Trăng sáng sao thưa, khí trời đêm nay tốt khiến tâm tình người ta thư thái.

Nằm khum người trên tường, lúc này Hắc Ưng không cử động nhưng ánh mắt liếc đi bốn hướng, nhanh chóng nhìn qua một lượt thành cung.

Hôm kia, y đến chỗ lái buôn tình báo, dùng giá cao mua được bản đồ bố cục hoàng cung, mặc dù có một số chỗ không rõ ràng lắm nhưng cũng đủ để y tìm được tẩm cung của hoàng đế - Bàn Long Điện.

Chỉ là, có phải ý thức cảnh giác của vị hoàng đế này cao quá không vậy?

Trừng mắt nhìn đoàn tuần tra đi đi lại lại trước mặt, tiểu đội ngự lâm quân không có một chút khe hở, mặt Hắc Ưng gần như biến thành màu đen.

Đến đây đã được ba ngày, cũng là trận chiến này, muốn thần không biết quỷ không hay mà đi vào là chuyện không thể nào. Cho dù động tác của y rất nhanh, nhanh đến mức những binh lính này không thể thấy rõ y đã đi qua nhưng còn có một phiền phức lớn khác.

Hoặc xác thực mà nói, là một đám phiền phức.

Hắc Ưng nhẹ nhàng bắn một chỉ phong về phía lỗ mũi của vị tiểu binh lính gần nhất.

"Hắt xì!"

Một tiếng hắt xì thật to vừa vang lên, một ánh đao lóe lên, đầu tiểu binh lính ngay lập tức rơi xuống đất. Thậm chí gã vẫn còn đang há miệng.

"Hầy! Các ngươi chú ý một chút đi! Đừng phát ra âm thanh linh tinh, nếu không kết cục sẽ giống gã đấy!"

Từ trên nóc cung điện bỗng chốc có một thân ảnh cao gầy màu xám bay ra, quát lớn với vài tên ngự lâm quân đang đứng ngốc ở đó.

Dựa vào ánh trắng, Hắc Ưng nhìn thấy hạ bàn của gã vững chãi, huyệt thái dương cổ khởi, tựa hồ công lực không thấp.

Mà dựa vào ba ngày này y từ quan sát đến suy đoán, đại nội cao thủ mai phục ở đây đã nhiều hơn phân nửa, mỗi khi có gió thổi cỏ lay liền lập tức ra tay, cho dù là người nhà, chết cũng chỉ có thể nói là gặp xui xẻo.

Nghĩ đến hoàng đế là sợ bọn họ vì Phong Vũ Phi trước đó mà tới báo thù nên mới phải tăng cường đề phòng, sợ một chút không cẩn thận sẽ mất mạng. sớm biết thế thì lúc trước cần gì phải xúc động cuồng vọng mà thực hiện cái chủ ý này!

Hắc Ưng mím môi, ngừng thở, ngưng thần lẳng lặng cảm giác xem xung quanh còn mấy người có thể xếp vào hàng cao thủ tồn tại.

Kết quả làm y chấn động!

Tính cả người vừa mới hiện thân kia, chỉ riêng ở Bàn Long Điện này đã có đến 58 người có thể gọi là cao thủ đang ẩn thân.

Vậy những người y không cảm nhận được còn có bao nhiêu người... Hắc Ưng bỗng cảm thấy một trận hàn khí tỏa trên lưng, xâm nhập vào đầu óc.

Quả nhiên chủ nhân muốn loại bỏ y.

Cái gì cũng biết rõ, nhưng đến khi xác nhận lại một lần nữa cảm giác cũng thật không tốt lành gì.

Đặc biệt là sau khi được ngọt ngào sủng ái, loại đối đãi không lưu tình này quá tàn khốc.

Nhẹ nhàng mà rút trong tay áo ra tất cả lưỡi dao đặc chế màu xanh da trời kẹp vào ngón giữa tay trái, bàn tay Hắc Ưng hơi nắm lại tạo thành một phương pháp giết người vô cùng lợi hại, lại dùng tay phải rút trường kiếm bên hông ra, bây giờ, đã chuẩn bị xong.

Hít sâu một hơi, Hắc Ưng dùng tư thế hồng nhạn phi thân bay vút về phía đỉnh điện của Bàn Long Điện. y chỉ có thể bảo tồn thể lực, trước hết giải quyết đám cao thủ đại nội phiền toán nhất.

Hắc Ưng vừa xuất hiện, người còn đang giữa không trung, trên đỉnh đại điện có hơn mười người xuất hiện, cao thấp béo gầy, đều cầm binh khí trong tay, sẵn sàng đối địch.

Thật sự phiền toái! Hừ nhẹ một tiếng, tay trái Hắc Ưng hất lên, sáu lưỡi dao màu xanh ra trời nhanh chóng bắn ra, trong nháy mắt có sáu người vang lên âm thanh ngã bịch xuống đất.

Đồng tử co rụt lại, trong bóng đêm năm điểm lam quang bay vụt trở về, năm ngón tay Hắc Ưng hơi hé, theo thế lực đạo tan rã, nhẹ nhàng linh hoạt thu hồi lưỡi dao mỏng mà sắc bén về ngón giữa.

Động tác của y thuần thục như nước chảy mây trôi, hơn nữa lực sát thương cường đại nhất thời làm kinh sợ cao thủ đại nội. động tác đình trệ trong tích tắc.

Mà cái Hắc Ưng muốn chính là cái đình trệ trong tích tắc này!

