"Ta năm nay đã mười sáu tuổi, không phải tiểu hài tử." Nàng tức giận hai gò má đỏ ửng.

Đông Phương Duật cười một tiếng, "Ngươi biết Diêm hoàng bao nhiêu tuổi sao? Hắn đã ba mươi tư, cũng có thể coi là cha của ngươi. Không lẽ ngươi muốn gả cho một lão già sao?"

"Ba mươi tư tuổi không tính là già, cha ta cũng mới hơn năm mươi tuổi thôi." Nàng lập tức đáp lại.

Hắn cười thật sảng khoái, "Nhưng so với ngươi thì hắn rất già. Không bằng ngươi gả cho ta đi. Ít nhất ta đẹp trai lại trẻ tuổi hơn hắn, ngươi sẽ không phải sớm thành quả phụ.

"Ta không thèm!" Phùng Si Tâm kinh hãi.

Câu trả lời của nàng ngoài ý muốn lấy lòng hắn, "Tại sao không muốn? Sợ ta không nuôi nổi ngươi sao?"

"Ngươi —— không biết xấu hổ! Lại dám nói với ta những lời hạ lưu. Ta muốn nói cho chủ nhân ngươi biết, nói ngươi có ý nghĩ xấu xa, hơn nữa không siêng năng làm việc mà núp ở chỗ này ngủ thật lười biếng."

Đông Phương Duật nhịn không được bật cười thành tiếng, "Ngươi cho rằng, ta là ai?"

Thật là vui a! Nếu như mỗi tiếng nói, mỗi cử động của nàng đều là làm bộ, như vậy nàng nhất định là diễn viên diễn đạt nhất.

"Đương nhiên là người làm trông chừng nơi này. Ta muốn đi về, ngươi mau nói cho ta biết đi như thế nào. Nếu không ngươi sẽ thảm." Nàng tưởng rằng người nơi này không giống lời đồn truyền ra ngoài, kết quả vẫn có một hai con sâu làm rầu nồi canh.

"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Để cho ngươi đi tố cáo với Diêm hoàng sao?" Hắn nhàn nhã trả lời nàng.

Phùng Si Tâm lầu bầu một tiếng, "Không nói thì thôi. Tự ta tìm."

"Vậy ngươi phải cẩn thận một chút, chung quanh đây có rất nhiều cơ quan, không chừng mạng nhỏ sẽ không còn." Đông Phương Duật nhắm mắt lại lười biếng nói, quả nhiên đã ngăn lại cước bộ của nàng."Ngươi không đi à? Sợ sao?”

Nàng thật sự tức giận, "Ngươi —— Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Người này thật là xấu a!

"Tới đây!" Hắn ra lệnh, chờ nàng làm theo, "Tới gần hơn một chút, ta cũng sẽ không ăn thịt người."

Phùng Si Tâm chợt suy nghĩ, thật là người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

"Ngươi không phải mới vừa muốn đuổi ta đi sao?" Nàng vừa hỏi vừa chỉ tay vào hắn.

Đông Phương Duật mới nói vậy mà đôi mắt nàng đã chực khóc, hắn tựa hồ thật biến thành tên đại bại hoại chuyên môn khi dễ người."Ta đã thay đổi chủ ý. Ngươi tên là gì?"

"Phùng Si Tâm." Nàng vội nói.

"Tới tham gia tuyển phi yến là có mục đích gì?" Hắn lại hỏi.

Nàng không chút nghĩ ngợi nói: "Lại còn phải hỏi sao? Đương nhiên là để cho Diêm hoàng chọn ta làm phi."

"Ngươi muốn làm Diêm phi như vậy sao?" Như vậy thật sự là nàng có mưu đồ! Đông Phương Duật không tin nữ nhi nhà bình thường sẽ muốn gả cho nam nhân giống như hắn vậy.

Phùng Si Tâm trước lắc đầu một cái, rồi lại gật đầu một cái.

Đông Phương Duật bị nàng lấy hồ đồ."Đây là muốn còn chưa phải muốn? Ngươi không sợ hắn là đại ma đầu người gặp người sợ sao?"

"Hắn —— thật sự đáng sợ như vậy sao?" hô hấp của nàng cứng lại.

Hai tròng mắt Đông Phương Duật thật âm lãnh thiếu hụt nhiệt độ, thanh âm chợt đổi."Ngươi không có nghe người bên ngoài nói về hắn như thế nào sao? Hắn là tên đại ác ôn, tội ác tày trời, phàm là chọc tới người của hắn kết quả đều là chỉ có con đường chết, còn có thể bị moi gan móc mắt, sau đó hút cạn máu của bọn họ, ăn thịt bọn họ. Cũng bởi vì thế mọi người mới gọi hắn là đại ma đầu. Không lẽ ngươi không sợ bị hắn ăn thịt sao?"

Nàng sợ hãi run rẩy cả người, "Ngươi gạt người!"

"Ta gạt người sao? Đừng nói ta không có cảnh cáo ngươi, chờ tương lai rơi vào trong tay hắn, đến lúc đó thì kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Hắn hài lòng thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt kia.

