...

Mãi đang chú tâm vào tiểu Mei và Quan Ngư tình hình, Mạc Phàm đột nhiên lông tơ bần bật run lên, giật mình cảm nhận được trường âm động đậy của đại thảm lục địa bên dưới, nó đã từ lúc nào đang băng thẳng cực nhanh về phía mình.

Dĩ nhiên một cái hệ sinh thái khủng bố như vậy, có thể coi như mấy chục tòa băng sơn bao phủ, sâm lâm rậm rạp, thác đồi chập trùng bên trong đó, đồng dạng lúc này đều lơ lửng giữa trời bay vù vù lên không trung, có thể nhìn thấy những vị trí không trọn vẹn gắn kết đang tách ra hướng về một điểm nhân loại nhỏ nhoi khó thấy.

Dưới tắc nghẽn khí quyển khi một thân thể to lớn phi hành đến, Mạc Phàm không cách nào thoải mái được hô hấp tự nhiên của mình, càng là hai lá phổi không ngừng bị co thắt lại. May mắn chính mình thân thể cường cường đại hãn, bằng không giống như chưa chạm đã da thịt bị thổi thành mảnh rồi.

“Chết đi!!!” Băng ngưu thú vương rống lên một tiếng to lớn, truyền đi đại âm xuyên suốt cả mảnh Côn Lôn này.

Băng Ngưu thú vương không thể nghi ngờ chính là loại càng sống lâu càng cáo già bản tính, nó làm sao lại không biết chính mình thực lực tuy nghiền ép vạn yêu nhưng cũng thất thế trước kẻ vừa đá bay nó ban nãy. Miễn cưỡng giả sử mình mạnh hơn hắn một chút, liền cũng không cần cá chết lưới rách được, phải thi triển vài điểm thủ đoạn.

Trước lập kế hoạch thay đổi mục tiêu dễ dàng hơn là hai đồng bạn, sau lợi dụng thân hình nhỏ bé kia dễ dàng bị che mắt đi bởi mấy lớp dày đặc bình nguyên tầm chắn. Cuối cùng tiếp tục cày nát phạm vi khu vực của mình vận lực, xung quanh thân nó hiện lên một tầng vảy băng lấp lánh, những này vảy chính là thứ cứng rắn nhất của nó, hầu như trùng trùng xé toang màn đêm hiện tại ra.

Cổ đại thuần chất nhất của hung thú chính là thể chất thần lực, hoang dã nhất dùng sức mạnh bẩm sinh tranh phong. Mà ở phương diện này, Côn Lôn yêu tộc vang danh năm châu, đứng đầu chắc chắn là đấu trâu man di của Ngưu viên rồi.

Tầng tầng nén cơ khớp đồ sộ lại, giẫm một đạp uy bạo, trực tiếp cày nát mấy trăm mẫu bình nguyên để làm bệ phóng, rồi oành một cái đã bắn lên như đại pháo thần công nhắm về phía bầu trời bủa vào.

Là đế vương yêu thú tồn tại, nó hoàn toàn có thể dựa vào cảm nhận chuyển giao không gian mà phán đoán chính xác vị trí Mạc Phàm di động tới. Sau khi đã khoá mục tiêu, thân thể khổng lồ sánh ngang sơn trang vọt lên, nhắm thẳng hướng Mạc Phàm lao đến.

“Bỉ ổi thực sự!!” Mạc Phàm buộc miệng nói rằng.

Vận động nhanh suy nghĩ, Mạc Phàm trong khoảnh khắc không thể nhìn thấy đầu kia chân trời bất cứ một điểm không gian trống trải nào. Có thể loại này dù đã đạt tới tinh biến Tà nhãn cảnh giới, nhưng như cũ trước mặt là đại nguyên thảm sinh thái, so ra khoảng cách muốn nói là trừ khi có năng lực nhìn xuyên qua lục địa, bằng không chẳng có cách nào xoay sở được.

Đồng dạng cái ngưu viên này thân thể đúng thật là một mẫu bò tót lục địa, phì phà hơi thở như thế cắm đầu húc vào, cho dù muốn độn ảnh, Mạc Phàm cũng không có tự tin thành công tránh thoát được.