Mũi chân ở trên mái giác cong mượn lực, mọi người bay lên không mấy trượng, vai Hắc Ưng xoay một chút, cả người xoay tròn, hắc y cùng bóng đêm dường như tan ra làm một.

Trong khoảng thời gian ngắn đám đại nội cao thủ chỉ thấy lam quang dồn dập, hàn ý xộc đến, đợi đến khi lấy lại tinh thần đã hao tổn hai mươi mốt người.

Còn lại ba mươi bảy người vừa mới chứng kiến sát chiêu nhanh như điện của Hắc Ưng, đều đối với y sinh ra chút cảm giác sợ hãi, tuy nhiên vẫn như trước nhìn chằm chằm Hắc Ưng không buông, chính là tinh quang trong mắt đã yếu, thần thái cũng hơi lộ hướng suy tàn.

Đạt được hiệu quả dọa chúng kinh sợ, Hắc Ưng lén lút nuốt chất lỏng mang mùi tanh nồng đang tràn trong cổ họng xuống, đem năm miếng lưỡi dao cài vào trong tay áo.

Tuy dùng loại lưỡi dao đặc chế này tỉ lệ giết chóc rất cao nhưng mà cũng hao phí nội lực của y rất nhiều, vừa rồi y chú ý chọn đối tượng mạnh giải quyết hến, giờ còn lại những tên không quá mạnh.

Nếu như không quá đắc ý mà nói thì... thủ cấp của hoàng đế là có thể lấy được.

Nhanh chóng điều tức, thoáng lấy lại chút khí lực. trường kiếm Hắc Ưng quét ngang, hàn quang trên thân kiếm trích là một luồng sát khí chiếu bốn phía. Thân thể y lúc này cũng như một thanh kiếm!

Dè chừng và sợ hãi lui về phía sau nửa bước, cao thủ đại nội ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai nguyện lên trước thử kiếm.

Dù sao trên mặt đất đã nằm một đống vật hi sinh, dù bọn họ làm công ăn lương vì hoàng gia bán mạng nhưng cũng không muốn tìm cái chết vô nghĩa.

Đây gọi là bản chất sự khác nhau giữa cao thủ cung đình và kiếm khách giang hồ.

Tóc đen bay nhẹ, quần áo màu đen tung bay như điệp, Hắc Ưng như mũi tên thẳng tắp hướng về chính giữa đám cao thủ đại nội. Cơ hồ là ở giữa chúng cũng nảy sinh dao động, cước bộ cùng thân hình đều có xu thế tránh đi!

Đắc thủ rồi!

Hắc Ưng mới nghĩ vậy, đao phong phía trước đột nhiên trầm xuống, "Đ-A-N-G...G!!!" một tiếng giòn tan mang theo hỏa tinh bắn ra bốn phía.

Phiền toái!

Hắc Ưng thầm kêu hỏng bét, gan bàn tay bị chấn một hồi đau nhức kịch liệt. Cổ tay vừa chuyển, kiếm phong thuận theo lực đối phương vừa phogns ra, lại khẽ cởi, chân phải hơi giẫm nhẹ, thân thể phi tốc lùi về phía sau.

Kiếm phong xẹt qua bán hình cung, mũi kiếm chỉ về phía trước, Hắc Ưng ngẩng đầu nhìn chăm chú, chỉ thấy phía trước bỗng nhiều thêm ba tên thanh niên mặc trang phục màu huyết hồng.

Hạ bàn từng người đều trầm ổn, huyệt thái dương cổ khởi, mắt phát ra tinh quang, hô hấp nhẹ mà chậm chạp, cả người đều vận lực chờ phát động.

Không chỉ là phiền toái, mà còn là loại phiền toán lớn nhất nữa kìa!

Từng nghe nói bên người hoàng đế có ba ngự tiền thị vệ, đều là coa thủ cấp cao, nếu lúc này là chủ nhân thì còn có phần thắng nhưng với tình huống hiện tại của y đừng nói tới lấy đầu hoàng đế, chính mình an toàn trở ra đã là chuyện khó khăn vô cùng.

Lùi bước? đó là chuyện không thể nào. Mệnh lệnh của chủ nhân là hết thảy, nếu chết có thể thực hiện mong muốn của chủ nhân thì cũng coi như chết có ý nghĩa.

Hắc Ưng lại vận khí, thúc dục nội lực vận chuyển mạnh mẽ, trường kiếm đặt ngang trước ngực, dường như có chút hắc sắc nhàn nhạt từ kiếm phát ra.

Đó là kiếm khí.

Dùng máu tươi của y tạo ra, mà nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được nửa canh giờ. Sau đó, y sẽ vì thất khiếu chảy máu mà hao hết máu.

Trên môi y thấp thoáng một nụ cười thản nhiên không dễ nhận ra, trường kiếm Hắc Ưng vung lên, bàn chân phát lực xông lên phía trước.

Đem toàn bộ cảm quan đặt vào trên thân kiếm, coi mình như kiếm, kiếm như chính mình, chỉ công không thủ.

Không bao lâu, trên người Hắc Ưng đã tràn đầy vết thương dài ngắn khác nhau, máu tươi theo động tác vung kiếm của y mà vẩy ra ngoài, rơi xuống mặt của y, mặt kẻ địch của y.

Tiến về phía trước, lấy đầu hoàng đế! Không cần phải ham chiến!