Phùng Si Tâm run giọng nói: "Ta. . . . . . Tin tưởng trên đời không có ai xấu tính như vậy."

"Ngươi gặp phải người xấu rồi sao?" Thấy nàng lắc đầu, hắn cười lạnh hơn, giống như băng vậy."Như vậy ngươi làm sao có thể xác định trên thế giới không có thứ người như thế đây?"

"Tử viết: ‘nhân tính gốc thiện’, ta tin tưởng người xấu cũng đều có mặt thiện lương, chẳng qua là cần người hiểu rõ thôi. Mặc dù mọi người ai cũng gọi hắn là đại ma đầu, nhưng ta tin tưởng hắn là người không phải là súc sinh, cho nên làm sao có thể sẽ uống máu người, ăn thịt người. Nhất định là ngươi đang gạt ta."

Hắn cười đến lồng ngực chấn động, chẳng qua là tiếng cười kia mang thật nhiều ý vị châm chọc.

"Thật hiếm khi có được một người ngoài tin tưởng hắn như vậy. Nếu là Diêm hoàng biết, nhất định sẽ vô cùng cảm động, không nói hai lời liền chọn ngươi vào vị trí Diêm phi để báo đáp."

Phùng Si Tâm tuy ngốc nhưng cũng nghe ra được hắn đang âm thầm nhạo báng, "Ta nói đều là lời thật lòng, mới không giống ngươi, chỉ biết len lén ở sau lưng mắng người ta này nọ, phỉ báng danh tiếng chủ nhân của mình. Ngươi thật nên cảm thấy xấu hổ mới đúng."

"Ngươi đang dạy dỗ ta sao?" Giọng hắn lại giảm xuống, bắp thịt trên người rúng động, giống như một mãnh sư bị chọc giận.

Nàng tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm, lúc này nàng không trốn nữa, sợ rằng có thể bị tê liệt.

Nhưng khi Phùng Si Tâm vừa mới muốn động, Đông Phương Duật liền nhìn thấu tâm tư của nàng. Hắn đi về phía trước tựa như mãnh sư đang nhìn con mồi mình thèm thuồng đã lâu.

"A ——" nàng bị lực lượng khổng lồ kia áp đảo, giống như giúp chú dê nhỏ bị hắn đè ở phía dưới, chỉ có thể mặc cho hắn xâm lược; nàng sợ hãi giương mắt nhìn thẳng cặp mắt hung mãnh như muốn đem nàng nuốt vào bụng kia. Thoáng chốc, tất cả dũng khí của nàng đều chạy sạch (biến mất).

"Ngươi. . . . . . Muốn làm gì? Mau thả. . . . . . thả ta ra."

Đông Phương Duật một tay ôm thân nàng, sức nặng của hắn có hơn phân nửa ở trên người nàng. Chỉ là tiếp xúc như thế, nhưng lại lại kích khởi phản ứng hắn không nên có! Hắn quanh năm không gần nữ sắc, một khi bị trêu chọc, dục vọng liền dâng trào ào ạt.

Hắn bỗng nhiên sinh ra ý niệm muốn ăn nàng! Bất quá việc này không liên quan gì tới tình yêu, chẳng qua là một loại phản ứng sinh lý. Đáng chết! Hắn hối hận đã trêu chọc nàng.

Điều này thật sự là tình huống tương đối quái dị, Phùng Si Tâm mới đầu là bị cơn giận của hắn làm kinh hãi, chỉ nghĩ hắn muốn giết mình. Nhưng là, vừa thấy hắn dùng loại ánh mắt kỳ lạ như lửa nóng mà nhìn nàng, lại khiến cho tim nàng đập mạnh và loạn nhịp quên cả chống cự.

Nàng không cách nào phủ nhận, hắn là nam nhân tuấn tú nhất nàng từng nhìn thấy. Dĩ nhiên những người khác phái nàng đã gặp vốn là cũng không nhiều, trừ phụ thân, đại ca cùng với đại tỉ phu, nhị tỉ phu và những người làm trong phủ, nhưng trực giác của nàng vẫn cho rằng dáng dấp của hắn thật hấp dẫn người. Đôi mắt kia vốn là giống như hàn băng, giờ lại giống như hai cây đuốc thiêu đốt gò má đang nóng lên của nàng, còn có sống mũi thẳng tắp, khóe miệng khép chặt giống như đang cười, ngũ quan với đường nét khắc sâu làm cho người ta lưu lại ấn tượng, cũng coi là vị nam tử xuất sắc.

"Nhìn đủ chưa?"

Khuôn mặt hai người bọn họ gần đến như thế, hô hấp giống như chung một nhịp.

Phùng Si Tâm ngây ngốc nháy mắt, "Gì?"

"Không phản kháng? Vậy ta cũng không khách khí." Hắn cúi thấp xuống, môi hắn đặt lên đôi môi anh đào đáng yêu kia.

Thịt dâng đến miệng nếu như không hưởng dụng thì hắn không phải là nam nhân!