Phương diện phòng ngự, không trung đang đứng, chính là tuyệt đối hạn chế nhất, cho dù là Triệu Mãn Duyên phương diện, hắn khi phòng thủ vẫn cần nhất một điểm tựa, thân mình lơ đễnh trên không thì vốn không khác gì con mồi.

Né không được, chạy không kịp, thủ cũng không xong, vậy chỉ còn một đường phản kích.

Thế gian này xem như chó điên ta cũng từng đánh qua, liền không tin đối với một con trâu điên này lại bất lực!!!

Dứt luồng suy nghĩ, Mạc Phàm gần như không có nửa điểm chần chừ, theo áp lực con mồi lao đến, hắn ngược lại đem ý niệm man lực bắn mình đổ về phía va chạm, hung hăng cắt qua không gian phạm vi chục dặm, lóe lên một cái kén bạch quang hào nhoáng phía trên đầu Băng ngưu.

Mà ngay tại thời điểm đó, thân ảnh Mạc Phàm đồng dạng thể hiện ra ác ma tư thế, dẫn xuất từ trọng tâm cẳng chân, xoay mình mạnh mẽ kéo đến xuất thần một cái cuồng dã hữu quyền minh thiên.

Hữu quyền phát kích, chín phần mười có thể diễn tả giống như minh thiên cột sáng màu bạc trắng, cơ hồ trong khoảnh khắc hoàn toàn biến thành màu bạch lam, sau đó hoá thành từng điểm lít nhít lôi chi, giống như vô số vì sao phủ xuống nhân gian, ngưng tụ lại một chỗ rồi sau đó oanh oanh trùng kích vào cơ thể Băng ngưu.

“Oanh oanh ~~~”

Hai cỗ đại tức khổng lồ va chạm trên chân không, oanh một tiếng rung trời, liền khiến cả vùng Tây Hải thành trở đi đều muốn nghe được. Mà ở khoảnh khắc va chạm đó, tự nhiên thấy được xuất hiện mấy vòng tròn sáng sáng sóng âm bị xung kích nổ tung ra, phút chốc hình thành mấy tầng bụi vàng miên man kéo dài ở giữa bầu trời lúc nửa đêm.

Vô số mảnh băng gai trên thân thể ngàn km của Băng Ngưu không ngừng bị lực lượng cường đại của Mạc Phàm đánh nát thành bột phấn, nhưng đổi lại Mạc Phàm bị phản chấn kích liệt, toàn thân bật ngược trở ra.

“Tỷ phu!!” Tiểu Mei từ xa che chở cho Quan Ngư khỏi ảnh hưởng bởi sóng chấn, ánh mắt còn lại của nàng đều tập trung để ý lên người Mạc Phàm.

Băng ngưu thần lực quả nhiên chiếm được ưu thế, bất chấp cả sống mũi của mình bị đập xuống nứt mẻ mấy cây số khuôn mặt, móp méo bên trong, nhưng bù lại Mạc Phàm bị nó hất tung lên tận mấy tầng quang mây.

Bị tạc bay tít ra xa trước mắt, Mạc Phàm lần đầu tiên cảm nhận được tiến răng rắc trật khớp xương trong cơ thể mình, cả người trơ trơ một cảm giác cực kỳ khó chịu. Lúc này hồi tưởng lại, trong lòng hắn không khỏi sinh ra mấy phần hoảng hồn. Bản thân chính mình đã cường hãn đến cấp bậc đế vương thể chất, thâm sâu huyết mạch như vậy, nhưng liền muốn so với con trâu điên kia thực sự còn một khoảng cách nhất định.

Dù gì vẫn không tính là bị trọng thương, Mạc Phàm hai mắt nhíu lại, lần nữa chú ý lấy thân thể Băng Ngưu.

Khoảng cách vừa co giãn ra xa, tại giữa trời thân ảnh, khủng bố thềm lục địa cơ thể Băng Ngưu quả nhiên không có dễ dàng tha cho Mạc Phàm, nó kinh kinh triệt để lộ ra dáng vẻ điên cuồng hung hăng nhất, tiếp tục xác định điểm bắn và giẫm chân lao đi.

