Nhưng khi hắn vừa dứt lời thì trên trán đã bị ăn một cái búng tay.

Như Nhất: "..."

Phong Như Cố thô bạo đánh giá: "Đồ ngốc."

Như Nhất cư sĩ bị đóng dấu 'đồ ngốc' không một biểu tình.

"Lúc trước sư huynh ta sát tính không đủ, bụng tốt có thừa nên kiếm pháp cứ dậm chân tại chỗ không có tiến bộ." Phong Như Cố chọc hắn thêm một cái: "Còn ngươi thì sát tính quá mạnh, nên mới cảm thấy chết là con đường giải thoát. Trước đây sư huynh của ta đâu có dạy ngươi như vậy."

Như Nhất bị cốc đầu trở về với bộ dạng lãnh đạm: "Tạ Vân Trung Quân dạy dỗ."

"Phật môn không thể trừ khử sát tính trong lòng ngươi." Phong Như Cố than dài: "Khổ cho lúc trước sư huynh ta đi khắp nơi hỏi thăm, sau khi biết ngươi tới chùa Hàn Sơn thì vui sướng biết nhường nào."

Trái tim Như Nhất đập mạnh: "Nghĩa.. Đoan Dung Quân từng tìm ta?"

"Ừm, sau khi cứu ta từ 'di thế' ra, mới tỉnh dậy đã lếch cái thân toàn là vết thương xuống núi, ai ngăn cũng không được, đúng là ngốc muốn chết."

Nói đến đây, giọng Phong Như Cố trầm hẳn: "Không phải y.. bảo ngươi chờ ở khách điếm sao."

Như Nhất bỗng nhiên đứng dậy, chuỗi tràng hạt kim cang tạo thành một vòng cung quấn lấy ngón trỏ.

Hắn đẩy cửa điện ra, nghiêng người, xa cách nói: "Vân Trung Quân nghỉ ngơi sớm chút đi."

Dứt lời liền cất bước rời đi, chẳng thèm quay đầu lấy một cái.

Đến khi trở lại trắc điện, trái tim của Như Nhất vẫn còn đau nhói, ngay cả Hải Tịnh híp mắt đánh giá mình cũng không để ý.

* * * Khoảng thời gian sống chung với nghĩa phụ, hắn chưa từng nói cho bất kỳ ai, hắn coi như áo gấm mà gìn giữ, như châu ngọc mà bảo vệ, cẩn thận che chở chỉ sợ bị kẻ khác vấy bẩn.

Nhưng có lẽ, đối với nghĩa phụ mà nói đó chẳng qua là một đoạn chuyện cũ có thể nhắc tới với bất kỳ ai, là đề tài nhỏ bé không đáng kể trong một cuộc trò chuyện.

Cho đến cùng, người nghĩa phụ quan tâm nhất chỉ có sư đệ Phong Như Cố của y.

Để thu lại tâm tình, tay Như Nhất tạo thành hình chữ thập, ngón tay phải duỗi vào chỗ khuất đặt lên sợi tơ hồng quấn quanh trên ngón út tay trái.

Tiếng tim đập thình thịch vừa dễ nghe vừa êm ái lạ thường.

Trái tim tràn ngập sát ý khi được tơ hồng xoa dịu dần dần trở nên bình ổn đến lạ.

Cho dù trên thân kiếm có nhuốm bao nhiêu máu tươi, nhưng chỉ cần nghe được tiếng tim đập của người nọ là hắn có thể nhanh chóng tĩnh tâm, xua đuổi hết thảy ý niệm ác liệt.

Suy cho cùng, chỉ là hắn không muốn nghĩa phụ nhìn thấy được con người thật của hắn.

* * * Ở trước mắt nghĩa phụ, hắn không phải Như Nhất, không phải người dùng kiếm pháp Sa Bà bảo vệ chùa, không phải là kẻ không muốn cứu vớt thế nhân, chỉ biết tặng người siêu độ ngọc diện sát Phật.

Trong mắt nghĩa phụ chỉ là chút bụi hồng trần mà thôi.

Khi tiếng lòng hắn dần ổn định, tiếng nói chuyện của La Phù Xuân và Phong Như Cố truyền vào: "Sư phụ, ta chuẩn bị nước rồi, ngài có thể tắm bất kỳ lúc nào!"

"Tắm gì nữa, lúc nãy đã ngâm tróc da luôn rồi, không đi."

"Sư phụ, trong ao kia có người chết.."

"Trên đời này làm gì có chỗ nào không có người chết. Bọn chúng ngủ cả rồi?"

"Mấy đứa nhóc ma đầu đó ạ? Không biết, chắc là ngủ rồi."

Đủ loại âm thanh vang lên từ thiên điện, thiên điện mở cửa rồi lại đóng.

