Nhóm bốn người vẫn không có di chuyển, họ trầm ngâm suy nghĩ lại một lần nữa vấn đề, rốt cuộc mấu chốt nào khả dĩ nhất ở kẻ đã tác động lên bích ngọc huyền anh.

“Triệu ca, ngươi là người duy nhất trong số bốn chúng ta có mặt ở Thánh đình lúc đó, lẽ nào thực sự không thấy gì bất thường từ ba người đó sao?” Trương Tiểu Hầu hỏi Triệu Mãn Duyên, hắn vẫn cảm thấy bế tắc nếu tiếp tục dựa theo những đơn thuần suy nghĩ.

Thánh đình thẩm phán, Trương Tiểu Hầu vẫn đang bên trong Sát Uyên gặp Cửu U Hậu, Mục Bạch thì ở bên ngoài cùng với Asha Corea chờ đợi cơ hội xông vào. Còn hình thiên sứ Farl, nàng vẫn đang trên đường trở về quang minh tòa thành, xác thực mà nói, đúng là chỉ có Triệu Mãn Duyên có mặt xuyên suốt ở bên trong.

“Tiểu Hầu, ngươi không phải không rành rọt lão tử, mục tiêu chúng ta ngồi đó chỉ vì muốn đem gia hỏa kia từ địa phương quỷ quái đó cứu ra, làm gì có tâm trí mà…” Triệu Mãn Duyên một mặt than vãn mở miệng, nhưng ngay trong lời nói, hắn đột nhiên nhận thức ra một cái gì đó tâm trạng.

“Ngu chết lão tử rồi!!!” Triệu Mãn Duyên đặt tay lên đầu một điệu bộ tiếc nuối.

“Không phải Remiel! Ta khẳng định không phải hắn!”

Mọi người nhìn đến Triệu Mãn Duyên, Mục Bạch nhíu mày nói:

“Ngươi khoan hẳn kết luận vội, chúng ta chỉ vừa quan sát, hắn vẫn có thể đang đóng kịch…”

“Đừng có đánh gãy ta, ta đại khái đã nhớ ra một số chuyện rõ ràng trước mắt, bất kỳ ai trong thánh đình đều có thể thấy Remiel khi đó làm chủ thần quan, hắn đại khái sắc mặt phi thường hỗn loạn khi kết quả hai phiếu trắng liên tiếp, một mặt không dễ dàng gì đối diện ánh mắt tên Michael".

"Hắn là một pháp sư tâm linh hệ cực cường, nếu muốn che giấu suy nghĩ thì không ai có thể biết được, nhưng sắc thái Remiel vô cùng không giống vậy, cái biểu thị mà hắn phô bày hoàn toàn là trực giác phản ứng".

"Các ngươi nghĩ xem, hắn là chủ thần quan, còn lại đại diện đứng đầu Thánh tài viện cùng Dị tài viện, việc gì phải bỏ đá trắng để rồi lại thay đổi kết quả thành đá đen. Thậm chí, còn dễ dàng hơn khiến Michael nghi ngờ thành mục tiêu.” Triệu Mãn Duyên thanh âm quyết liệt nói rằng.

Mọi người cũng không nói lời nào, xác thực hiện tại, nghe cái tiểu điểm này bỗng chốc lại vô cùng hợp lý.

Michael thậm chí suýt chút nữa đã đối với Remiel có thủ đoạn nghi ngờ, việc này với hắn lại càng rất vô nghĩa.

Nhưng nếu không phải Remiel, mọi thứ lại càng bỗng chốc trở nên vô lý.

Lão thần quan dĩ nhiên dưới áp chế của khôi thủ Thánh ảnh, nhất nhất không có nửa lời nói dối.

Vì vậy, trong ba người đã cầm lấy bích ngọc huyền anh, ngoài thiên sứ trưởng ra, chỉ còn lão thần quan và học viên thực tập. Hai cái tiểu nhân vật này, thực sự một trong hai đủ năng lực và to gan thay đổi kết quả bích ngọc huyền anh sao!?