Dĩ nhiên Đông Phương Duật không thể nào đến ba mươi tư tuổi cũng chưa chạm qua nữ nhân, chẳng qua là vì tránh khỏi phiền toái không cần thiết, bình thường đều đưa tinh lực để tu luyện nội công cùng xử lý công sự. Kinh nghiệm cùng nữ nhân hoan ái của hắn không nhiều lắm, bất quá dục niệm một khi bị kích phát rồi, ngăn cản cũng không ngăn được.

Phùng Si Tâm ngây người.

Hắn đang làm gì vậy? Tại sao ăn miệng của nàng? Chẳng lẽ hắn cũng thích ăn người giống đại ma đầu kia sao?

Không muốn! Nàng không muốn bị ăn hết ——

Chậm nửa nhịp Phùng Si Tâm bắt đầu giãy giụa, bàn ta nho nhỏ đấm vào bả vai cùng trên ngực hắn. Nàng phải còn sống trở về hiếu thuận phụ thân, bây giờ vẫn không thể chết được!

Đông Phương Duật bị đánh rất khó chịu, hắn quát lên: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Hiện tại mới phản kháng, thật quá giả tạo.

"Ta ——" Nàng định muốn hảo hảo dạy dỗ hắn, không cho hắn tùy tiện ăn thịt người, lại phát hiện nàng lòng bàn tay bắt chính là một tay áo rỗng tuếch, không tự chủ kêu thành tiếng, "Tay của ngươi. . . . . . Tay của ngươi sao lại không có?"

Giống như bị dội nước lạnh, sắc mặt Đông Phương Duật thay đổi, dục vọng biến mất.

"Cút!"

"Ta không phải là. . .. .Ta không có xem thường ngươi. Ý của ta là. . .. . ." Phùng Si Tâm hốt hoảng giải thích, người tàn tật ít nhiều cũng sẽ mang tâm lý tự ti, cho nên rất quan tâm cái nhìn của người khác đối với hắn. Nàng chỉ tự trách mình phản ứng chậm, không có sớm nhìn ra một chút, mới vì giật mình mà thương tổn đối phương.

Đông Phương Duật vẫn là cứng ngắc đưa lưng về phía nàng, lạnh giọng nói: "Cứ đi theo con đường bên trái, tự nhiên sẽ có người xuất hiện dẫn ngươi trở về."

Hắn không muốn nhìn sự đồng tình trong mắt nàng. Đó là điều mà đời này hắn thống hận nhất.

Nàng khổ sở hốc mắt phiếm hồng, "Thật xin lỗi, ta thật không có cười nhạo ngươi, là. . . . . ."

"Cút ngay! Lần sau còn dám tới gần nơi này, ta sẽ tự tay giết ngươi." Đầu hắn cũng không thèm ngoảnh lại.

Phùng Si Tâm không nói ra được, trong tim có tự trách cùng cảm giác mất mát, bởi vì trong lúc vô tình nàng đả thương tâm một người!

Khi nàng theo chỉ thị, đi dọc theo đường nhỏ bên trái, Lãnh Trạm không biết từ chỗ nào đi ra, vẻ mặt lạnh lùng như cũ, mang nàng trở về, cái gì cũng không nói.

★ ★ ★

"Tứ tiểu thư, nhờ cậy ngươi đừng gây phiền toái cho ta có được hay không? Còn đem xiêm áo làm bẩn như vậy, ngươi có biết rất khó giặt sạch hay không?" Tú Anh giống như gà mẹ cục tác không ngừng, oán trách không nghỉ, "Ngay cả tóc cũng dính cỏ. Ngươi cũng đã mười sáu tuổi, đừng có giống như tiểu hài tử cứ lăn lộn trên mặt đất! Ngươi phải nhớ rõ ràng, chúng ta tới đây là có nhiệm vụ, không phải là tới chơi."

"Thật xin lỗi, lần sau ta không dám." Phùng Si Tâm ngay cả mạnh miệng cũng không dám, sợ nàng lại ầm ĩ không ngừng.

Nhưng trong lòng nghĩ chính là: người kia không biết tên gọi là gì, nàng muốn đi tìm hắn, có thể phải hỏi Lãnh Trạm mới được. Nàng nhất định phải tự mình nói lời xin lỗi, nếu không lương tâm nàng sẽ bất an.

"Biết là tốt rồi, ngươi chưa quên việc lão gia giao phó chứ?" Công việc của nàng chính là đốc thúc, giám thị hành động của Tứ tiểu thư.

"Ta chưa." chuyện phụ thân dặn dò, vô luận như thế nào nàng cũng không dám quên.

Tú Anh hé ra bản mặt bà mẹ kế, "Chưa là tốt rồi, không nên chỉ lo chơi, chúng ta cũng tới ba ngày rồi. Các cô nương khác mỗi ngày đều ăn mặc hoa lệ rực rỡ, muốn hấp dẫn sự chú ý của đại ma đầu kia. Mà ngươi thì làm cái gì? Nếu nhiệm vụ thất bại, cũng đừng oán ta không có nói mấy lời hay trước mặt lão gia."

