Đã bao ngày sớm chiều sống chung, khiến Mộ Dung Viễn cũng có thể cảm giác rõ ràng tình cảm lưu luyến và quan tâm của Mộ Dung Trí với hắn, nhưng hắn không muốn lập tức tiếp nhận tình cảm của đối phương ngay. Tính cách của tam ca có lúc như trẻ con, cứ nghĩ không chiếm được mới là hoàn mĩ nhất. Hắn không muốn đối phương tương lai lại hối hận, cho nên quyết định chờ đợi. Hắn đã đợi nhiều năm như vậy, cũng không ngại tiếp tục chờ đợi. Chờ Mộ Dung Trí cưới vợ sinh con, chờ y đi tiếp con đường đời mà y nên đi, chờ một ngày y có thể thực sự hiểu được tâm ý của mình. Hắn không ngại ở bên y chờ đợi, chỉ cần Mộ Dung Trí cần hắn, hắn nhất định vĩnh viễn ở bên y!

Nhưng giờ Mộ Dung Trí lại nói ra nghi vấn như vậy, biết rõ tình cảm của hắn với y còn có thể nói ra những lời như thế, trong nháy mắt ấy, tâm hồn Mộ Dung Viễn bỗng lạnh lẽo đi.

Hắn cười lạnh nói: “Không sai, Lê Đình Vãn trừ việc thích dài dòng và ngu ngốc một chút, có điểm nào không tốt đâu? Ta tại sao không thể thích hắn? Tam ca, ngươi không cảm thấy ngươi quá ích kỉ sao? Ngươi không muốn gặp ta, liền trục xuất ta khỏi gia môn. Giờ ngươi nghĩ cần ta, liền bức ép ta phải ở bên ngươi. Ngươi có nghĩ tới cảm nhận của ta không? Vì sao ta không thể quyết định cuộc đời của chính mình?! Vì sao nhân sinh của ta phải nghe lời ngươi bài trí?!”

Ích kỉ? Y ích kỉ sao?

Nhìn gương mặt đột nhiên biến sắc của Mộ Dung Viễn, trong làn sương mù dày đặc lại hiện ra vẻ xa cách không thể chạm đến được, mà ánh mắt nửa đùa cợt ấy cũng khiến Mộ Dung Trí bắt đầu lo sợ.

Y chỉ muốn hỏi rõ tâm ý đối phương, chỉ muốn đem người mình thích giữ lại bên người mà thôi, như vậy là sai sao? Nếu A Viễn không thích đi cùng y, hoặc không muốn y ở lại, y cũng sẽ không miễn cưỡng A Viễn làm chuyện hắn không thích. Nhưng hiện tại hắn lại vì một người mới quen biết có nửa năm mà nổi giận với y.

Lẽ nào với A Viễn, y đã không còn là duy nhất sao?

Khóe môi Mộ Dung Viễn lại nhếch lên một nụ cười suy tư, cười hỏi: “Tam ca, ngươi cấp bách như thế muốn ta ở bên, không phải là vì cô chẩm nan miên[1] đó chứ? Có phải lần trước ta hầu hạ khiến ngươi rất hài lòng, khiến ngươi thực tủy tri vị[2], không nỡ buông tha ta? Nếu thực sự là như vậy, ta cũng không ngại trở về cùng ngươi. Tuy chân của ta tàn phế, nhưng địa phương đó vẫn tốt lắm, nhất định sẽ khiến ngươi…”

Chát!

Cái tát mạnh đánh trở về tất cả những lời Mộ Dung Viễn sắp sửa nói. Mộ Dung Trí tức giận đến nỗi cả người run lên, phẫn nộ nói: “Mộ Dung Viễn, ta mong chờ tới đây tìm ngươi, chẳng lẽ là để ngươi sỉ nhục hay sao?!”

Bàn tay lại vung lên, nhưng thấy tơ máu chảy ra từ miệng đối phương liền dừng giữa không trung. Mộ Dung Trí tay run run, dưới ánh mắt rực sáng chiếu thẳng vào mình cũng không hạ thủ được.

