Công việc của Hạ Thụy Nhiên càng ngày càng bận rộn.

Anh dẫn Tống Hồng Nho đến lớp học ban đêm, giao cho vị cô giáo kia. Anh không quá thân quen với người này, chẳng qua chỉ là bạn thời trung học, nhưng vì là chỗ quen biết, nên thấy an tâm hơn nhiều. Tống Hồng Nho dường như không muốn, đứng trước cửa lớp học chậm chạp không tiến vào, giữ chặt cánh tay của Hạ Thụy Nhiên, nhíu mày nói:

“Em không muốn đi….Em chỉ muốn ở một chỗ với anh.”

Hạ Thụy Nhiên biết cậu sợ người lạ, vốn muốn an ủi cậu vài câu, nhưng hiện tại anh rất vội, đêm nay còn phải tăng ca, đành phải làm bộ như không nghe thấy lời của cậu, nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, nói:

“Nhanh vào lớp, tôi đi trước, tan học tôi tới đón cậu về.”

Tống Hồng Nho ngập ngừng, bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi.

“Đúng rồi, nếu như tôi tăng ca quá muộn, cậu tự mình về nhà trước.” Hạ Thụy Nhiên nói: “Dù sao nơi này cách nhà cũng không xa.”

Tống Hồng Nho cau mày, giống như một đứa trẻ nói: “Không cần, em không đi.”

“Được rồi, được rồi.” Hạ Thụy Nhiên buồn cười, nở nụ cười xoa xoa đầu cậu, đẩy cậu vào trong lớp, sau đó xoay người rời đi.

Gần đây Hạ Thụy Nhiên đang tiếp nhận xử lý một vụ án mạng, thủ đoạn gây án của hung thủ vô cùng tàn nhẫn, manh mối lại vụn vặt, trong lúc nhất thời cuộc điều tra rơi vào tình trạng bế tắc, chỉ có thể áp dụng chiến thuật biển người, thị trấn này lại to như vậy, để tìm ra được kẻ tình nghi, lượng công việc không phải nhỏ, rất khó khăn. Hạ Thụy Nhiên phải công tác bên ngoài, ngay cả thởi gian nghỉ ngơi cũng không có, toàn qua đêm trên sô pha trong cảnh cục, đã một tuần không về nhà.

Đến ngày thứ bảy Hạ Thụy Nhiên không về, Tống Hồng Nho tìm đến cảnh cục của anh. Hạ Thụy Nhiên nghe nói có người tới tìm mình, đi ra mới biết đó là Tống Hồng Nho, lúc này anh mới nhớ tới bản thân đã mấy ngày không trở về, lại quên gọi điện cho Tống Hồng Nho, cậu ấy chắc lo lắng lắm nên mới tìm tới đây.

“Công việc của tôi còn nhiều lắm, khoảng một tuần nữa mới về được.” Hạ Thụy Nhiên cúi đầu nhìn Tống Hồng Nho, phát hiện cậu vẫn cúi đầu, liền nói: “Cậu về nhà đi, đừng chờ tôi.”

Tống Hồng Nho không nói một câu, cũng không nhìn Hạ Thụy Nhiên, yên lặng nửa ngày mới nói: ”Em chỉ muốn gặp anh một chút nên mới đến đây.”

Kỳ lạ, Hạ Thụy Nhiên nghĩ cậu tới gặp tôi làm chi vậy chứ?

Tống Hồng Nho bước từng bước vế phía trước, muốn nắm tay của Hạ Thụy Nhiên. Ngay từ đầu, Hạ Thụy Nhiên luôn coi Tống Hồng Nho là một đứa trẻ, nhưng từ lúc đưa cậu đi trường học, anh phát hiện cậu thực ra đã trưởng thành, không còn đối đãi cậu là trẻ con nữa, ví dụ như xoa đầu, nắm tay, anh sẽ không làm nữa, thậm chí là bài xích.