Ý niệm trong đầu vô cùng kiên định lại đơn giản như vậy, vốn dĩ không thể đột phá vòng vây lại bị Hắc Ưng chém giết ép buộc sinh ra một lỗ hổng. lúc này toàn thân Hắc Ưng đã đẫm máu, có máu của địch nhân, cũng có máu của chính y. Hắc Ưng đã giết đỏ cả mắt rồi, đôi khi có lẽ nhận thức không rõ ràng rồi

Khóe mắt nhẹ liếc ở giữa, một đạo lam quang hiện lên. Môi Hắc Ưng đột nhiên nhếch lên, lấy thân phá khai hướng kia vung đao về phía tay trái của tên cao tủ, dường như không cảm giác được chút đau đớn nào, hướng về hào quang phía trước mà đi.

Nắm chặt chuôi đao, lại thúc dục chính mình chỉ còn năm phần tinh lực, Hắc Ưng vung kiếm về phía trước, kim tháp nhỏ nhỏ cao bằng nửa người bay lên, hiện ra dưới chỗ trống của y. Không chút do dự nhảy người xuống, một bên khởi động giác quan nhạy cảm toàn thân, một bên chạy về phía giường rồng của hoàng đế.

Vị trí tiểu tháp kia chính là giường rồng mà hoàng đế nghỉ ngơi. Từ lúc bắt đầu Hắc Ưng đã có ý định này. Từ đại bộ phận ngự lâm quân khó đột phá, đến sự trợ giúp của cao thủ trên đỉnh điện, không tránh được tiểu nhân phiền toán, trực tiếp đột phá từ phía trên!

Xem hình tròn có ghi rõ vị trí của tòa tiểu tháp ở chính giữa Bàn Long Điện,giường rồng của hoàng đến vừa vặn nằm ở bên phải bàn Long Điện. Lưỡi dao màu xanh da trời của Hắc Ưng bị mất tích ngay lúc đầu chính là để dùng làm dấu hiệu này,

Thừa lúc mấy tên cao thủ bị y tung ra phấn mê tiêu hồn bay vào mắt cùng hô hấp, Hắc Ưng lợi dụng cảm giác nhạy cảm của ảnh vệ, nháy mắt đã tiếp cận được vị trí của hoàng đế, sau đó một kiếm cắt đứt đầu của gã.

Kéo mảnh lụa màu vàng sáng ra gói kỹ, Hắc Ưng mang theo thủ cấp của hoàng đế, xoay người một cước đá vào đầu rồng của long sàng.

"Rắc --!"

Ván giường long sàng đột nhiên tách ra, ở chính giữa lộ ra một cái động lớn, Hắc Ưng ho ra một ngụm máu đen, chui người vào. Sau đó, cửa động khép lại.

Trong điện ngoại trừ thi thể không đầu kia chẳng còn ai.

Đến mức vài vị cao thủ trên đỉnh điện kia bị phấn mê tiêu hồn đặc chế của Độc Y đỉnh đỉnh đại danh ngăn chặn, nếu không phải mắt không mở được thì cũng là hắt xì không ngừng, đừng nói đến việc đuổi theo hắc ưng, đến cả chuyện vận khí nhảy từ trên đỉnh điện xuống đã là một vấn đề rồi.

Mà những tên ngự lâm quân kia, không có mệnh lệnh không thể xông vào Bàn Long Diện, chỉ có thể đi xoay quanh trước cửa điện, nhất thời bên ngoài Bàn Long Điện loạn thành một đống.

Hắc Ưng mang theo thủ cấp của hoàng đế chạy vào bí đạo, không đi được vài bước đã dựa vào tường đá ho khan không ngừng. yết hầu đau nhức tê liệt, lại vì không muốn người khác phát hiện mà dùng nội lực cưỡng chế ho khan, đến mức ngực phát đau gần như muốn nổ.

Dùng sức bị miệng mình lại, răng Hắc Ưng cắn chặt vào môi, một sợi tơ máu hẹp dài từ khóe miện chảy xuống.

Đưa tay tùy tiện lau lau, Hắc Ưng nhắm mắt điều tức trong chốc lát lại đứng lên đề khí tiếp tục chạy như điên. Chỉ là chạy rồi chạy, trước mắt có gì đó bắt đầu bay bay, hơn nữa dần dần trở nên mơ hồ.

Không thể dừng lại... ta không thể ngã xuống!

Cường ngạnh ra lệnh cho chính mình không thể ngã xuống, Hắc Ưng đưa tay cắt một vết thương thật sâu trên tay trái mình.

Đau đớn làm y có tinh thần không ít, sự vật trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn. Hắc Ưng hít sâu, tiếp tục chạy nhanh về phía trước, cước bộ lảo đảo như trẻ con tập đi.

Không biết qua bao lâu, rốt cục y cũng ra khỏi bí đạo, lúc này trời đã sáng rõ, ánh mặt trời đâm vào mắt y chảy lệ, căn bản không mở mắt nổi.

Xem bản đồ, mật đạo này thiếu mất một nửa, đến cả vị trí của động cũng mơ hồ không rõ, nhưng cũng may đây là sinh lộ.

Tuy nhiên trong hoàng cung lại có một lỗ hổng lớn thế này thật khiến người ta không tin được.

Nhấc tay áo lên lau mặt, mùi máu tươi bay tới chóp mũi.

Hắc Ưng buông tay áo xuống nhìn, y phục của y đã bị máu nhuộm thành màu hồng, lộ ra một mùi tanh. Dường như mới từ huyết trì leo ra vậy, bộ dạng hiện tại của y chật vật dị thường, trong tay còn cầm thủ cấp của đương kim hoàng đế.

"Hắc Ưng đại ca, thương thế của ngươi. . . . . ."

Đột nhiên, rừng cây sau lưng vang lên tiếng động sàn sạt, thân thể Hắc Ưng kéo căng rồi ngay lập tức buông lỏng. là ảnh nhất.