Y chỉ muốn chào từ biệt A Viễn, muốn trước khi đi nhìn hắn thêm vài lần, muốn cùng người đó bình tâm tĩnh khí tâm sự, nhưng vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Cái tát ấy đánh vào mặt Mộ Dung Viễn, cũng khiến trái tim y thắt lại đau đớn. Y cũng không hiểu tại sao họ lại trở nên càng gỡ càng rối, rối đến nỗi y cũng không còn lòng tin để gỡ nữa.

Mộ Dung Viễn đưa tay lau vệt tơ máu đi, cười cười nói: “Sao không đánh đi? Nếu còn chưa đánh đủ, vậy tiếp tục đánh, dù sao ta cũng không đánh trả.”

A Viễn lại trở về bộ dáng bình thường rồi. Điều này lại khiến cho Mộ Dung Trí càng uể oải thêm. Từ khi y hiểu rõ tâm ý của mình, liền ra sức muốn giữ lấy đối phương. Y đã nỗ lực rất nhiều, nhưng tiếc rằng vẫn phát hiện ra đối phương càng ngày càng xa.

Ngực thắt lại đau đớn, Mộ Dung Trí buông tay xuống, lui về phía sau vài bước, hít sâu một hơi, ra sức kềm nén khí tức bốc lên trong lòng, cười khổ. “Có lẽ ngươi nói đúng, ta rất ích kỉ. Trong các huynh đệ tỷ muội, ta giống phụ thân nhất, ta muốn gì cũng sẽ giữ chặt không buông, chưa bao giờ nghĩ đến cảm thụ của người ta. Một người không yêu bất cứ ai, làm sao có thể có được tình yêu của người khác được? … Ta đi, nếu ngươi không muốn gặp lại ta, vậy sau này ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa!”

Nhìn Mộ Dung Trí xoay người loạng choạng rời đi, nụ cười trên mặt Mộ Dung Viễn dần dần sượng lại.

Lời nói vừa rồi chỉ là do phẫn nộ quá mới thốt ra, vì câu hỏi của Mộ Dung Trí khiến hắn quá mức thương tâm. Người đang thương tâm tuyệt vọng thường nói ra những lời bén nhọn lạnh dùng, dù đó không phải là ý của hắn.

Hắn không quan tâm Mộ Dung Trí yêu hắn đến đâu, nhưng không thể dễ dàng tha thứ y phủ nhận toàn bộ tình yêu của mình. Nếu có thể đơn giản yêu người khác như thế, bao nhiêu năm chờ đợi, ở bên là vì cái gì?!

Đau đớn do cái tát ấy khiến Mộ Dung Viễn dần dần tỉnh táo lại trong mớ cảm xúc hỗn loạn, nụ cười miễn cưỡng nở trên gương mặt hắn.

Hắn móc ra từ trong lòng một miếng kim tỏa, mặt khóa nho nhỏ nhẹ nhàng đung đưa theo sợi dây đeo, lập lòe chút ánh vàng dưới vầng dương sớm mai.

Nhìn kim tỏa, trước mắt Mộ Dung Viễn lại hiện ra cảnh ngày Mộ Dung Trí tặng nó cho hắn.

Đừng khóc nữa, không phải chỉ là một kim tỏa thôi sao? Ta tặng nó cho ngươi, phải nhớ ngươi là con trai, khóc nhè rất mất mặt.

Nhớ, nhớ rồi… Ô ô…

Đã nói đừng khóc nữa, nào, chúng ta cùng ăn mì thọ, ngươi nếm thử xem, vị cũng không tệ lắm.

Ưm, ăn… ngon…

Được rồi, ngươi vóc dáng nhỏ như vậy, cứ ăn bánh viên đi, để ta ăn mì, ta thấy mì ăn ngon hơn.