Huống chi sáng nay, Hạ Thụy Nhiên vừa mới tiếp nhận một vụ án mạng, pháp y chỉ có một mình Cao Dao, lại là nữ, việc khiêng thi thể toàn giao cho cảnh sát bọn anh, Hạ Thụy Nhiên công tác chưa lâu, trước giờ chưa từng làm qua loại chuyện này,sau khi tắm rửa buổi chiều, trên tay vẫn còn lưu lại cảm giác trơn nhẵn của xác chết, cả người đều không thoải mái, tạm thời không muốn đụng vào Tống Hồng Nho. Vì thế anh lui về phía sau, né tránh.

Tống Hồng Nho thấy anh lui về phía sau, biểu tình trên mặt thay đổi, đầu cậu hơi nâng lên, trong mắt chợt lóe qua sự tức giận, thậm chí có chút oán hận nhìm chằm chằm người ra vào ngoài cửa, đột nhiên nói:

“Có phài ai đó nói gì với anh đúng không?”

“…Hả?” Hạ Thụy Nhiên không rõ ý tứ của cậu.

“Anh trốn tránh em như vậy, có phải hay không có người nói với anh chuyện gì?”

Một thời gian ở chung, có thể thấy Hạ Thụy Nhiên là một người đơn thuần, nhưng Tống Hồng Nho không giống như vậy, cậu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Tống Hồng Nho hiểu rằng, chỉ cần có thể dung nhập vào cuộc sống của Hạ Thụy Nhiên, làm một vài hành động thân mật, sau này khi đã thành thói quen, đến lúc thổ lộ tình cảm vời anh, anh chắc chắn sẽ do dự chứ không từ chối thẳng thừng. Mà bây giờ cậu còn chưa kịp dung nạp vào, đã bị Hạ Thuy Nhiên chặt đứt, ngay cả một động tác thân mật cậu còn chưa kịp làm.

Tống Hồng Nho lần đầu tiên yêu một người, chuyện tình cảm càng chưa từng trải qua, cậu ở nhà buồn một tuần, tức giận đi đến đây, chuẩn bị nói rõ ràng với anh.

Hạ Thụy Nhiên nói thẳng: ”Tôi không hiểu.”

Tống Hồng Nho sửng sốt, nói: “….Cao Dao, không nói với anh chuyện gì sao?”

“Nói cái gì?” Lúc này Hạ Thụy Nhiên mới hiểu được ý tứ của Tống Hồng Nho, anh không nói ra miệng, trong lòng nặng trĩu. Tống Hồng Nho có thể đoán được Cao Dao, khẳng định cũng có thể đoán được nội dung lời nói của cô ấy. Cộng thêm gần đây Hạ Thụy Nhiên cố tình gây bất hòa, nếu như Tống Hồng Nho không có ý với anh, không có khả năng nói với anh như vậy.

Hạ Thụy Nhiên tuy trong chuyện tình cảm rất ngốc, nhưng cũng không phải quá ngốc, sau khi bị người khác nhắc cho tỉnh, bây giờ anh dám khẳng định, Tống Hồng Nho thực sự thích anh.

Như vậy, có một số chuyện có thể giái thích được.

Ví dụ như vì sao Tống Hồng Nho lần đầu tiên gặp anh đã theo anh về nhà, lại còn tìm mọi cách lấy lòng anh.

Tất cả đểu dẫn tới một đáp án không tốt, Hạ Thụy Nhiên không muốn như vậy.

Hạ Thụy Nhiên đột nhiên có suy nghĩ chẳng lẽ trước đây Tống Hồng Nho là một MB (trai bao), nhưng vì thể diện của cậu, anh không dám nói ra.

May mắn, Tống Hồng Nho tuy thông minh nhưng không thể nhìn rõ tâm tư của Hạ Thụy Nhiên, nếu không sẽ phun ra mấy ngụm máu.