“Ngươi là dẫn đến ngàn vạn vong linh kia!?” Đột nhiên Farl hướng tới Trương Tiểu Hầu nói rằng.

Phóng tầm mắt ra xa khỏi khu vực, ai cũng dễ dàng nhận ra, lực lượng bát phương vong quân cùng Ai Cập minh giới quân đoàn đang chiếm thượng phong trước vũ trang Thánh Thành nhân viên, càng là chết đi vô cùng nhiều, tạo thành một cái bình nguyên huyết đỏ khắp nơi.

Dưới tình huống nếu không có thêm một nhánh quân đại đạo nào mạnh mẽ can thiệp, liền sẽ rất nhanh vong linh trở thành những kẻ thống trị ở thiên không tòa thành này.

“Không phải chuyện này do các ngươi trước tiên gieo gặt sao, ta cho dù không mang Sát Uyên tới giải cứu hôm nay, trước sau cũng sẽ có một người khác làm". Trương Tiểu Hầu nhưng là sắc lạnh nói rằng.

Mấy đạo quân Thánh Thành này, bất kể là kẻ nào cũng đã nhuốm đi máu của biết bao oan linh ở khắp nơi.

Không có một Mạc Phàm, không có một Trương Tiểu Hầu, liền cũng sẽ có một người khác diện kiến trả lại.

Thánh Thành giương oai múa vuốt, đích thị là một đấng tối cao trị vì thế giới, một tay che mờ hết thảy quốc gia, hiệp hội khác.

Mười tổ chức lớn nhưng là trước sau cũng sẽ bục vỡ…

Ngũ Châu Ma Pháp Hiệp Hội hi vọng chính mình vĩnh viễn là chí cao vô thượng, trên đỉnh đầu tuyệt đối không có một toà Thánh thành vàng son rực rỡ.

Các đại liên minh cũng hi vọng bản thân bọn họ là cao quý độc lập, không hề bị bất kỳ hộp tối nào càng cao hơn tồn tại điều khiển.

Dị đoan giả liền trước sau cũng sẽ tập hợp mà chống lại.

Áp bức chung quy sẽ có khởi nghĩa, khởi nghĩa chính là chiến tranh!!!

Thế giới này đang hướng về một cái cải cách đem Thánh Thành kéo sụp xuống.

Trương Tiểu Hầu mang Sát Uyên tới đây, bất quá chỉ là chấm dứt nhanh hơn cuộc chiến dằng dặc…

“Vong linh...chiến tranh… Thánh Thành…"

"Ta hiểu ra rồi!!” Mục Bạch cất lên giọng nói pha một chút hài lòng với bản thân.

Bọn họ trước đó vẫn luôn đang thương thảo, lấy biện pháp gì tốt nhất mới có khả năng lớn nhất giải được cái nhan đề này, đem nó cứu lại sự tình ở Thánh Thành, cứu lấy Mạc Phàm tội án, dù đã lần được một ít manh mối nhân chứng trọng yếu nhưng hết thảy suy luận cũng như trước kẹt chết trên phân đoạn tìm sai người.

Lời này Mục Bạch đưa phi thường khiến bọn họ đổ dồn ánh mắt lên hắn.

“Động cơ chính là chiến tranh ở Thánh Thành. Mục tiêu của kẻ cố tình chưởng khống lên bích ngọc huyền anh để thay đổi kết quả là mong muốn tạo nên mâu thuẫn toàn diện giữa Thánh Thành".

"Kẻ này đồng dạng phi thường hiểu rõ bản tính Michael, hắn trước sau liền suy nghĩ đến đem Mạc Phàm ra làm mồi dẫn, mười một tổ chức đến sau, bao gồm cả Dị tài viện và Thánh tài viện". Không có đợi những người khác hỏi lại, Mục Bạch bắt đầu giải thích.

“Thế nếu như không có Diệp Tâm Hạ vạch trần ra thẩm phán kết quả sai lệch, kế hoạch của hắn đã đổ vỡ rồi?” Triệu Mãn Duyên lập tức chen vào.