"Ta sẽ cố gắng." Nàng nghẹn ngào nói.

"Mới nói hai ngươi câu mà đã khóc, ngươi thật đúng là vô dụng. Khó trách lão gia không thích ngươi." Tú Anh liền không nhìn ra nàng bằng điểm nào dám cùng Tam tiểu thư tranh thủ tình cảm.

Phùng Si Tâm bận rộn lau khô nước mắt, "Ta không khóc, chẳng qua là có chút mệt mỏi."

"Bên ngoài chơi suốt một buổi chiều dĩ nhiên mệt mỏi. Được rồi, được rồi.Trước tiên cứ đi trước một cái, tời giờ dùng bữa sẽ gọi ngươi." Tú Anh phẫn nộ cùng tiêu sái ra lệnh.

Đối với nhiệm vụ lần này, Phùng Si Tâm càng ngày càng không có lòng tin. Nhưng nếu không làm xong chuyện, phụ thân nhất định sẽ đối với nàng rất thất vọng. Xem ra nàng phải cố gắng hơn nữa.

★ ★ ★

Đông Phương Duật đặt tay lên cánh tay phải đã mất. Cánh tay này đã mất đi hơn hai mươi năm, hắn đã sớm quen mình là một tàn phế mới đúng. Tại sao đột nhiên để ý đến ánh mắt của người khác chứ?

Không biết tại sao, hắn tình nguyện nhìn thấy sợ hãi trong mắt nàng, cũng không cần nàng thương hại.

Hắn đã có bao nhiêu năm không nhớ lại nó là mất đi như thế nào. Mặc dù chỉ còn lại tay trái, hắn vẫn không hề ngại ngùng với hành động sinh hoạt hàng ngày. Hắn cho là đã sớm có thể dũng cảm đối mặt với sự tàn tật này, cho tới hôm nay biết tất cả đều là lừa mình dối người. Mà ngay cả một tiểu cô nương nhìn chăm chú cũng không thể chịu đựng, chỉ có thể hèn yếu lựa chọn trốn tránh, lấy tức giận đi đuổi đối phương. Hắn bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, thì ra là mình còn là một thằng nhóc thích hư danh.

"Nàng là người nào?" Không cần quay đầu lại, Đông Phương Duật cũng biết người đứng phía sau là ai.

Hách Liên vừa biết chủ tử muốn hỏi cái gì, nhanh chóng báo cáo.

"Phùng Si Tâm, năm nay mới vừa tròn mười sáu, là Tứ tiểu thư Phùng gia ở Kim Lăng. Vốn là Ngọc đường chủ chọn Tam tiểu thư Phùng Băng Tâm, nhưng nàng ta liều chết cũng không muốn tham gia, đã bị người nhà tạm thời đưa đi nơi khác. Vì thế không thể làm gì khác hơn là đổi lấy thế thân là Tứ tiểu thư trong nhà không chịu cưng chiều nhất."

"Không được cưng chiều nhất? Tại sao?" Bình thường con gái nhỏ nhất phải được sủng ái nhất, điều này không hợp lẽ thường.

"Theo kết quả thám tử hỏi thăm, chỉ biết rằng không biết vì nguyên nhân gì mà từ nhỏ phùng Tứ tiểu thư thủy chung không được phụ thân quan tâm. Ở trong nhà bị lạnh nhạt, lạnh nhạt, tình cảm ruột thịt cũng cực kỳ đạm bạc."

Trong đầu Đông Phương Duật hiện lên nụ cười rực rỡ, cùng một đôi mắt trẻ con không nhiễm bất kỳ tạp chất nào, không chút nào nhìn ra nửa điểm oán hận cùng sầu khổ. Cho dù bị người nhà làm thành vật hy sinh, vẫn lạc quan cùng vui vẻ như vậy.

Tim của hắn chợt nhói một cái, khát vọng tin tưởng một người, tâm lại bắt đầu quấy phá. Nàng đúng là tinh khiết ngọt ngào như bề ngoài vậy sao? Đã nhiều năm như vậy, hắn không muốn phóng túng tình cảm của mình, chính là sợ rơi vào kết quả giống phụ thân. Nhưng sâu trong nội tâm vẫn có một khoảng xa hy vọng, chờ đợi kỳ tích xuất hiện.

Sẽ là nàng sao? Nàng tuổi còn nhỏ quá, tâm linh tựa như giấy trắng noãn không tỳ vết. Hắn sẽ hảo hảo trân quý nàng, không để cho bất kỳ sắc thái nào có cơ hội nhuộm ở trên tờ giấy trắng đó, như vậy nàng liền vĩnh viễn sẽ không phản bội hắn, cả đời cũng thuộc về hắn.

"Phải không?" Hắn theo bản năng liếm liếm môi dưới, trên đó vẫn còn lưu lại mùi hương của Phùng Si Tâm, lầm bầm lầu bầu nói: "Đối với ta mà nói, tuổi của nàng bây giờ quá nhỏ."