"Không có chuyện gì, ta lấy được ... thủ cấp của hoàng đế xuống rồi..."

Tay phải vô lực nhất lên, sắc mặt Hắc Ưng tái nhợt, dường như máu tươi phun tung tóe vào mặt y cũng không tăng thêm được vài phần hồng nhuận.

Thậm chí, y không còn khí lực gì hỏi xem vì sao ảnh nhất lại ở đây.

Có thể thanh âm của y nhẹ nhàng như thể vừa làm một chuyện đại sự gì đó. Mà trên thực tế, hoàn toàn chính xác y vừa làm một chuyện đại sự động trời.

"Ọe!"

Một khi tâm tình trầm tĩnh lại, thứ gì đó đang bị đè nén đột nhiên bộc phát, ngay cả ứ huyết cũng không ngoại lệ. một ngụm máu đen từ miệng Hắc Ưng phun ra, dọa ảnh nhất nhảy dựng lên.

Đặc biệt máu kia dường như mang theo chút hương vị ngọt ngán, nghĩ như thế nào cũng không bình thường.

" Hắc Ưng đại ca, ngươi sao vậy?" Vội vươn tay túm lấy thân thể Hắc Ưng đang trượt xuống, giọng ảnh nhất nghe như muốn khóc.

Nhìn hắn lúc này như một cái tiểu đệ nhà bên, một chút cũng không nhìn ra sự âm trầm cùng điên cuồng mấy ngày trước.

"Độc... bị kích phát... sớm..."

Khóe miệng mang theo một vệt máu đen ngọt chán ngấy đang một mực chảy ra, dường như không có lúc ngừng, khiến người ta không khỏi lo lắng y sẽ không... cứ như vậy mà bị chảy hết máu trong thân thể.

Vạt áo đã nhuốm máu lại lần nữa bị nhuốm lên màu máu đen, toàn thân Hắc Ưng đều tản mát ra mùi máu tươi, cùng với khí tức của cái chết.

"Kia... phải làm sao bây giờ?" ảnh nhất lo lắng, thanh âm run rẩy.

"Mang cái này... ách, mang cho chủ nhân, ta... ta hoàn thành nhiệm vụ..."

Vừa nói, Hắc Ưng cũng chậm rãi khép mắt lại, tấm lụa nhuốm máu trong tay rời ra, thủ cấp của hoàng đế lăn đầy đất.

"Hắc Ưng đại ca!!!" tiếng gào thế lương của ảnh nhất vang lên, dọa vô số chim chóc.

Bầu trời âm trầm nhanh chóng mang theo một loại sầu bi nan giải.

Không lâu sau, mưa rơi xuống, tất cả huyết sắc cùng mùi tanh toàn bộ bị gột rửa sạch sẽ. cái gì cũng không còn lại.

Hắc Ưng cho là hắn chết chắc rồi.

Ảnh nhất cũng cho rằng như vậy. dù sao khi hắn mang theo Hắc Ưng quay về tổng đàn Hắc Ưng đã không còn thở.

Độc Y đã kiểm tra, lại nói chỉ là do độc phát cộng với việc tim phổi suy giảm, khí huyết công tâm tạo thành tình trạng chết lâm sàng, cũng không thực sự chết. sau đó hắn nhanh chóng cứu sống y.

Trong bảy ngày, giải quyết phần ngọn không trừng trị được tận gốc.

Chỉ vì người cầm quyền cao nhất trong giáo bí mật hạ lệnh: tuyệt đối không chữa tử tế cho Hắc Ưng.

Rất có thể hiểu được tâm lý buồn bực không được tự nhiên của giáo chủ, độc y không nói gì thêm, làm theo hết thảy.

Cho nên ngoại trừ Thu Tri Phong - người ra lệnh cùng với Hắc Ưng - người hiểu rõ thân thể mình nhất thì người ngoài đều cho là thương thế của Hắc Ưng đã hoàn toàn được trị khỏi.

Dù sao tính cách của độc y tuy kì quái một chút, nhưng y thuật chính là thiên hạ vô song.

Cho nên, khi Thu Tri Phong năm ngày sau lại hạ lệnh cho Hắc Ưng đi ám sát thủ lĩnh bạch đạo thì không ai đối với việc này sinh ra nửa điểm nghi hoặc.

Đến cả Hắc Ưng cũng không có.

Y đã vô cùng hiểu rõ chủ nhân của mình rất muốn làm cho y chết, cũng hiểu rõ như thế nào mới thực sự hoàn thành nguyện vọng của chủ nhân.

Nếu như cái chết của ta có thể khiến ngài vui vẻ, vậy ta nguyện ý làm theo những gì ngài mong muốn. bởi vì lời thề của ta chính là thủ hộ ngài, hoàn thành tất cả nguyện vọng của ngài.

Nhìn lông may Thu Tri Phong càng ngày càng nhíu chặt, Hắc Ưng nghĩ như vậy.

Mà sau khi Hắc Ưng lĩnh mệnh rời đi, Thu Tri Phong vẫn ủ mặt mày chau.

Hắn không biết có phải là liên quan đến dư độc tồn đọng hay không, ở ngoài sáng biết Hắc Ưng chắc chắn sẽ chết, phát ra loại mệnh lệnh này, lại làm lòng của hắn đau, rất đau.

Không kịch liệt, chỉ là một chút rầu rĩ đau nhức, lại làm cả người hắn phát giác ra có chuyện gì đó không đúng rồi.

Chuyện gì xảy ra?