Phong Như Cố đi vào.

Trong bóng tối, không nghe được tiếng hít thở.

Thật ra bọn chúng không ngủ, nghe thấy có người tiến vào, mỗi đứa đều nín thở.

Phong Như Cố ngồi xuống mép giường: "Thở đi, coi chừng trước khi bị đánh chết thì đã ngạt thở chết rồi.

Bốn đôi mắt lặng lẽ mở ra nhìn nhau trong chốc lát.

Cuối cùng là tiểu ma tu lớn tuổi nhất lên tiếng trước:" Vân Trung Quân, chúng ta, sẽ chết sao? "

Phong Như Cố mở túi trữ vật mà Lạc Cửu chuẩn bị cho y, bày biện chỉnh tề, lấy một tẩu thuốc từ trong chiếc hộp nhỏ có thẻ ra, châm lửa, thở ra một ngụm khói mùi trúc tươi mát:" Sẽ chết. Ai mà không chết, nhưng không phải bây giờ, không phải ngày mai. "

" Ngài sẽ giao chúng ta cho Văn môn chủ sao? "

" Cái này thì không. Lão già họ Văn kia ghét ta, ta sẽ không để kẻ ghét mình được như ý đâu. "

Bọn chúng lại nhìn nhau, thấy rằng cái người tên Văn Trung Quân này thật khó nắm bắt, không phải người tốt, cũng không thể coi là xấu.

" Vì sao ngài muốn cứu chúng ta? "

" Vì sao à! "Giọng Phong Như Cố kéo dài:" Để các ngươi thiếu nợ ta một ân tình. Đến khi các ngươi lớn rồi thì trả lại cho ta. Giao dịch công bằng, trước nợ sau trả. "

" Chúng ta.. Có thể đi nơi nào chứ? Chúng ta có thể lớn lên sao? "

Ma tu nhỏ tuổi nhất rơi vào mê mang.

" Nơi tên 'di thế' đó chúng ta không về được. Văn môn chủ bảo cha mẹ ta rằng mỗi lần tới thì phải đem một ít đồ vật có ích từ 'di thế' tới, kiếm phổ, tâm kinh, dược quyết, binh khí.. Lần trước, mẹ ta không thể tìm được vật gì dùng được, bất đắc dĩ phải vì ta mà đi trộm một thanh kiếm, vì thế mà nàng bị đuổi ra khỏi 'di thế', ta còn chẳng biết nàng còn sống hay đã chết, ta còn có thể nhìn thấy nàng hay không.. "

Nói rồi nó cố kìm nén nước mắt chảy ra.

Phong Như Cố lại nói:" Chuyện này đừng hỏi ta. Ta có phải cha ngươi đâu. "

Tiểu ma tu:" Oa ------ "

" Phong Như Cố: "Mau nín đi."

Tiểu ma tu sợ y, tay bưng kín miệng, không dám phát ra tiếng nào nữa.

Phong Như Cố hút xong một bao thuốc, khi lần tay vào túi trữ vật tìm lá trúc kia thì nhướng mày.

Tang Lạc Cửu làm việc chu đáo quá rồi, ngay cả đàn Không Hầu của y cũng mang theo.

Y lấy Không Hầu ra.

Đó là một cái đàn Không Hầu có hình dáng như con thuyền màu đỏ đậm tựa chim hỏa phượng đầu đàn, cây đàn như được tạo hình bằng một khối hồng ngọc thiên nhiên khổng lồ, dây đàn phân thành hai phần âm dương, bên trên khắc phượng hoàng day đầu với cái miệng đẹp đẽ như đang chảy máu.

Phong Như Cố đặt đàn lên đùi, tiện tay gảy vào cái.

Âm thanh liên miên không dứt, rất cổ kính.

Phong Như Cố ngồi ôm đàn như khi nổi hứng lấy đàn ra chơi, giai điệu của đàn nhẹ nhàng như tiếng suối chảy trên núi.

Nhưng trong tiếng đàn cũng có thứ kỳ diệu.

Chưa đến thời gian một chén trà nhỏ, những đứa trẻ mới vừa rồi còn lo lắng hãi hùng không thể an giấc đã ngáp ngắn ngáp dài, đứa nhỏ nhất đã ôm cái gối mềm rơi vào mộng đẹp.

Ba đoạn kết thúc, đứa nào đứa nấy ngủ ngon lành.

Đợi chúng ngủ say, Phong Như Cố duỗi tay, giải pháp ấn 'cấm rời núi' trên người chúng.

Tu vi của Phù Xuân và Lạc Cửu không đủ, không giải được pháp ấn do Văn Nhuận Tân hạ thủ, mà Như Nhất và Hải Tịnh là người trong Phật môn, bọn họ không hiểu thuật pháp của đạo môn.