Cho dù nàng đã mười sáu tuổi, còn hắn hơn nàng những mười tám tuổi, tuổi tác cách xa khiến hắn do dự. Nàng có thể ngại hắn quá già, lại là người tàn phế hay không đây?

Hách Liên khẽ cong khóe miệng, chung sống nhiều năm như vậy, chủ tử có bất kỳ phản ứng nào, dù rất nhỏ cũng chạy không khỏi ánh mắt của hắn. Nghĩ đến chủ tử lúc này thật phàm tâm đại động.

"Những người khác thì sao?" Đông Phương Duật hỏi một cách thờ ơ.

"Cũng theo phân phó của ngài quan sát cẩn thận, hình như đã bắt đầu có động tĩnh." Thật ra thì trên đảo cũng không có bí mật gì, chẳng qua là có những nhân sĩ ác ý tung tinh đồn nhảm, cộng thêm Diêm cung từ trước đến nay thần bí, không có quá nhiều tiếp xúc cùng người bên ngoài, cho dù có hiểu lầm gì cũng không thích giải thích nhiều, nên mới sinh ra không ít phiền toái.

Đông Phương Duật trầm mặc không nói, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn hoàng diệp ngoài cửa sổ bay xuống đầy đất .

Không có ai tin tưởng Diêm cung là vô hại, nhất trí đem đầu mũi tên hướng về nó, một lần lại một lần cố ý khiêu khích, ép bọn họ không xuất thủ đánh trả là không được. Bọn họ chỉ muốn tranh một khối không gian sinh tồn, chẳng lẽ như vậy cũng sai lầm sao?

Hắn chán nản cuộc sống này, nếu như có thể nói, hắn thà ở rừng núi ẩn dật, không bao giờ ... để ý tới giang hồ hỗn loạn nữa. Chẳng qua là không như mong muốn, bởi vì có cuộc sống của quá nhiều người nhất định dựa vào hắn.

★ ★ ★

"Ta nhớ lần trước là đi đường này. . . . . . Không đúng! Phải là đường này. . . . . . Ừ, kỳ quái, dường như lại không đúng. . . . . ." Phùng Si Tâm thử hồi tưởng con đường mấy ngày trước đi qua, nhưng là bởi vì tất cả ngã ba đều phải giống nhau như đúc, làm hại nàng tìm thật khổ cực.

Thật ra thì nàng cũng từng len lén tìm Lãnh Trạm hỏi thăm, nhưng là lấy được đáp án cũng là thứ khó khăn. Người kia rốt cuộc là ai? Làm gì thần bí như vậy?

Dù sao đảo này cũng không quá lớn, nàng vẫn có cơ hội đi tìm. Vấn đề là không có ai dẫn đường, muốn đi ra khỏi mê cung là khó như lên trời, đi, đi, Phùng Si Tâm cảm giác được đáy giày dường như đạp đến thứ gì, buồn bực cúi đầu nhìn cái rõ ràng, liền nghe thấy một tiếng vang. Nàng vừa ngẩng đầu, đã bị hù dọa.

Mắt thấy mấy chục mũi tên bắn ra từ bốn phương tám hướng, Phùng Si Tâm bị dọa sợ đến máu huyết toàn thân cũng đông cứng , chỉ có thể ngơ ngác chờ đợi tử thần phủ xuống ——

Điều duy nhất nàng có thể làm chính là co đầu vai lên, nhắm chặt hai mắt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, ép người đang ẩn thân ở trong bóng tối không xuất thủ không được. :D

Sớm nói với nàng chung quanh đây khắp nơi đều là cơ quan, lần trước không có sao là bởi vận khí tốt. Tiểu nha đầu không biết sống chết này lại vẫn dám tới nữa! Đông Phương Duật giận đến nghiến răng kèn kẹt, hận không thể đánh nàng một trận. Bất quá trước khi đánh nàng, phải xác định nàng còn có mệnh mới được.

Hắn giống như con đại bàng to lớn bay vút lên, dùng tay áo trống rỗng đem nàng cuốn lên giữa trời, tay phải bắn ra một viên đá nhỏ, giải trừ cơ quan.

"Đã không sao rồi." Hắn đè nén lửa giận hướng về phía người đang tựa vào trước ngực mà nói.

Phùng Si Tâm dừng lại thật lâu, mới hấp thu lời của hắn, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn đang trắng bệch lên, giống như là không thể tin được mình còn sống.

"Ta. . . . . . Không chết? Là ngươi đã cứu ta?" Phản ứng sau kinh hãi quá mức là khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nhíu, nước mắt không ngừng lăn xuống "Hu hu. . . . . . Thật là đáng sợ a! Ta thiếu chút nữa sẽ chết, hu hu. . . . . . May mà ngươi đã đến rồi. . . . . . Thật là làm ta sợ muốn chết. . . . . ."

"Ngươi —— được rồi, được rồi, đừng khóc." bàn tay cứng rắn nhẹ vỗ sống lưng của nàng.

Nàng đem nước mắt toàn bộ nước mắt lau lên người hắn, hoàn toàn làm một trận đại hồng thủy."Hu hu . . . . ."