“Vấn đề này ta … tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng đại khái ta có thể mơ hồ phán đoán được mục tiêu thực sự của hắn, chỉ là không biết cách thức ra sao.” Mục Bạch nói rằng.

“Sự tình này theo ngươi nói thì hoàn toàn hợp lý, vậy tiếp theo chúng ta vẫn nên tìm ra thủ phạm trước, rồi sẽ tới tra khảo.” Farl nói rằng.

Mục Bạch nở một nụ cười, hắn từng bước đi một vòng suy nghĩ thấu kỹ lượng lại, rồi tiếp tục mở miệng đặt giả thuyết:

“Chúng ta do gấp gáp nên mãi chú ý đến ba kẻ mục tiêu, mà không nghĩ rằng sẽ có có một một tình huống khác".

"Chúng ta có thể suy ra được một trong ba thao túng bích ngọc huyền anh nhưng lại quên mất một việc… vẫn còn có thể tồn tại một kẻ bên ngoài khác thao túng một trong ba người họ!!!”

Tình huống Mục Bạch vừa nói ra, liền khiến tất cả mọi người sửng sốt, bọn họ chỉ giữ vững tin tưởng rằng lão thần quan Ahabati sẽ không nói dối.

Hắn đúng là không nói dối thật, nhưng việc dẫn dắt khôi lỗi trong ba người họ thì hoặc là Ahabati không thể nào biết hoặc là hắn không thể nào nói.

“Vậy giờ phút này chúng ta cần xác định ai có khả năng thao túng một trong hai người lão thần quan và học viên kia, vì Remiel đã được loại bỏ.” Trương Tiểu Hầu tổng kết lại.

“Không, học viên không có khả năng, học viên tuy được đặt trong danh sách sẽ trở thành người thần quan thẩm phán trong tương lai nhưng không phải chỉ có một vị, việc lựa chọn ai chỉ được sắp xếp ngay tại thời điểm đó do đích thân chủ thần quan là thiên sứ trưởng Remiel làm". Farl hoàn toàn phủ nhận khả năng của người học viên kia là khôi lỗi.

Remiel chắc chắn không phải…

Vị học viên trẻ tuổi kia cũng không phải…

“Không lẽ nói người duy nhất có khả năng…”

“Đúng vậy, chúng ta bị hắn chơi xỏ rồi…”

Bốn người họ nhanh chóng phi hành đến đại môn ranh giới ở thiên không, nơi này vốn dĩ là bậc thang nối trực tiếp xuống đại địa Thánh Thành.

Ở gần đó, không khó để nhận ra một cái trung niên lão đạo đang cực khổ tốc lực di chuyển đến cửa khẩu.

Người này chính là lão thần quan Ahabati. Ban nãy, hình thiên sứ Farl đã cho phép hắn được trở xuống đại địa tòa thành để được những pháp sư trị liệu phục hồi.

“Không cần vội vàng như vậy, ta đã ban lệnh tới, ngươi liền sẽ mãi mãi không bước qua được cánh cửa đó!” Farl phía trên cao truyền âm xuống.

Nàng tuy cũng thương tích đầy mình, không có khả năng tự mình đi tới nhưng ngược lại nhờ có Triệu Mãn Duyên cõng trên lưng, hắn sử dụng dực ma cụ cùng với đám Mục Bạch, Trương Tiểu Hầu để đuổi theo Ahabati.

Không có mất nhiều thời gian, chỉ chớp mắt kể từ khi thanh âm vang lên, Ahabati lập tức nằm gọn trong gọng kìm bốn người bọn họ.

Chỉ nhưng so với ban nãy, Ahabati trái lại không thể hiện ra cái vẻ nhu nhược, chui rúc nữa, hắn hiểu được tình huống lần này đang là công khai buộc tội chứ không còn đơn giản tra hỏi thông tin.

“Lão già, ngươi cũng rất được, lại nghĩ ra cách nói hướng bọn ta đến cái nghi ngờ gã Remiel kia". Triệu Mãn Duyên nói rằng.