Đứng dậy, Thu Tri Phong ra khỏi phòng muốn hít thở không khí đã thấy một thân ảnh màu sắc rực rỡ của độc y bán dựa vào vách tường nhàn nhã ngắm hoa.

Đứng trong đình hoa cách hắn ba trượng.

"GIáo chủ, độc của ngươi đã được giải."

Khi Thu Tri Phong sắp đến gần, hắn đột nhiên lười biếng mở miệng.

".... Có lẽ..." ngón tay khẽ nhúc nhích, mục quang Thu Tri Phong lóe lên, lại đem câu chuyện nuốt xuống.

"Chính là tâm ngài dường như đã động." Dường như thần cơ diệu toán, Độc Y cười mà như không cười ngay lúc Hắc Ưng chưa nói xong đã lên tiếng,

"Ta... ta không có..." vô thức muốn phản bác muốn giải thích, chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, Thu Tri Phong liền hối hận.

Giấu đầu lòi đuôi! Chính mình chẳng phải là càng xóa càng đen sao?

"Thuộc hạ khuyên ngài nên nghĩ lại, nếu không bỏ lỡ rồi thì vĩnh viễn không thể nào vãn hồi."

"Ngươi. . . . . . ?"

Độc Y nhàn nhàn cười,. giống như điên cuồng nhảy hai bước, con mắt lưu luyến vẫn cứ mãi tham lam nhìn trong đình hoa. Giống như muốn tới gần, lại đang do dự.

"Muốn thì sao không hái?" chứng kiến bộ dáng không muốn kia của Độc Y, Thu Tri Phong khó hiểu.

"Sau khi tới tay chúng sẽ héo rũ, tuy y thuật cao siêu nhưng ta không có cách khiến cho bông hoa trở nên kiều diễm như trước. vậy chi bằng để nó lại đó còn có thể khoái hoạt chút ít. Cho nên, ta rất hâm mộ ngài."

Ngươi rõ ràng muốn là có thể có được, lại nhất quyết chối bỏ cự tuyệt, mà ta khát vọng điên cuồng lại không thể chạm vào một chút. Trời cao sao mà bất công!

Nàng từng nói vĩnh viễn không muốn gặp lại gã. cho nên gã chỉ dám lén lút đứng nhìn từ xa.

So với gã, giáo chủ và người thanh niên kia căn bản là không có trở ngại gì.

Tự nhớ tới chuyện đau lòng, thần sắc Độc Y ảm đạm, Thu Tri Phong lại nghe nửa hiểu nửa không.

"Hâm mộ ta?"

"Đúng vậy. . . . . ."

Thở dài một tiếng, Độc Y gần đây điên điên khùng khùng, xoay người rời đi, không hề để ý tới Thu Tri Phong phía sau muốn nói lại thôi.

Cảm giác như trong lời Độc Y nói có gì đó, thế nhưng ý của gã lại cứ như hoa trong gương, trăng dưới nước; khiến Thu Tri Phong không nắm rõ được.

Muốn, lại không thể muốn, là cảm giác thế nào?

Từ từ suy nghĩ, Thu Tri Phong phát hiện dường như mình có thể nhận thức được cảm giác lại, lại dường như không thể.

Thật kỳ quái, vừa rồi

hắn không hề có cảm giác "muốn mà không thể muốn", sao lại thấy đồng cảm với Độc Y được?

Lắc đầu, trăm mối vẫn không có cách giải thích, Thu Tri Phong một mặt tiếp tục tự đánh giá, một mặt tiếp tục đi về phía trước.

Ngạc nhiên phục hồi lại tinh thần, Thu Tri Phong nhận ra mình đã đứng trước cửa phòng Hắc Ưng ở mấy ngày nay được một lúc lâu, lâu đến mức chân run lên.

"Chủ nhân?"

Ngay lúc muốn nhấc chân rời đi thì "Cạch" một tiếng, ván cửa trước mặt mở ra từ phía trong.

Thu Tri Phong lấy một đầu tóc dài ướt sũng, khoác ngoại bào đứng trước mặt hắn.

Áo lót màu trắng bị nước làm ướt một mảng lớn, gần như lộ ra lồng ngực màu mật ong bên trong, hai điểm trước ngực y tựa hồ bị gió thổi lạnh, nho nhỏ đứng thẳng lên, mất dòng nước nhỏ chảy từ trên mặt Thu Tri Phong xuống hầu kết, sau đó là xương quai xanh...

Mãi đến khi âm thanh "ực ực" của tiếng nuốt nước miếng truyền vào tai Thu Tri Phong mới xấu hổ dời tầm mắt.

Da mặt Thu Tri Phong không hiểu sao cũng có chút nóng lên, tuy nhiên vẫn lộ ra gương mặt cứng đơ như trước, nửa điểm biểu lộ cũng không có.

Một biểu hiện mà lộ ra nhiều lần dần dần sẽ biết thành mặt nạ trên mặt, muốn bỏ cũng không bỏ được.

Tuy mặt Hắc Ưng không đến mức co quắp, lúc này lại thực không biết phải dùng biểu tình như thế nào đối với Thu Tri Phong mới tốt.

"Ngài có gì phân phó?" sự yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông giằng co diễn ra hồi lâu, sau đó bị Hắc Ưng mở miệng phá vỡ.

"Ngày mai ngươi xuất phát?" Thu Tri Phong do dự một chút, phát hiện mình không có gì để nói đành phải tìm lời để nói.

"Vâng."

Hắc Ưng đáp lại nhanh gọn, cũng dứt khoát cắt đứt chủ đề mà khó khăn lắm Thu Tri Phong mới lấy ra được.