Là giẫm chân không sai, Băng Ngưu quỷ dị giẫm chân to như núi của mình vào không gian, trực tiếp xé bỏ lớp thứ nguyên tồn tại làm điểm tựa, tiếp tục bắn tiếp lên cao hơn phía Mạc Phàm.

Mà ở cái không gian bị nó giẫm đạp lên, thân thể mấy triệu tấn không thể tính toán nổi lập tức đè nát cái chiều thứ nguyên này, hình thành nên một cái quãng tà quang dị dạng giữa nền trời.

Trong lúc đang bẻ bẻ lại khớp tay, nhận ra đối phương tiếp tục tiến tới, Mạc Phàm cũng là hai mắt đỏ rực chiến ý lại rồi. Là một cái hủy diệt pháp sư, hoang dã chiến đấu, cảm giác cứng đối cứng thất bại ngay lần đầu tiên thật khó tiếp thu được.

“Lão tử muốn xem rốt cuộc trâu điên ngươi khỏe đến chừng nào” Mạc Phàm quát.

Hay tay Mạc Phàm phát ra quang mang màu vàng nâu cùng màu đỏ kết hợp, trong chốc lát hình thành một cái viêm thạch khổng lồ bao bọc lấy hai cánh tay.

"Sa viêm trọng quyền!"

Xa xa muốn tít điểm sáng cao nhất bầu trời, đột nhiên xuất hiện vài tia nhật liệt, bên trăng là cuồn cuộn ra mấy đạo viêm lãng xung kích, nhấc lên một hồi ánh hồng quang diệt thế, để Côn Lôn lạnh lẽo nơi đây cũng tựa hồ bị phảng phất tại một giây hóa thành tro tàn.

Mạc Phàm một lần nữa vọt đến trước mặt, đấm ra một quyền viêm nham dung hợp lên cơ thể khổng lồ của vị đế vương kia đang húc tới.

"Oanh oanh oanh ~~"

Lần nữa va chạm ở độ cao lớn hơn, không gian nơi đó phảng phất đều muốn tan tành rồi, cũng là cuồng thần chi lực vô cùng cường đại đấu nhau.

Ánh sáng hồng hạt như một vòng nhiệt bục vỡ trong nháy mắt từ đỉnh đầu Băng Ngưu phát tán ra, phạm vi khuếch tán ban đầu cũng chỉ ngắn ngủi từ thân thể hắn đến chỗ trọn vẹn trăm thước xung quanh, nhưng rất nhanh, hồng hạt phát tỏa kia bỗng mênh mông hoá thành một trụ sáng màu hồng thật lớn, trụ hỏa đập nhả xuống đại địa rồi phóng thẳng lên cao, bạo phát ra cường đại năng lượng kinh khủng làm mấy trăm sơn đồi trên cơ thể Băng Ngưu muốn trực tiếp tan tành.

Thế công bản thân đang đại thịnh, còn đang nghĩ rằng nhân loại kia trúng một đòn toàn lực vừa rồi không chết cũng tàn phế, ai biết đối phương lại điên cuồng như vậy, vừa mới đứng dậy đã lại xông tới trước mặt mình rồi!

Đòn đánh bất ngờ lại mãnh liệt kia cuối cùng vẫn có chút hiệu quả, coi như có khả năng đầy lùi Băng Ngưu lại một quãng không xa, nhưng đồng thời như cũ, Mạc Phàm tiếp tục bị phản lực văng đi gần như biến mất.

Trôi đễnh không trung đang có dấu hiệu mất phương hướng, Băng Ngưu thú vương khó khăn định thần lại được, cả khuôn mặt hoàn toàn chìm trong một cảm giác say sẩm, nhưng mà đặc thù thể chất, nó nhanh chóng gạc chân lần nữa khi đánh hơi thấy Mạc Phàm chẳng biết từ lúc nào đã lại xuất hiện ngay phía trước trở lại.

"Ăn thêm một quyền của ta!"

“Oành oành ~~~”

"Ăn tiếp một quyền..."