“Các ngươi rốt cuộc muốn gì, ngài Farl, ta dù sao cũng là một tổ thần quan kỳ cựu, lấy chức vụ tuy không cùng ngài so sánh được, nhưng không thể vì thế mà ngài cấu kết bọn phản loạn này, cùng dị đoan chống lại Thánh Thành". Ahabati công kích ngược trở lại hình thiên sứ Farl, hắn biết rằng chính bản thân sẽ không thể tự phản bác được với gã tóc vàng này.

“Lấy tư cách hình thiên lập luật, ta phế truất chức vị ngươi ngay tại thời điểm này, bọn ta xưa nay muốn trừ khử ai, không tới lượt đợi giảng đạo lý”. Farl nhưng là ánh mắt lập tức thay đổi, nàng trở nên quyết liệt hơn trong lời nói.

“Được, vậy chúng ta cũng phải đợi các đại thiên sứ trưởng giải quyết xong dị đoan. Ngài không phải rõ ràng Michael đại nhân đã ra lệnh bất cứ một tên dị đoan nào vào đến Thánh Thành chúng ta sẽ chỉ có con đường chết sao, làm sao ngài lại dám trái lệnh.” Ahabati hoàn toàn thể hiện ra một cái lão già trơ trẽn bộ mặt, nhất quyết không để Farl có thể khai thác thông tin từ mình.

Mục Bạch đứng đó nghe cuộc đối thoại cũng phải hít một hơi sâu, tận lực duy trì cơn giận của chính mình không bộc phát ra thời điểm này.

Lão già này thật sự là đủ vô liêm sỉ.

Hắn hiện tại chỉ là một mực tỏ thái độ lôi ra cái sự dàn xếp của Michael lúc trước, vốn dĩ Michael thần lệnh cao hơn Farl một bậc, loại này áp chế với Farl tỏ ra phi thường hiệu nghiệm.

Trong lúc nhất thời, Mục Bạch cũng không biết phải làm sao để đối với lão già này tra khảo.

“Rầm Rầm Rầm~~~~~~~~~”

Triệu Mãn Duyên không có buồn quanh co với Ahabati, hắn giơ chân lên đạp thẳng vào mặt lão thần quan đang tàn phế nghiêm trọng này.

Một đạp này của Triệu Mãn Duyên liền in hẳn dấu chân lên mặt Ahabati, đẩy hắn văng ra mười mấy mét giữa bãi phế liệu công trình hoang tàn.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Ngươi cái tên dị…”

“Rầm Rầm Rầm~~~~~~~~”

Ahabati cố gắng gượng dậy từ bãi đổ nát, vừa mở miệng ra chửi rủa chưa hết câu thì đã bị Triệu Mãn Duyên một tay nắm lấy tóc, đè đầu lão chùn xuống để lên gối hai, ba cái vào mặt tiếp tục.

Hình thức này dã man tra tấn, tuyệt đối không để lại dư lại một cái răng nào trong hàm của Ahabati, càng không phải nói mắt mũi sưng hoắc cả lên, máu bầm tuôn ra xối xả, ướt đẫm cả gương mặt.

“Ta nhẫn nhịn ngươi từ lúc nãy, còn không biết điều như vậy liền từng lớp da trên người, Triệu Mãn Duyên ta cũng sẽ lột xuống cho đám vong linh đằng kia thưởng thức…”. Triệu Mãn Duyên lạnh lùng buông lời rồi thả đầu của Ahabati ra.

Khoảnh khắc nhìn đến Triệu Mãn Duyên hành quyết tên ôn tặc này, ngay cả Farl cũng có chút giật mình sửng sốt, nàng là một cái hình thiên sứ, lập án, tra tấn sát phạt sợ rằng thế giới này không có mấy người tàn ác hơn, nhưng liền thủ đoạn như vậy đúng là lần đầu được yết kiến.

Đại loại bóng lưng tên nam tử này thật ra dáng khí khái nam nhi!!!

“Ha ha ha~~~~~”

“Lũ cặn bã các ngươi thì nghĩ mình có thể làm được gì, điều tra ra thân thế của Ngài ấy sao!?” Ahabati đột nhiên cười lên lớn tiếng.