"Đã không sao rồi, đừng khóc." Đông Phương Duật không thể làm gì khác hơn là trấn an nàng giống dụ dỗ hài tử.

Nàng thút thít nói: "Đừng. . . . . . Ngăn cản ta. . . . . . Để cho ta khóc. . . . . . Hu hu hu. . . . . ."

"Bây giờ mới biết sợ, không phải là quá muộn sao?" Mặc dù trong giọng nói ý vị trách cứ thật nhiều, nhưng là lại ẩn chứa sự quan tâm nhiều hơn, mà hắn cũng không hề phát giác.

Đông Phương Duật chần chờ ôm thân thể mảnh mai của nàng đang run rẩy nức nở, mỗi một tiếng đều giống như chặn đánh vào bức tường phòng ngự của hắn. Mới vừa rồi thấy nàng gặp nạn, tim của hắn giống như bị dao đâm, suýt nữa ngừng thở, hắn lúc này mới nguyện ý nhìn thẳng vào cảm giác của mình.

Chẳng lẽ hắn động tâm với nàng? Ông tời thật là đùa giỡn hắn mà, để cho hắn thích một con nhóc mười sáu tuổi, rõ ràng muốn hắn trâu già gặm cỏ non. Đông Phương Duật tự giễu.

"Ngươi rốt cuộc lại tới nơi này làm gì?" Nàng đem lời hắn cảnh cáo vào tai này ra tai kia sao?

Phùng Si Tâm từ trước ngực hắn ngẩng đầu lên, "Ta là tới. . . . . . Tìm ngươi, ngươi không cần dữ dội như vậy có được không?"

"Tìm ta làm gì?" Nếu không phải là hắn vẫn đi theo sau lưng nàng, nói không chừng chờ người khác phát hiện nàng, đã là một khối thi thể bị vạn tiễn xuyên tâm. Nghĩ đến hình ảnh kia, lòng bàn tay Đông Phương Duật bất giác toát ra mồ hôi lạnh.

Nàng rụt bả vai một cái, "Ta chỉ là tới nói cho ngươi biết một câu thôi."

"Nói cái gì?" Hắn đã giận đến muốn bất tỉnh.

Phùng Si Tâm liếc trộm một cái cánh tay phải của hắn, cẩn thận nói: "Ta là tới nói cho ngươi biết, ta sẽ không bởi vì ngươi ít đi một cái cánh tay liền coi thường ngươi, ngàn vạn lần không muốn ngươi tự ti."

"Là vì muốn nói với ta những lời này sao?" Đây chính là nguyên nhân nàng mạo hiểm tánh mạng đến tìm hắn! Đông Phương Duật nhất định hao hết tất cả khí lực đè xuống dòng nước ấm từ nội tâm chảy ra.

Nàng cẩn thận hỏi: "Ngươi không tức giận sao?"

"Ngươi hi vọng ta tiếp tục tức giận?" Hắn thật thua ở tay nàng.

"Ngươi thật không tức giận? Thật tốt quá, ta thật lo lắng rằng ngươi sẽ không tha thứ ta." Nàng an tâm thở phào, tính trẻ con lấy tay lau nước mắt trên mặt, chân thành cười lộ ra lúm đồng tiền."Như vậy ngươi có đồng ý cùng ta làm bằng hữu sao?"

Tròng mắt Đông Phương Duật cố làm bình tĩnh, thoáng qua một đạo biến hóa vi diệu.

"Ngươi không sợ ta là người xấu?" Nàng đến bây giờ là làm sao vậy? Có thể dễ dàng tin tưởng một người xa lạ như vậy.

"Ngươi là thế sao?"

Hắn muốn lấy được nàng hữu nghị, lập tức trở về nói: "Không phải là, ngươi không ngại ta là người tàn phế sao?"

Phùng Si Tâm lập tức thở phì phò nói: "Ta giống như là loại người như vậy sao?"

"Phải, không giống." Đông Phương Duật nở một nụ cười.

Nàng thật là hài lòng cong môi lên, "Từ nay về sau chúng ta sẽ là bằng hữu. Đúng rồi, ta còn không biết tên của ngươi."

"Ngươi có thể kêu ta là Duật, Duật là nghiêm là kỷ luật chữ duật聿 có bộ sách ㄔphía trước là chữ Duật 律 ." Bây giờ không phải là thời điểm công khai thân phận chân thật."Đi thôi! Ta dẫn ngươi rời khỏi nơi này, tránh cho ngươi lại đi vào cơ quan."

Bước này Đông Phương Duật nghĩ ra, chỉ hy vọng mình không có làm sai.

Sau đó mấy ngày, bọn họ gặp mặt sau núi nhỏ. Phùng Si Tâm thừa dịp Tú Anh ngủ trưa mà chuồn êm ra ngoài.

"Duật!" Trán nàng đã có một tầng mồ hôi mỏng, một đôi mắt trẻ con so với ánh sao còn phải sáng lấp lánh hơn.

Dưới tàng cây ấm áp có một bóng dáng cao ngất đang đứng, nhìn nàng chạy đến gần.

