Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa Tốc độ của Yêu Lan rất nhanh, Tô Tiện cũng không chần chừ, lúc chạy không quên mang theo Tiểu Sở bên cạnh.
Tô Tiện quay đầu nhìn về sau nhưng không thấy rõ thứ gì, chỉ cảm thấy phía sau có một áp lực cực lớn đang đè nặng, rục rịch khiến người ta có cảm giác không thoải mái, đáng sợ hơn nhiều con yêu thú Tô Tiện gặp lúc trước, cảm giác đó giống như sức mạnh của bản thân ở trước mặt nó chẳng qua chỉ như con kiến bé nhỏ.
Tô Tiện không nghi ngờ phán đoán của Yêu Lan, nếu không chạy sợ là không thoát được.
Hai người xuyên qua rừng, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lui về phía sau, điều khiến họ nhẹ nhõm chính là sức mạnh thần bí đáng sợ đó đột nhiên biến mất khi hai người chạy qua nơi nào đó.
Cảm nhận được sức mạnh nọ biến mất, Tô Tiện và Yêu Lan đồng thời dừng chân. Tô Tiện quay đầu ngưng mắt nhìn rừng cây trống không phía sau, trầm ngâm không biết đang nghĩ gì.
Yêu Lan tựa người vào thân cây bên cạnh, thở dốc nói: "Cuối cùng cũng thoát rồi."
"Đó là cái gì?" Tô Tiện hỏi.
"Là mùi vị của yêu thú, một con yêu thú ít nhất cũng phải có ba ngàn năm tu vi." Người trả lời Tô Tiện không phải Yêu Lan mà là quang cầu nhỏ đang lơ lửng bên cạnh nàng, nó nói đến đây ngữ khí bất mãn vô cùng, "Tên minh chủ Thiên Cương Minh đó điên rồi à, yêu thú như vậy sao lại xuất hiện ở đây?"
Tô Tiện biết yêu thú có ba ngàn năm tu vi đại diện cho điều gì, yêu thú nàng từng giao thủ qua cũng không ít, lúc ra tay giúp Mộ Sơ Lương ở ngoài Trường Thiện Trang con Vân Thú đó cũng chỉ là yêu thú một ngàn năm tu vi thôi, mà đáng nói là con yêu thú trong Hồng Hoang trận này nếu thật có tu vi ba ngàn năm thì chẳng có ai đánh lại nó rồi, càng khỏi nói đến lấy nội đan, e là tập hợp hết sức mạnh của những người ở đây rồi tốn một mớ công phu mới có thể đánh bại nó.
Yêu thú nguy hiểm như thế sao lại xuất hiện tại đây? Thật sự là chủ ý của Thiên Cương Minh? Hay còn nguyên nhân khác?
Trong lúc Tô Tiện đang suy tư, Yêu Lan đã nghỉ mệt xong nắm lấy cánh tay Tô Tiện. Tô Tiện nhìn nàng ấy, thấp giọng hỏi: "Yêu thú đó không đuổi theo nữa ngươi mau nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Yêu thú có vấn đề." Yêu Lan nói, "Sau khi chúng ta vào đây ta đã tra rõ ràng rồi, yêu thú trong Hồng Hoang trận chia nhau ở Đông Tây Nam Bắc, phía bắc và phía đông đã bị người ta giết rồi, là ai thì ta còn chưa biết nhưng lúc ta đến đó chúng chỉ còn lại cái xác thôi, lúc nãy ngươi từ phía nam tới vậy yêu thú bên đó thế nào rồi?"
Tô Tiện nói: "Yêu thú bên phía nam cũng không còn nữa." Con yêu thú đã biến về nguyên hình nói là không còn thì cũng gần vậy.
Nghe vậy Yêu Lan mở to mắt, sắc mặt thoắt trắng bệch: "Cái gì?! Nhanh vậy á, rốt cuộc là ai lấy nội đan rồi? Ta còn tưởng phía nam còn, còn tính đi với ngươi qua đó lấy nội đan, làm sao bây giờ, chắc không phải chúng ta phải đi đối phó con yêu thú ban nãy chứ..."
Yêu Lan chưa nói hết câu bởi vì nàng ấy chỉ mới nói đến một nửa, Tô Tiện đã lấy nội đan có được ở chỗ hồ ly ra.
Yêu Lan kinh ngạc một lúc, sắc mặt cuối cùng cũng hoàn hoãn không ít: "Thì ra là ngươi lấy à?!"