"Thương... thương thế tốt lên rồi chứ?" biết rõ còn cố hỏi, Thu Tri Phong cảm thấy bộ dạng mình lúc này ngu xuẩn cực kỳ.

"... Tốt lắm." Ánh sáng trong mắt ảm đạm đi đôi chút, Hắc Ưng thật nghĩ không ra Thu Tri Phong có ý gì.

Chẳng lẽ muốn xác định xem ngày mai y có thể chết hay không sao? Kỳ thật, hắn vốn dĩ không cần như thế.

Ngày mai, có thể giết được thủ lĩnh bạch đạo cũng đã là cực hạn của y. thậm chí y có một dự cảm mãnh liệt - ngày mai, y sẽ không thể trở về tổng đàn.

"... Ta xem xem." Trái do dự phải do dự, Thu Tri Phong chẳng biết tại sao trong đầu mình lại hiện lên ánh mắt bi thống khổ sáp của Độc Y khi ngắm hoa trong đình, cắn răng, kiên trì đẩy Thu Tri Phong vào phòng.

"... Dạ??"

Mỗi lần thân thể bị tay Thu Tri Phong chạm vào, một hồi tê dại lại dấy lên sau lưng Hắc Ưng.

Thân thể vốn quen bị đối phương vuốt ve, đối với đôi tay của người này nảy sinh phản ứng bản năng, nhưng mà hôm nay, chuyện đã không như thế.

Hắc Ưng mấp máy môi, hơi có vẻ quật cường đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích. Loại thần sắc này, thực cùng với sự quật cường của Thanh Tùng năm đó giống nhau.

Chỉ là Thu Tri Phong không hiểu sao lại cảm thấy kỳ thực trước đây hắn đem Thanh Tùng so sánh với Hắc Ưng. Bởi lẽ người ở trước mắt hắn xuất hiện vẻ mặt này đầu tiên...

Là Hắc Ưng.

"Độc Y đã khám cho thuộc hạ rồi."

Thu Tri Phong nghe nói vậy, lông mày lập tức nhếch cao.

"Ta muốn xem!"

Tuyệt đối là một câu mệnh lệnh. Hắc Ưng vĩnh viễn không cách nào cãi lời một câu mệnh lệnh.

"Vâng."

Trong nội tâm không hiểu sao nảy sinh một đốm lửa nhỏ ôn nhu, từng chút từng chút cháy lan ra đồng cỏ.

Hắc Ưng rầu rĩ đáp lại, ngón tay ở trên thắt lưng áo lót dây dưa nửa ngày cũng không thấy y cởi chút quần áo.

Thu Tri Phong ngồi bên không kiên nhẫn khẽ chọc mặt bàn, bực bội túm lấy Hắc Ưng đang cố chấp không chịu xoay người kéo góc áo một cái.

"Xoạt!" một tiếng, một mảng vạt lớn đã bị bàn tay to của hắn kéo xuống.

Áo vải bán mở cùng với vảy miệng vết thương ở nửa người trên lõa lồ trước mặt hắn, Thu Tri Phong chỉ cảm thấy miệng khát khô dị thường.

Tiện tay vứt đi mảnh vải kia, tự tay rót cho mình một chén trà hạ hỏa mới thấy tốt hơn một chút.

"Ngài còn có gì phân phó?"

Nhìn cũng nhìn rồi, hẳn là sẽ rời đi chứ.

Ánh mắt Hắc Ưng rõ ràng biểu đạt ý nguyện "tiễn khách"

Chủ nhân càng tàn khốc ôn nhu đối đãi với y như vậy, y càng lâm vào vọng tưởng không thuộc về bản thân y. Cái này, không phải là chuyện tốt.

Đặc biệt chủ nhân rõ ràng muốn y chết.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, tâm Hắc Ưng sẽ rất đau rất đau. Giống như có người khoét một lỗ lớn trên ngực y, lại không ngừng lấy muối xát lên.

"Mặc y phục lên."

Hắc Ưng nhìn chằm chằm vào mặt bàn không rời mắt, dường như ở trên đó có một đóa hoa phi thường hiếm có.

Tiếng mặc quần áo sột soạt nhẹ nhàng vang lên, nội tâm Thu Tri Phong tựa như một cái tiểu thủ dài, nhẹ nhàng gãi gãi nhẹ, khiến khí huyết y nổi lên, dưới bụng lửa nóng như sắt.

Chết tiệt!

Rủa thầm một tiếng, chân trái Thu Tri Phong gác lên đùi phải, không tự nhiên che dấu mình cương.

Chỉ là hắn nhớ rõ che dấu thân thể, lại sót con mắt.

Tốt xấu gì Hắc Ưng cũng từng ngủ với hắn rất nhiều lần, đối với loại ánh mắt tràn ngập dục niệm này của hắn vô cùng quen thuộc.

Động tác mặc quần áo dừng lại, Hắc Ưng không xác định được rốt cuộc mình có còn muốn mặc xong quần áo hay không nữa.

Nếu như lại bị kéo rách, y lại phải đi mua mới.

"Sao ngươi lại dừng lại?"

Lúc y đang do dự này nọ, âm điệu không vui của Thu Tri Phong đã vang lên, y sợ tới mức tay run lên, thắt lưng tuột khỏi tay rơi xuống.

"Bổn thủ bổn cước. . . . . ."

Thu Tri Phong phi thường tự nhiên vừa đi tới gần, vừa nhàn nhạt trách cứ y.

Thân thể Hắc Ưng nháy mắt cứng ngắc.