Vậy nên y chỉ đành tự làm.

Bốn cái pháp ấn tan thành mây khói theo ánh sáng trên đầu ngón tay.

Nhưng Phong Như Cố không rời đi liền mà ngồi tại chỗ một lát, giữa trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, trên mặt là thống khổ không nói nên lời.

Một lúc lâu sau y vén tay áo bên trái lên.

* * * Không biết từ khi nào, hình xăm búp sen xanh uốn lượn đến vị trí cẳng tay của hắn, nở ra một đóa hoa sen đỏ yêu dị, lộng lẫy quyến rũ, như máu như lửa.

Y nắm chặt nắm tay lẩm bẩm tụng niệm Phạn âm: "Ngọn lửa hóa sen đỏ, tội lỗi đầy trời tự tiêu biến, tương truyền phúc thọ đều tăng lên.."

(*) 1. Một trong những địa ngục:

Hoa sen đỏ được cho là một trong tám địa ngục lạnh lẽo, vì cái lạnh quá nặng của những người sinh ra trong địa ngục này, thân thể của người đó chuyển sang màu đỏ, da của họ bị đông cứng và nứt nẻ, nên được gọi là địa ngục hoa sen đỏ, cũng là được cho là thập hàn địa ngục.

Địa ngục kia là một trong những địa ngục nóng bỏng, tất cả đều có màu đỏ, giống như màu của hoa sen đỏ, nên mới có tên như vậy.

2. Tám loại lửa được đề cập trong kinh điển của phái Diệp Vấn:

"Hoa sen đỏ rực, tội lỗi đầy trời tiêu biến, tương truyền rằng hạnh phúc và tuổi thọ sẽ gia tăng và kéo dài" - thời nay "Lộ Hỏa Thần" : Ngọn lửa biến thành hoa sen đỏ, tà ác bị ngọn lửa loại bỏ và ngăn chặn. Theo truyền thuyết, bằng cách này thì phước lành và cuộc sống có thể được kéo dài.

Có một cách nói khác: "Lửa hoa sen đỏ là lửa địa ngục, có thể thiêu rụi vạn vật có linh hồn".

Khi y mở mắt ra lần nữa thì hình xăm cánh hóa đã khép lại, quay về đài xanh.

Nhụy xanh lay động, thoạt nhìn vô cùng tú lệ.

Cứ như nó chưa bao giờ nở rộ vậy.

Lúc này Phong Như Cố mới có thể đứng dậy, cất Không Hầu, tẩu thuốc mà những vật khác rồi lấy ra một thứ từ túi gấm nhỏ.

Y nhét một viên đường vào mỗi cái miệng nhỏ, để chúng có thể nếm được vị ngọt trong giấc mơ.

Y thả nhẹ bước chân, đóng cửa rời đi.

Lúc này Hải Tịnh đã làm xong công khóa.

Cậu yêu thích âm nhạc, khi tiếng đàn vang lên đến khi kết thúc đều thẳng tai lắng nghe, như si như say, không dám mở miệng đánh giá vì Như Nhất đang đả tọa tu hành.

Đến khi tiếng đàn dứt hẳn Như Nhất mới mở mắt ra.

Hải Tịnh vội nói: "Như Nhất sư thúc ngài có nghe được không, là Vân Trung Quân đang gảy đàn á."

Như Nhất: "Ừm."

Phong Như Cũ ra khỏi thiên điện thì có hơi choáng đầu, đi đến trước điện của Như Nhất thì mới nhận ra không phải nơi mình ở.

Mới này y đã hao phí quá nhiều tâm thần, áp chế hồng liên phát tác lại còn uống rượu, thân thể y có chút không chịu nổi, đơn giản thu liễm hơi thở, lặng lẽ chống đỡ ngồi ở bậc thềm lạnh lẽo ngoài thiên điện, thư giãn một chút.

Y nghe được âm thanh khen ngợi không dứt của Hải Tịnh, nói cầm nghệ của y tuyệt nhất chắc là được người nổi tiếng dạy dỗ vân vân.

Thật lâu sau y mới nghe được giọng nói lạnh như băng của Như Nhất bình phẩm về cầm nghệ của mình: "Trông mèo vẽ hổ, chung quy không giống."

Nghe vậy, Phong Như Cố yên lặng cười một tiếng, vừa mới gác đầu lên cột gỗ đỏ đã nghe thấy âm thanh ôn hòa của Tang Lạc Cửu: ".. Sư phụ? Sao lại ngồi ở chỗ này?"

Bên trong thiên điện lặng ngắt như tờ.

Editor có lời muốn nói:

Loa loa loa, phốt nghệ sĩ trẻ Phong Như Cố đạo nhạc của nhạc sĩ Vân Trung Quân đây, nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây, loa loa loa!