"Ừ." Tô Tiện nhỏ giọng kể lại chuyện vừa xảy ra với Yêu Lan, nàng biết Yêu Lan hiểu biết rộng có thể sẽ biết tại sao yêu thú lại có hành vi dị thường như vậy nhưng Yêu Lan nghe xong sửng sốt hồi lâu, nói: "Chắc không phải yêu thú đó thích ngươi chứ?"
"Nó dám!" Tô Tiện còn chưa phản ứng quang cầu bên cạnh đã la lên.
Tô Tiện: "..."
Yêu Lan lầm bầm nói: "Dù sao kêu ta giao nội đan cho kẻ khác ta không đồng ý đâu, trừ khi người đó là..." Nàng ấy hơi ngừng lại, nói tiếp: "Mặc kệ nguyên nhân là gì, lấy được nội đan rồi là chuyện tốt, ta cũng không vào vòng chung kết cái quái gì nữa, chỉ cần ngươi lấy được Tố Hồn Châu cho ta mượn dùng tí là được. A Tiện, ngươi nghe ta nói nè chúng ta đi ngay bây giờ, tìm lối ra Hồng Hoang trận?"
Tô Tiện lại nói: "Yêu thú ở Đông Tây Nam Bắc chỉ còn lại chỗ đó..."
"Chính là con quái vật đuổi theo chúng ta lúc nãy." Yêu Lan cắn răng nói, "Yêu thú đó ta không đánh lại, ai thích đánh thì đánh đi, chúng ta mau rời khỏi đây, Hồng Hoang trận này kỳ quái nhiều quá chúng ta mà còn không đi e là lát nữa không đi được nữa đâu."
Tô Tiện nghe ra ý tứ trong giọng điệu của nàng ấy: "Ngươi còn gặp cái gì?"
Yêu Lan thở dài một tiếng, nói: " Thi thể."
Thấy sắc mặt Tô Tiện ngưng trọng, Yêu Lan lại nói: "Trên đường ta đi gặp qua không biết bao nhiêu thi thể, môn phái nào cũng có, may là chưa thấy người Không Thiền Phái."
"Bọn họ bị cái gì làm bị thương? Yêu thú à?" Tô Tiện cảm thấy chuyện này thật quá nhiều điểm quái lạ, mỗi đệ tử tham gia thi đấu đều mang trên mình Ly Trần Phù mà Túc Thất đưa cho, cho dù gặp phải nguy hiểm chỉ cần dùng phù chú là có thể lập tức thoát thân rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến bọn họ không kịp dùng tới phù chú đã phải bỏ mạng ở nơi này?
Yêu Lan lắc đầu nói: "Không phải yêu thú, ta có xem qua vết thương trên người họ, là vết đao chém."
Vết chém.
Vậy là có người mai phục ở đây giết mấy người họ.
Các đệ tử tham gia Huyền Thiên Thí vốn dĩ không phải những người có thực lực tầm thường, có thể giết được họ, khiến họ không kịp dùng đến Ly Trần Phù rốt cuộc là người có thực lực cỡ nào?
"A Tiện." Quang cầu chợt lên tiếng, nói với Tô Tiện, "Có khi nào là Quỷ Lục?"
Tô Tiện trầm mặc không nói.
Mối nghi hoặc của quang cầu không phải không có lý, bất luận nói thế nào, trong Hồng Hoang trận này trừ mấy đệ tử tham gia thi đấu bọn họ đáng lý ra không còn người khác mới đúng, thực lực của những người trong trận Tô Tiện cũng đã thấy qua, cho dù có người che giấu nhưng cũng không đến mức thực lực cách xa tới thế, huống hồ cứ cho là đối phương có thực lực cao cường cũng không nhất định có thể giết chết những đệ tử nọ trước khi sử dụng Ly Trần Phù.
Có đủ khả năng giết người khi họ trong trạng thái bất tri bất giác chỉ có sát thủ.
Sát thủ của Quỷ Môn thủ đoạn cao cường là điều mà ai cũng biết.
Tô Tiện nghĩ vậy bất chợt cau mày, trừ Quỷ Lục Tiểu Liễu thì Phong Diêu Sở cũng là sát thủ Quỷ Môn, người ra tay có khi nào là hắn? Với thân thủ vô thanh vô tức như hắn, nếu che giấu thực lực giết người trong vô thức cũng là chuyện rất đỗi dễ dàng.
"A Tiện, ngươi nghĩ ra gì rồi à?" Thấy Tô Tiện mãi không trả lời, Yêu Lan hỏi.