"Chạy gấp như vậy làm cái gì? Xem ngươi hổn hển thành như vậy, ta cũng sẽ không chạy mất." Giọng nói cưng chiều kia ngay cả Đông Phương Duật cũng cảm thấy không thể tin được.

"Ta sợ ngươi chờ quá lâu, cho là ta sẽ không tới mà đi mất." Nàng yêu kiều nói, "Mới vừa rồi thiếu chút nữa liền bị Tú Anh phát hiện, may mà ta chạy trốn mau, nếu không hôm nay sẽ không gặp được ngươi. Công việc của ngươi cũng làm xong rồi sao?"

Nàng vẫn cho rằng hắn là một người làm.

"Đúng vậy a! Hôm nay muốn đi đâu chơi đây?" Đông Phương Duật không có giải thích.

Phùng Si Tâm sầu lo nhìn hắn, "Duật, ngày nào ngươi cũng chạy đến theo ta chơi, có thể hại ngươi bị mắng hay không?"

Hắn đưa tay đem lọn tóc lòa xòa trước mặt nàng khẽ vén ra sau tai,"Ngươi đang lo lắng cho ta sao?"

"Ta dĩ nhiên lo lắng, nếu là hại ngươi, lương tâm ta sẽ bất an." Nàng không thể quá ích kỷ.

Đông Phương Duật cười khẽ, "Chỉ cần trước đó đem công việc làm xong hết thảy, sẽ không có ai khai trừ ta. Ngươi không cần lo lắng. Hôm nay ta dẫn ngươi đến phía sau đảo chơi, nham thạch nơi đó quanh năm bị nước biển cọ rửa nên hình thù rất kỳ quái. Nhất định ngươi sẽ cảm thấy rất thú vị."

"Có thật không? Ta muốn đi xem ——" Nàng chợt nghĩ đến cái gì, đưa tay giấu ở sau lưng, "Chờ một chút. Trước khi đi, ta muốn đưa cho ngươi một lễ vật." Dáng vẻ kia vừa thần bí lại rất khả ái.

"Ngươi muốn đưa ta cái gì?" Hắn rướn cổ lên muốn nhìn rõ vật phía sau nàng.

Phùng Si Tâm chính là không cho hắn nhìn, "Ngươi đoán xem!"

"Ta đoán không ra được." Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, cũng thích chơi loại trò chơi này.

Nàng e lệ đem bọc nhỏ đưa cho hắn, "Được rồi! Vậy ngươi mở ra xem, hi vọng ngươi sẽ thích."

Đông Phương Duật mở lớp giấy bọc bên ngoài ra, chóp mũi một trận chua xót, "Hà bao này là tự ngươi làm ư?"

"Ừ, ta tốn ba buổi tối mới làm xong. Bởi vì muốn sớm đưa cho ngươi, cho nên ta cố gắng thêu thật đẹp. Ngươi có thích hay không?" Nàng giống như nàng dâu nhỏ muốn được vị hôn phu vui vẻ, trông mong có thể được khen ngợi.

Cổ họng hắn giống như bị một khối cứng rắn đề xuống, thật vất vả mới thốt ra "Thích, con cọp này thêu rất đẹp."

"Con cọp?" Vẻ mặt Phùng Si Tâm như muốn khóc, "Nhưng là ta thêu sư tử mà. Có phải ta thêu rất xấu nên ngay cả con cọp hay sư tử ngươi cũng không nhận ra được?"

"Không phải, là ta nhìn lầm rồi, đây chính là sư tử không sai." Hắn xoay chuyển thực cứng."Si Tâm, cám ơn ngươi, ta sẽ hảo hảo quý trọng, cả đời đều để cho nó bên cạnh ta không rời."

Đối với hắn mà nói, đây là một lễ vật vô cùng trân quý.

Nàng vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, "Có thật không?"

Đông Phương Duật chậm rãi cúi đầu xuống nhìn tiểu cô nương xinh đẹp này, trong mắt đều là lửa nóng dục vọng, trong đó còn có một cỗ thống khổ lần lượt thay đổi từ đáy lòng bị thả ra ngoài .

Nàng chính là kỳ tích hắn chờ đợi nhiều năm sao? Vào giờ phút này hắn không thể nào suy nghĩ, chẳng qua là khẩn cấp muốn vững vàng nắm chặt tiểu thân thể, trước mắt cái này xem ra kiều lại có vô cùng lực lượng cường đại mang sinh mạng hắn từ trong đen tối đến quang minh.

"Ngươi. . . . . . Lại muốn ăn miệng ta sao?" Lần trước hắn cũng bày ra loại vẻ mặt này.

Đông Phương Duật buồn cười, hơi thở dần dần gấp gáp, "Ngươi không muốn?"

"Vậy ngươi giảm lực một chút, ta rất sợ đau." Nàng đem cặp mắt nhắm thật chặt, giống như chờ bị chém đầu.