Chỉ vì phương thức cùng ngữ khí nói chuyện của Thu Tri Phong bây giờ đều giống như đúc lúc sủng ái y.

Chủ nhân... rốt cuộc tới làm gì?

Cùng lúc đó, thân thể Thu Tri Phong cũng cứng lại, tay nhặt thắt lưng lên, kéo lên không phải, không kéo lên cũng không phải.

Thói quen, thật sự đáng sợ.

Sau một lúc, Thu Tri Phong cảm thán một tiếng, đưa dây thắt lưng vào tay Hắc Ưng.

Từ khi uống giải dược, tính dục của hắn giảm xuống khá nhiều, mỹ nữ thiếu niên kiều mỹ xinh đẹp đều không khiến hắn nổi lên dục vọng.

Hắn đã từng lấy lý do là vì mình trở nên thanh tâm quả dục, nhưng hôm nay xem ra hoàn toàn không phải như vậy. điểm chết người nhất chính là, dường như thân thể của hắn chỉ nảy sinh phản ứng với Hắc Ưng.

Hơn nữa, còn mãnh liệt đến mức hắn trở tay không kịp.

Tâm tư thay đổi thật nhanh, Thu Tri Phong lại cảm thán một tiêng, túm lấy tay Hắc Ưng, kéo y vào lồng ngực của mình.

Thân thể là thành thật nhất, nếu quả thực một chút tình cảm cũng không có thì sẽ không phản ứng nhiệt liệt thế này.

Bị kinh hãi mà nhất thời trở nên ngu ngơ ôm Hắc Ưng đến bên giường, lần đầu tiên trong đời Thu Tri Phong cam tâm tình nguyện thừa nhận sự thật.

Trăng trên cao, gió thổi nhẹ, trong phòng Hắc Ưng lại vang lên tiếng thở dốc không ngừng, quyến rũ đến mức làm cho người khác nghe được toàn thân sẽ nóng lên, đỏ mặt không thôi.

Xuân qua là hạ đến, không khí sáng sớm ngày càng ấm, nhưng không thể làm ấm được hàn băng kết trong máu.

Đêm tối sững sờ nhìn mình bị thâm thể âm áp ôm chặt, lại nhìn lướt qua Thu Tri Phong thấy nửa cánh tay lửng lơ bên ngoài, thật lâu không thể cử động.

Tối hôm qua, chủ nhân lại cùng y hoan ái...

Hắc Ưng ngơ ngác nghĩ, môi há rồi há, một hồi đau đớn tê liệt từ nửa người dưới truyền đến.

Nháy mắt mấy cái, ánh mắt Hắc Ưng mờ mịt nhìn vào nóc giường, thật lâu không chớp mắt.

Cái này thì là gì?

Y được xem như cái gì của chủ nhân đây?

Ảnh vệ? Luyến sủng?

Dường như đều đúng, lại dường như đều không đúng.

Chủ nhân nghĩ về mình như thế nào đây?

Vì sao hắn lệnh cho mình đi chết rồi lại cùng mình giao hoan?

Ánh mắt ôn nhu của chủ nhân tối qua tựa hồ hiện ra trước mắt. Ánh mắt ôn nhu thâm tình như vậy, lại lần nữa khiến y sinh ra mộng tưởng không nên có.

Vọng tưởng chủ nhân thật sự... có chút yêu mến y.

Càng suy nghĩ lung tung, đầu Hắc Ưng nghiêng một cái, lại ngủ.

Tối hôm qua Thu Tri Phong muốn y rất nhiều lần, thêm nữa là thân thể của y căn bản không tốt, rốt cục mệt mỏi đến cực hạn, giấc ngủ ngắn ngủi căn bản không hoàn toàn khôi phục được thể lực.

Khi hô hấp của y dần trở nên nhẹ nhàng chậm chạm, người bên cạnh vẫn luôn ôm chặt y bống mở mắt ra.

Đó là một đôi mắt không hề buồn ngủ. kỳ thật trước khi Hắc Ưng mở mắt ra Thu Tri Phong đã tỉnh.

Chỉ có điều hắn cảm giác được Hắc Ưng cũng sắp tỉnh, hô hấp chậm lại rồi lại nhắm hai mắt vào.

Vươn tay ra hất những sợi tóc vương trên trán Hắc Ưng sang một bên, Thu Tri Phong nhẹ nhàng ngẩng đầu, hôn lên đó.

Sau đó cổ tay khẽ đảo, điểm huyệt ngủ của Hắc Ưng.

Ngồi dậy, dưới ánh sáng mặt trời ban sớm, gương mặt Thu Tri Phong trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa hồ có chút hồng.

Vừa rồi không hiểu sao lại làm ra hành động như vậy. rõ ràng chỉ hôn trán mà thôi nhưng so với hôn môi Hắc Ưng lại càng khiến hắn động tâm, thậm chí tâm tình thẹn thùng biến mất từ lâu cũng dâng lên.

Cái này cùng cảm giác trước đây Thanh Tùng cho hắn là hoàn toàn bất đồng.

Càng thêm triền miên, càng thêm ngọt ngào, cơ hồ khiến hắn không đành lòng buông tay Hắc Ưng ra.

Quả nhiên thân thể sẽ không nói rối, hiện tại thân thể của hắn đối với Hắc Ưng có phản ứng.

Nếu như độc kia đột nhiên phát tác thì... chẳng phải là...

Thu Tri Phong nhìn vẻ mệt mỏi của Hắc Ưng, sự điên cuồng cùng nôn nóng tồn tại trong nội tâm nhiều ngày đột nhiên bình tĩnh trở lại, tự đánh giá nhiều lần, hắn rốt cục có quyết định khác.

