?

Ngày càng có nhiều dấu vết chu sa lem nhem trên bản đồ, từng nét một, ngang dọc, mỗi đường là một xác chết, một sinh mạng.

Nhìn những gì đang dần thành hình trên bản đồ, hơi thở của La Phù Xuân dần trở nên gấp gáp hơn.

Vị trí mà thi thể được tìm thấy, kết hợp với tư thế nằm, ấy vậy mà lại hợp thành một con chữ.

Cuối cùng, Phong Như Cố chấm mực chu sa, ghì mạnh nét bút nối từ Văn Thủy Sơn đến hướng Tây Bắc rồi hướng Tây Nam.

* * *Vì sao những người khác chết toàn thây, chỉ riêng Văn Thuận Nhi lại chỉ để lại có một cái đầu.

Bên ngoài sấm rền xoẹt qua trong nháy mắt, một tia chớp trắng như tuyết xé toạc một lỗ ở phía chân trời.

Trên bản đồ chi chít ấn ký chu sa, với điểm cuối cùng là nút thắt, tạo thành một chữ" Phong "khổng lồ màu đỏ như máu.

Màu của chu sa gần như hóa đen.

Mà điểm cuối cùng trông giống như những sợi tóc đẹp đẽ đẫm máu đang bay trong gió.

Phong Như Cố cắn ngang cây bút mực trong miệng, rồi ngồi thẳng xuống bàn của Thường Bá Ninh, đụng vào nghiên mực, giá bút, y cũng mặc chúng phát ra những tiếng leng keng loạn xạ.

Y nhìn về phía bản đồ, biểu tình trên mặt không rõ là ngạc nhiên hay tức giận.

Thực lòng mà nói, hai thứ cảm xúc này không hề thích hợp với Vân Trung Quân, vì nên khi chúng rơi xuống trên mặt y, ngược lại biến thành một nụ cười mỉa mai nhàn nhạt 'Thiên ý như thế'.

Phong Như Cố nhìn về khuôn mặt lạnh như băng của Thường Bá Ninh:" Sư huynh, e rằng ta phải xuống núi một chuyến rồi."

Lời của editor: Thiệt ra bản CV nó dịch thuốc mà anh Cố hút là thuốc phiện á mọi người, nhưng tui quyết định lược bớt vì nó tệ nạn quá. Lần đầu tiên edit truyện có bạn thụ chơi đồ, khá là hào hứng hơ hơ. Bonus thêm cái fanart của anh Cố