“Oành oành ~~~”

“Một quyền…”

Cuồng thế như vũ bão, Mạc Phàm đã hoàn toàn nổi giận, liên tục tung ra những cú đấm trời giáng kia, để cho khủng bố thân thể cỡ Băng Ngưu lần này cũng không cách nào thích nghi kịp. Từ lúc chủ động đấu trâu húc vào, sau bốn năm vòng va chạm, thân thể nặng nề của nó bắt đầu dần dần trở nên bị động trước hết đợt này đến đợt nọ phản kích của Mạc Phàm.

Trong lúc nhất thời, nó không còn biết là làm sao né tránh, tối tăm mặt mũi chỉ có thể lợi dụng sức chịu đựng phi thường để nhận lấy những cú đấm hoả diễm ngàn cân kia, mặt đất xung quanh cùng với những tảng băng khổng lồ hoặc là bị oanh thành cát bụi, hoặc là bị hoả diễm sức nóng cho tan thành nước.

Từ xa xa bên ngoài quan sát, mỗi một oành oành âm thanh rung động, liền thấy một cái quả núi khổng lồ lao qua lao lại giữa trời.

Mà ở cái cấp bậc hai đỉnh cấp sinh vật lao vào thuần chiến, không ngừng có chấn động không gian năng lượng tích cực tùy ý bao phủ, nhưng là ở chúng nó chiến đấu bên trong vùng không gian kia, thứ nguyên thương tổn bắt đầu bóc ra từng mảng!!

Hỏa diễm liền trời, từng viên hỏa diễm tinh thể to lớn như khai thiên yêu diệu (ánh sáng mặt trời) từ trên trời cao xẹt xuống, còn đóng ván lại xung quanh mấy tầng bụi băm sa giang phủ rợp. Trông như đang tạo tác nên một cái thiên thạch xa xăm vậy.

"Cái này, cương ngạnh với đế vương cấp bậc…Mạc Phàm, hắn không phải con người sao?" Nhìn thấy Mạc Phàm bạo lực như vậy ra tay, Quan Ngư khuôn mặt trông như già thêm vài tuổi vậy.

“Tỷ tỷ ta nói tỷ phu có chút không giống người!" Tiểu Mei đứng một bên đáp trả lại lời nói.

“Tỷ tỷ ngươi, là Mục Ninh Tuyết sao?” Quan Ngư linh cảm một ít, mở hồ đoán rằng.

“Ân, lần cuối cùng nàng nói chuyện với ta, thân thể gần như khó khăn đi lại, yếu ớt bảo rằng sau hai tuần bế quan cùng tỷ phu, phát hiện hắn có chút không giống người…” Tiểu Mei hồn nhiên nói.

“...” Quan Ngư không có hỏi thêm gì nữa, hắn lịm mặt xuống, đen thui một mẫu.

Tiểu Mei không để tâm, nàng tiếp tục ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Phàm, đây là lần thứ hai thấy được hắn chân chính nổi bạo khí trong lòng, trơ ra cái hình hài hoang dã cuồng thây kia.

Rất soái đấy!

Tuy là quyền cước áp đảo như vậy, Mạc Phàm phô triển ra thần lực hủy diệt mạnh mẽ của mình rồi, đến nỗi hai tay hắn lúc này đều run run lên vì trật hết gần như toàn bộ các khớp, vẫn như cũ không thể làm trọng thương con Ngưu vương kia, bất quá chỉ có thể miễn cưỡng gây cho nó một ít xây xước bên ngoài.

Cái này vướng phải tầng phòng ngự cường hãn, rốt cuộc Mạc Phàm có thể khẳng định cái đầu trâu điên này phi thường chính là khó khăn nhất hắn từng gặp.

Đối với chính mình bản thân lực lượng hiện tại, tiểu Viêm Cơ sau trận chiến với Lucifer ở Thánh Thành, nàng đều đã ít nhiều thụ thương lẫn cạn kiệt sức lực, một mặt như vậy vẫn đang chìm vào giấc ngủ, không thể hợp thể được.

Cuối cùng, vẫn là không có giấu được a…

“Roẹt roẹt roẹt ~~~~”