Tô Tiện lắc đầu, lúc này không phải lúc truy cứu đến vấn đề này, nàng còn chưa tận mắt nhìn thấy mấy thi thể đó, có đoán tiếp cũng đoán không ra, chuyện quan trọng bây giờ là nhanh chóng rời khỏi đây, thông báo chuyện trong trận với người bên ngoài.
Quyết định xong, Tô Tiện và Yêu Lan thương lượng một chút tìm ra vụ trí lối ra Hồng Hoang trận, hai người dẫn theo Tiểu Sở cấp tốc chạy về hướng đó.
Chỉ là khi họ sắp đến lối ra chợt phát hiện rằng chuyện này còn phức tạp hơn những gì họ đã nghĩ.
Bởi vì ngay lối ra Hồng Hoang trận đã có mấy người đợi ở đó.
"Là các tỷ?" Thấy Tô Tiện và Yêu Lan đến, Bạch Hoàng Chúc nói, "Tô sư tỷ, hai người cũng không ra được sao?"
Thấy Tô Tiện đi đến, Bạch Hoàng Chúc và vị hôn thê của hắn là Minh Sơ lập tức lên đón, đằng sau họ là Tiểu Liễu và vị sư huynh Huyền Dương Phái nọ, hai đệ tử khác Tô Tiện không quen và Văn Tư, ở cuối cùng trong đám người là Phong Diêu Sở ôm tay ngồi dưới gốc cây hình như đang nhắm mắt ngủ gật, nghe có động tĩnh mới nâng mí mắt liếc về phía Tô Tiện.
Tô Tiện nghe câu hỏi của Bạch Hoàng Chúc, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, lập tức hỏi: "Không ra được là ý gì?"
"Sư tỷ không biết sao?" Bạch Hoàng Chúc ngẩn người, đưa tấm phù trong tay ra, "Ly Trần phù không dùng được nữa."
Tô Tiện nhíu mày, không lâu trước nàng còn thấy người bên rừng cây phía nam sử dụng Ly Trần phù, nhưng bây giờ Bạch Hoàng Chúc nói không dùng được nữa, nếu thật là vậy thì đã có kẻ giở trò trong Hồng Hoang trận cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, làm Ly Trần phù mất tác dụng.
Tô Tiện không kịp suy nghĩ kỹ đã nghe Minh Sơ bên cạnh nói: "Không chỉ vậy, bọn muội đoán lối ra Hồng Hoang trận có lẽ ở chỗ này nhưng bây giờ..."
Minh Sơ không nói hết câu vì Tô Tiện và Yêu Lan đã tự nhìn thấy.
Đằng sau mấy người Bạch Hoàng Chúc có một cửa động nhưng lúc này trên cửa động ấy phủ một lớp sáng bạc kỳ quái, che chắn tầm nhìn của mọi người giống một bức màn chặn trước cửa động ngăn cản bước chân của tất cả.
Sắc mặt Yêu Lan rất khó coi, cất bước về phía chìa tay định chạm vào tầng sáng nhưng Tô Tiện kịp thời nắm tay nàng ấy lại, khẽ lắc đầu.
Bên kia lại có người nói: "Yêu Lan tỷ tỷ, đừng đụng vào cái đó, lúc nãy bọn đệ thử rồi màn sáng đó sẽ đẩy ngược chúng ta lại, có thể gây tổn thương lục phủ ngũ tạng."
Người nói là Tiểu Liễu, cậu ta vừa mở miệng mọi người đều hướng mắt nhìn.
Tô Tiện nghiêm túc quan sát Tiểu Liễu một lúc, nghĩ đến suy đoán khi nãy của quang cầu, còn có các đệ tử chết một cách kỳ lạ trong trận, im lặng giây lát mới nói: "Những người khác đâu?"
"Không biết." Tiểu Liễu lắc đầu.
"Cái này..." Văn Tư cách đó không xa chợt lên tiếng, nhìn mọi người một lát rồi nói, "Trên đường tới đây ta thấy có người chết rồi."
Mọi người yên lặng.
Yêu Lan nói: "Ta cũng thấy."
"Là yêu thú làm sao?" Vài người không rõ liên tục hỏi.
Giọng Yêu Lan lạnh lùng nói: "Không phải yêu thú, là người." Nàng ấy quét mắt nhìn những người xung quanh, sau một lúc nói, "Người động thủ chắc hẳn còn trong Hồng Hoang trận."
"Là ai?" Sắc ai nấy khẽ biến.
Tô Tiện trầm mặc quan sát phản ứng của mọi người cuối cùng tầm mắt rơi trên người Phong Diêu Sở ở tít sau cùng.
- Hết chương 39 -