Bàn tay đặt trên lưng Hắc Ưng vuốt ve vài cái, hơi có chút lưu luyến.

Thân thể không muốn tách ra khỏi Hắc Ưng, phảng phất như hắn vừa buông tay, Hắc Ưng sẽ biến mất không thấy gì nữa...

Cũng không phải sinh ly tử biệt!

Thu Tri Phong trầm thấp cười rộ lên, cười nhạo chính mình đột nhiên lại ngây thơ.

Trên thực tế rõ ràng hai người đã có quan hệ thân mật hơn.

Quay đầu lại nhìn Hắc Ưng lần cuối, Thu Tri Phong phủ thêm ngoại bạo bước ra ngoài.

Phía sau hắn, Hắc Ưng chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy vẻ quyết tuyệt. hồi lâu, một giọt lệ từ trong đôi mắt khô cạn của y chảy xuống, y trở nên thất sắc tái nhợt, trên mặt cắt xuống một dấu vết bi thương.

Khi Thu Tri Phong quay lại phòng lần nữa, trên giường đã không có một bóng người. trường kiếm cùng lưỡi dao của Hắc Ưng cũng không thấy.

Âm thầm kêu hỏng bét, hắn xoay người muốn nhảy ra khỏi cửa, khóe mắt chợt hiện lên màu lục sắc quen thuộc, làm làm cước bộ hắn dừng lại.

Đó là. . . . . . ? !

Đồng tử Thu Tri Phong bỗng nhiên co rút lại.

Chiếc lọ chưa giải dược huyết khôi từ trong tay rơi xuống đất, vỡ thành ngàn mảnh. Mỗi một mảnh, đều tràn đầy thương tâm cùng hối hận.

"Nếu không bỏ lỡ rồi thì vĩnh viễn không thể nào vãn hồi.... không thể nào vãn hồi... không thể nào vãn hồi..."

Đã không thể nào vãn hồi rồi.

Ngón tay run rẩy, Thu Tri Phong chậm rãi bước đến gần màu lục sắc kia ánh mắt và trái tim đều đau đớn, từng bước từng bước nặng ngàn cân.

Đầu ngón tay lạnh buốt, mấy lần cũng không thể nhặt miếng lục sắc kia lên. Thu Tri Phong chèo chống hồi lâu, chân đột nhiên tê dại, ngồi ngay xuống đó.

Nhưng hắn không để ý áo bào của mình bị vấy bẩn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mảnh lục sắc kia, một tấc một tấc tới gần, gần như mê muội.

Lại nói thì ra Hắc Ưng lấy trộm trong tay áo Thu Tri Phong phù chú ngàn dặm lục sắc, thuấn di đến phòng thủ lĩnh bạch đạo, dùng vài chiêu bất kì giết chết.

Vô cùng đơn giản.

Nhưng mà sau đó làm thế nào từ đó thoát ra thì khó như lên trời. bởi vì phù chú ngàn dặm dùng bằng tâm ý chỉ có thể sử dụng một lần.

Y dựa vào một mình một người, xông ra ngoài toàn người của bạch đạo căm thù ma giáo đang vây quanh.

Nếu là ngày thường, với y mà nói tuy không dễ nhưng cũng không khó.

Chỉ là tối hôm qua vừa cùng hắn trải qua một hồi hoan ái kịch liệt tiêu hao hơn nửa thể lực, vừa mới vung kiếm kích sát thủ lĩnh bạch đạo lại vô tình kích phát độc tính của huyết khôi, càng gặp xui xẻo, vận xui chính là đã không có nhiều sức lực y lại không phát hiện thị nữ đã mở cửa.

Thanh âm sắc nhọn gào to kia sợ là đã gọi mọi người ở xung quanh tới.

Chỉ là việc rút trường kiếm ra đâm vào ngực thị nữ kia với Hắc Ưng mà nói cũng đã là lực bất tòng tâm. Đừng nói chi là y đã bắt đầu thấy đau đớn kịch liệt dường như thống trị toàn bộ cảm giác của y.

Có lẽ, đây là dụng ý đêm hoan ái cuối cùng của chủ nhân. Cam đoan y tuyệt đối không còn chút sức lực nào để kháng cự lại sự đuổi giết của người khác.

Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . .

Hắc Ưng trầm thấp cười ra tiếng, trường kiếm quét ngang, hàn quang bốn phía.

Coi như là chủ nhân thực sự muốn mạng của y, y cũng sẽ không ngồi không chờ chết. ảnh vệ thật sự quả thật vì chủ nhân mà chết, nhưng y cũng là kiếm khách.

Y sẽ vung kiếm, một phút này cũng phải đứng thẳng đến chết.

Phá cửa ra, Hắc Ưng vận dụng toàn bộ nội lực còn sót lại, cổ tay vừa chuyển, lưỡi dao màu xanh da trời từ ngón tay lóe ra hàn quang.

Cái này coi như cuộc chiến đấu cuối cùng của sinh mệnh y, y hi cọng có thể chiến đấu đến phút cuối cùng.

Quả nhiên y vừa lao ra cửa đã bị hơn mười vị cao thủ bạch đạo vây quanh, đôi mắt Hắc Ưng nheo lại, như mũi tên bắn nhanh đến trước mặt bọn họ, cổ tay khẽ chuyển, đx lấy xuống tính mạng một người.

Những người khác thấy thế đầu tiên là cả kinh, sau đó tất cả đều khởi động mười vạn tinh thần nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của y.