Kì thực thế nào cũng không ăn được, mì trương lạnh lẽo dính dính như hồ làm sao có thể ăn ngon được?

Nhớ tới vẻ mặt cau có của Mộ Dung Trí miễn cưỡng ăn hết cả một bát mì nguội lạnh, còn nói ăn ngon, Mộ Dung Viễn liền không nhịn được mỉm cười.

Tam ca ngốc ngếch, đến giờ cũng không biết nói xạo, còn mang hạ lễ sinh nhật vừa nhận xong tặng cho hắn. Hắn biết tam ca thật ra rất thích món đồ kia mà.

Tên ngốc kia vĩnh viễn cũng không biết hắn yêu y đến đâu, khi y tặng kim tỏa cho hắn, cũng đã khóa chặt trái tim hắn bên người.

Vì sao phải thương tổn lẫn nhau chứ? Biết rõ người kia không biết đùa, sao còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, chạm vào nghịch lân[3] của y? Lãnh ngôn phúng ngữ trừ việc khiến khoảng cách của hai người càng thêm xa, còn khiến hắn bị một cái tát thật mạnh a.

Mộ Dung Viễn xoa xoa gương mặt sưng vù đau nhức.

Cái tát thật sự dùng hết sức a, xem ra hắn chọc giận tam ca rồi.

Vẫn là nên đi xin lỗi tam ca thôi, dù sao cũng phải để y vui vui vẻ vẻ rời đi mới được. Người kia luôn thích để tâm đến chuyện vụn vặt, không chừng đi rồi, liền thực hiện đúng như lời vừa nói kiếp này không xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Thế cũng không được, dù sao đó cũng là tam ca của hắn, hắn giờ đã lui một bước, để y đi cưới cái quận chúa gì đó kia, cũng không thể sau này ngay cả gặp mặt cũng không được.

Mộ Dung Viễn đưa tay đến bánh xe ghế, muốn rời đi, ai ngờ sợi dây vàng trên tay trượt xuống, lướt qua ngón tay rơi xuống hồ nước.

Không!

Cái kia còn trọng yếu hơn cả sinh mệnh hắn, làm sao có thể đánh mất được?

Mộ Dung Viễn gần như ngay lúc kim tỏa rơi xuống mặt nước, liền vươn người ra muốn mò lấy, vội vội vàng vàng quên mất chuyện hai chân mình vô pháp cử động, thân thể nghiêng ngả mất thăng bằng, cả người liền ngã vào trong nước.

Ngay lúc nước hồ bao phủ lấy hắn, Mộ Dung Viễn loang thoáng nghe thấy một tiếng thét kinh hãi.

“A Viễn!……”

Mộ Dung Trí nổi giận đùng đùng bỏ đi, lại vội vã trở về, đơn giản chỉ là muốn xin lỗi Mộ Dung Viễn một tiếng. Mặc kệ nói sao, đánh người cũng là sai, hơn nữa y dường như hạ thủ rất nặng. Y đã nghĩ kĩ, không cần để ý đến mấy lời châm chọc khiêu khích của Mộ Dung Viễn, liền nói một câu xin lỗi, sau đó quay người đi, còn đối phương có chấp nhận hay không là chuyện của hắn.

Ai ngờ hắn còn chưa đến nơi, đã thấy Mộ Dung Viễn ngã xuống hồ. Mộ Dung Trí gần như ngay lúc kêu lên sợ hãi cũng nhảy xuống theo, đến khi nước hồ lạnh lẽo bao lấy y, Mộ Dung Trí mới nhớ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.

Y căn bản không biết bơi!….


[1] Cô chẩm nan miên: nằm một mình không ngủ được.

[2] Thực tủy tri vị: Ăn thật mới biết vị.

[3] Nghịch lân: Xuất phát từ câu “Long hữu nghịch lân” (Rồng có vảy ngược) Ám chỉ một điểm đụng vào sẽ khiến người khác tức giận (quên mất gọi là gì rồi:D”)