Gầm nhẹ một tiếng, đôi môi Đông Phương Duật nhẹ đặt lên môi của nàng, đầu lưỡi dò vào trong miệng ấm áp kia, thâm trầm mút vào rồi lật khuấy, vừa ôn nhu vừa thô bạo, cùng một cỗ cuồng nhiệt đói khát. Như vậy hắn còn cảm thấy không đủ, bàn tay vòng ở ngang hông ngược lại chế trụ gáy của nàng——

Quyết định! Nàng là Diêm phi.

★ ★ ★

Phòng nghị sự

Ngọc Tu La đem danh sách sau khi lựa chọn cẩn thận đưa lên, nhìn chằm chằm Đông Phương Duật, vẻ mặt không yên lòng.

Di? Đây chính là tình hình cực kỳ hiếm thấy a!

"Trải qua quan sát mấy ngày nay, năm người có tên trong danh sách này có biểu hiện rất tốt, lại có điều kiện cùng gia thế cũng cao hơn những người khác. Thuộc hạ hi vọng Diêm hoàng có thể tự mình chọn lựa ra một vị Diêm phi." Sau khi Ngọc Tu La kết hôn, tình yêu làm thay đổi tất cả, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Đông Phương Duật tùy ý xem một cái, trong danh sách cũng không có tên Phùng Si Tâm, điều này đã trong dự liệu của hắn. Ở trong tất cả hậu chọn tân nương, nàng cũng không coi là đặc biệt, nhưng cũng là người duy nhất làm hắn động tâm.

"Các ngươi hôm nay là đặc biệt tới bức hôn ta sao?" Ba vị đường chủ hôm nay tề tựu lại một chỗ, chẳng qua cũng là trùng hợp mà thôi, trong lòng hắn biết rõ ràng.

Hắc Tu La vẫn tuấn tú tà mị như cũ, mở miệng nói: "Chúng ta không dám bức hôn, bất quá có nhiều mỹ nhân như vậy, coi như ngài chọn một đảm đương thị thiếp cũng tốt, nếu không cũng quá lãng phí."

Chỉ cần Diêm hoàng chịu đến gần nữ nhân, mọi người cũng có thể an tâm một chút, chỉ sợ hắn chán ghét nữ thành tính, thật đúng là gần giống hòa thượng.

"Ta xem là ngươi đối với những nữ nhân kia có ý tứ đi!" Ngân Tu La thủy chung không cùng hắn bàn luận, không nhịn được mà nói.

Hắc Tu La giả bộ mặt hoảng sợ, "Ai! Huynh đệ, ngươi cũng đừng hại ta buổi tối trở về bị phạt quỳ a." Nương tử của hắn rất hung hãn.

"Chị dâu có thùng dấm lớn như vậy sao?" Ngọc Tu La che miệng cười duyên.

"Đâu chỉ có vậy. Nếu ta dám chọc giận nàng, dù khí trời lạnh như vậy nàng cũng sẽ đuổi ta ra, không cho ta vào phòng ngủ. Đến lúc đó một người khó ngủ, đó mới gọi là khổ a!" Trong lời hắn nói mang theo ý vị sâu xa.

Đông Phương Duật đưa tay vuốt cằm, làm sao hắn không nghe ra ý vị trong lời nói của Hắc Tu La chứ.

"Lúc này khí trời đúng là rất lạnh, bất quá có thể ôm ấm lô, còn sợ trời đông giá rét sao?"

"Vậy làm sao bằng được ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng ? So sánh với ôm ấm lô, cảm giác đúng là đem trời so với đất." Xem ra Diêm hoàng kiên quyết không chịu cắn câu, ba người nháy mắt lẫn nhau, định không ngừng cố gắng.

"Nếu như công sự nói xong rồi, ta còn có chút việc muốn làm, các ngươi cứ đi đi!" Si Tâm đang chờ hắn ở sau núi. Đông Phương Duật liền đứng lên đi ra ngoài đi, ném gương mặt dò xét về phía thuộc hạ.

Hắc Tu La cảm thấy ngoài ý muốn, "Là chuyện gì khiến Diêm hoàng lão đại của chúng ta ngay cả bàn nghị sự cũng không chuyên tâm, ngồi chưa nóng ghế liền vội vã phải đi a?"

Chỉ có Hách Liên hiểu rõ nội tình liền mở miệng giải thích, "Ta thấy ba vị Đường chủ không cần phí tâm vì hôn sự của Diêm hoàng nữa."

Ngọc Tu La nửa mừng nửa lo, "Khó trách ta cảm thấy Diêm hoàng hôm nay tâm thần bất định, thì ra là có chuyện như vậy. Rốt cuộc là cô nương nào có bản lãnh bắt được tim của ngài ấy vậy?"

"Chuyện này hãy để cho Diêm hoàng công bố đi!" Hắn thừa nước đục thả câu nói.

Trong tất cả các cô nương, Hách Liên đối với Phùng Si Tâm rất có hảo cảm, căn cứ vào tư tâm, dĩ nhiên sẽ rất vui khi thấy chuyện kia thành; cũng thật may là có nàng xuất hiện nên Diêm hoàng mới dần dần mở ra cánh cửa lòng mình.