Hạ Thụy Nhiên hít sâu một hơi, leo xuống khỏi người của Tống Hồng Nho. Ai ngờ Tống Hồng Nho vốn cố ý, căn bản không muốn bỏ qua, vừa rồi rõ ràng còn run giọng cầu xin tha thứ, giờ phút này lại xoay người ngồi lên lưng Hạ Thụy Nhiên, giữ chặt hai tay anh, môi tiến lại thật gần, dường như muốn hôn hai má Hạ Thụy Nhiên. Hạ Thụy Nhiên lại không nghĩ như vậy, anh chỉ cảm thấy môi cậu có chút lành lạnh, nhẹ giọng cười vài tiếng tránh thoát.

Tống Hồng Nho cũng không nổi giận, mô dừng trên cổ Hạ Thụy Nhiên, sau đó dùng lực mút lấy, phát ra âm thanh ái muội.

Hạ Thụy Nhiên không hề để ý, trước kia đánh nhau với người ta ở trường học, lúc nóng nảy thì không thèm nói chuyện, anh còn tưởng Tống Hồng nho muốn cắn anh nhưng lại ngại ngùng không dám mạnh miệng. Cứ bị đánh lén hoài cũng khiến người ta không vui, Hạ Thụy Nhiên nghĩ chẳng lẽ tôi không trị được cậu sao? Anh chống hai tay, lật người về phía sau, một lần nữa chiếm ưu thế, lần này anh không khống chế cánh tay của Tống Hồng Nho, mà ngồi trên bụng cậu, sau đó vươn tay vói vào trong áo ngủ rộng thùng thình, nhắm ngay hai bên sườn mềm mại của cậu, không nặng không nhẹ gãi gãi.

Tống Hồng Nho thở dốc dồn dập, ngay cả cười không nổi, cả người mềm nhũn cuộn thành con tôm, mặt đỏ bừng, nhìn như muốn khóc.

“Cậu còn muốn đùa nữa sao?” Hạ Thụy Nhiên đưa tay chọc xương sườn Tống Hồng Nho, vừa đúng nơi cực kì mẫn cảm, nhìn xuống từ trên cao hỏi.

Tống Hồng Nho vội vàng lắc đầu, giọng nói khàn khàn: ”Không…….Nhột! Em sẽ không làm loạn nữa…..”

”Cậu có phục hay không?” Hạ Thụy Nhiên gợi khóe miệng, không nhanh không chậm nói. Hiện tại anh hoàn toàn chiếm ưu thế, Tống Hồng Nho quả nhiên sợ nhột, cơ thể thật mẫn cảm, mới bị người khác chạm nhẹ vào da, đã không thể động đậy, ngay cả thở cũng thở không nổi.

”Phục…phục! Mẹ nó…..” Tống hồng Nho nhịn không được mắng to, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở. ”Đừng gãi!! A…nhột…..!”

Hạ Thụy Nhiên lúc này mới buông tay ra, nhưng cũng không hoàn toàn buông hẳn, ngược lại như vừa nãy khống chế hai tay hai chân cậu, cười nói: ”Nhóc con, cậu dám đánh lén sau lưng tôi. Làm sao tôi có thể tin tưởng cậu được.”

Xem ra Hạ Thụy Nhiên cũng rất sợ nhột.

Tống Hồng Nho cố gắng nghiên người, đáng thương nói: ”Anh, em không dám nữa, thật mà, anh mau thả em ra đi.”

Bởi vì Tống Hồng Nho thích Hạ Thụy Nhiên, qua trận đùa giỡn vừa rồi cơ thể đã hơi có phản ứng, nếu không phải do trời tối, trong phòng lại không bật đèn, khẳng định Hạ Thụy Nhiên liếc mắt liền có thể nhận ra. Cũng chính bởi vậy, Tống Hồng Nho mới liều mạng trốn, sợ bị anh phát hiện ra. Nếu như bị biết được, không biết phải giải thích như thế nào nữa. Làm gì có ai bởi vì đùa giỡn mà phản ứng chứ? Tống Hồng Nho biết trả lời như vậy thực quá miễn cưỡng, chắc chắn sẽ bại lộ. Bất quá may mắn Hạ Thụy Nhiên không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ do cậu sợ nhột nên mới trốn, thân thể cực nóng cũng do đùa dỡn tạo thành, cho nên không để ở trong lòng.

Hạ Thụy Nhiên tuy không biết mệt, nhưng bởi vì thời tiết quá mức oi nóng, trên người anh chảy đầy mồ hôi, cứ nhưthế mà ngủ có hơi không thoải mái. Vì thế anh buông Tống Hồng Nho ra, không tiếp tục đùa nữa, chỉ nói: ”Ngủ đi.”

Tống Hồng Nho ”Dạ” một tiếng, nghiêng người nằm trong chốc lát, đợi cho mọi phản ứng đều dịu xuống mới một lần nữa tiến lại gần Hạ Thụy Nhiên, ngửi hương vị trên người anh, ngón tay nhẹ nhàng dụng chạm làn da, mạnh mẽ áp chế ham muốn liếm lên trên đó, sau một lúc lâu cậu thở dài, nhắm mắt lại.