“Ngài ấy?...” Trương Tiểu Hầu thắc mắc.

“Quang minh thần chỉ… hay lắm sao, các ngươi xưa nay vốn yếu đuối như vậy… liền không có tư cách nắm giữ trọng trách nhân loại này, hắc ám du nhập bản thân các ngươi không thể kiểm soát, yêu ma bành trướng lãnh thổ, các ngươi cũng không thể quản, mỗi một cái việc tranh chấp bọn trẻ con hôi sữa này thì rất dày công…"

"Chỉ có Ngài…Ngài đã trở lại…là cứu rỗi cho hết thảy các ngươi, cứu rỗi cho sự phản bội tín nhiệm nhân loại…” Ahabati đột nhiên nói một loạt những thứ khó hiểu.

Từ trên đôi mắt của hắn liền không còn thấy đôi đồng tử đen, hết thảy là một màu trắng bệch…

“Hắn đang nói cái gì vậy, có phải ngươi đánh hắn trúng vào bộ phận nào rồi không?” Mục Bạch tiến tới gần Triệu Mãn Duyên hỏi.

“Ta cảm thấy hắn giống như đang bị phản phệ một cái nguyền rủa pháp thuật nào đấy…” Triệu Mãn Duyên nói rằng.

Hỏa tức…

Trên người Ahabati bắt đầu xuất hiện những tia liệt diễm cuộn quanh thân mình, không ngừng thiêu đốt lên.

“Lũ khốn các ngươi sớm muộn cũng sẽ chết, ta đã hoàn thành lấy trách nhiệm của mình, cứ nghĩ hôm nay sau khi thoát chết khỏi cái nữ nhân đó…liền sẽ bảo toàn tính mạng…cuối cùng vẫn là phải chết tại đây…”. Ahabati quỳ hai chân xuống đất, cả người hắn giật giật lên trong mỗi lời nói.

“Nữ nhân đó lại là ai, hắn đang nói ngươi sao?” Trương Tiểu Hầu quay người sang Farl hỏi.

“Không giống, không phải ta, ta chỉ gặp hắn cùng các ngươi ban nãy!” Farl nói rằng.

“Ha ha ha ~~~~~”

“Các ngươi cũng không phải là những kẻ duy nhất tìm được ta mà tra khảo, ta lẽ ra đã sớm thoát khỏi nơi chết bầm này nếu không phải cái nữ nhân đó bắt được… đáng tiếc…nàng đã không còn… lụy tình… chung quy vẫn thường sẽ chết đi…"

"Dẫu sao cuối cùng chết như thế vẫn còn hơn là bị Ngài trực tiếp ra tay.” Ahabati tiếp tục độc thoại những lời khó hiểu.

Nữ nhân giữ lại hắn rồi tìm ra chân tướng!?

Nàng đã chết rồi!?

Trọng yếu nhất là rốt cuộc cái Ngài danh xưng kia hắn đang nói rốt cuộc là ai?

“Lão già khốn nạn này, cho ta cái tên của gã đó?” Triệu Mãn Duyên lần nữa phẫn nộ muốn lao tới tiếp tục tẩn một trận.

“Ngài đã ở đây rồi…sẽ sớm tìm các ngươi thôi...ha ha ha ~~~~~~”

Ngọn hỏa thiêu kia bùng cháy dữ dội, nhanh chóng nuốt chửng lấy Ahabati bên trong, không có để lại một mảnh nào thi thể của hắn.

Bất quá, trên cái bãi đất đen xì mà hắn tiêu tan đi, có một vật thể óng ánh rớt ra bên ngoài, cũng không có bị ngọn lửa phân hủy được.

“Thánh giá sao!?”

“Nhưng tại sao thánh giá lại thay là hình tròn ở trên đầu?”

Trong lúc cả đám vẫn còn quá nhiều câu hỏi thắc mắc, chỉ có mỗi Farl là tỏ ra một cái thái độ khác hẳn.

Cả người nàng như vô hồn, run lên cầm cập…

“Biểu tượng này…”