Cuộc sống của Lưu Duyệt Minh không có gì thay đổi.

Anh vẫn đi làm rồi tan tầm như cũ, mỗi ngày đều lặp lại quãng thời gian không gợn sóng.

Anh ở riết trong bộ hậu cầu không ra ngoài, anh ăn sáng trưa tối quanh năm như nhau, trải qua cuộc sống đơn điệu nhàm chán.

Anh rất khó gặp gỡ Lưu Minh Hạo, càng đừng nói đến tổng giám đốc Quý bận rộn của Hành Việt.

Nhưng mỗi lần mở điện thoại nhìn thấy khuôn mặt nghiêng mơ hồ ấy, Lưu Duyệt Minh lại cảm thấy có lẽ mình muốn gặp y.

Ngoại trừ muốn gặp người đàn ông không hề chào đón mình kia, anh còn muốn gặp con mèo anh cứu… Không… Anh cũng không cứu nó, là con mèo và anh có chút duyên phận.

Lúc đêm khuya thăm thẳm, anh từng lén chạy đến cửa biệt thự nhà họ Lưu.

Anh nghĩ rằng có lẽ mình có thể gặp con mèo đáng yêu ấy một lần.

Đáng tiếc, biệt thự nhà họ Lưu lớn như thế, anh đứng ở cổng hồi lâu vẫn không thấy gì.

Lưu Duyệt Minh từng lấy hết dũng khí đến bộ dự án tìm Lưu Minh Hạo, lo lắng dò hỏi tình huống của con mèo.

Mặc dù bề bộn nhiều việc song Lưu Minh Hạo vẫn ôn hòa bảo anh: “Bánh Bao rất ngoan… À, Bánh Bao là tên do mẹ đặt cho nó.

Nó có lông trắng khắp người, cuộn tròn lại trông rất giống cái bánh bao, rất đáng yêu.

Dạo này nó dài mập thêm mấy cân.”

Lưu Duyệt Minh chăm chú nghe, chỉ sợ bỏ lỡ chi tiết nào đó.

Nghe Lưu Minh Hạo miêu tả, tâm trạng bất an của anh ổn định hơn nhiều.

Anh cười, trong mắt cất giấu vài phần ngóng trông: “Vậy à, thật tốt.

Tên là Bánh Bao nhỉ, rất đáng yêu.”

Lưu Minh Hạo nhìn ra sự vui mừng quyến luyến trong mắt Lưu Duyệt Minh, không kìm được mà hỏi anh: “Hóa ra anh thích con mèo đến vậy à.

Thật ra anh có thể đến nhà thăm nó.”

Lưu Duyệt Minh liên tục khoát tay: “Không cần đâu.

Tôi biết nó sống tốt là đủ rồi.” Anh vừa nói vừa lùi ra cửa, mắt thoáng buồn: “Cảm ơn cậu.”

Lưu Minh Hạo chưa kịp nói “Hai chúng ta không cần nói những lời này” thì Lưu Duyệt Minh đã mở cửa đi ra.

Cậu ta nhìn cánh cửa đó, môi khẽ mím.

Thành tích năm nay của Hành Việt không tệ, bộ phận hành chính nhận được thông báo muốn tổ chức buổi du lịch nghỉ ngơi thư giãn cho toàn thể công nhân viên.

Lúc bố trí nhân viên, bộ trưởng Vương ngẫm nghĩ rồi phân Lưu Duyệt Minh vào tổ đầu tiên của nhóm thứ nhất, tổ này trùng hợp có Lưu Minh Hạo.

Lưu Duyệt Minh hiếm khi ra ngoài, càng đừng nhắc đến việc du lịch.

Trước đây đơn vị tổ chức hoạt động gì, anh cũng xin nghỉ.

Nhưng lần này, khi nghe nói mình và anh cùng một tổ, Lưu Minh Hạo đã cố ý đến bộ hậu cần dặn dò đến lúc đó đi chung.

Lưu Duyệt Minh nhìn gương mặt hưng phấn của Lưu Minh Hạo, lúng túng hồi lâu cũng chẳng thể thốt lời từ chối.

Bộ hậu cần đặt chỗ cho hai người cạnh nhau, hưởng ké Lưu Minh Hạo, Lưu Duyệt Minh ngồi ở hạng thương gia mà chỉ có cấp cao của công ty mới có thể hưởng thụ.

Trong xe rất vắng, hiện trên xe chỉ có Lưu Minh Hạo và Lưu Duyệt Minh.

Lưu Minh Hạo quay đầu trông thấy tay Lưu Duyệt Minh cầm cái túi nhỏ, chợt kinh ngạc: “Anh Duyệt Minh, chúng ta ra ngoài một tuần mà anh chỉ mang những vật này thôi à?”

Ở riêng một chỗ với Lưu Minh Hạo khiến anh rất lúng túng.

Lưu Duyệt Minh vặn vẹo nặn ra một nụ cười: “Ừ, tôi không có nhiều đồ.”

Vừa dứt lời thì có thêm người khác đến.

Lưu Duyệt Minh nghe thấy tiếng động bèn xoay người, bắt gặp Quý Truyền theo sau trợ lý Lý.

Quý Truyền trông thấy Lưu Duyệt Minh, cau mày: “Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi…”

“Anh Duyệt Minh cùng một tổ với chúng ta.” Lưu Minh Hạo vừa giải thích vừa vươn tay kéo Lưu Duyệt Minh.

Tay cậu ta chạm phải tay anh, anh như thể hoảng sợ cực kỳ, giật mình rút tay lại rồi dời sang bên cạnh một bước.

Hành động đột ngột của Lưu Duyệt Minh hù dọa ba người còn lại trong xe.

Bàn tay vươn ra của Lưu Minh Hạo lúng túng giơ giữa không trung, sau đó hạ xuống bên thân.

Cậu ta hiền hòa bảo Lưu Duyệt Minh: “Không sao, xe sắp chạy rồi.

Chúng ta ngồi xuống trước đã.”

Lưu Duyệt Minh cúi đầu, lết đến vị trí của mình và ngồi xuống như một con ốc sên.

Quý Truyền ngồi ở vị trí chếch phía sau Lưu Duyệt Minh.

Y thấp giọng nói vài câu với Lưu Minh Hạo, sau đó mới bật ra vài lời ẩn ý: “Minh Hạo, công ty có quy định của công ty.

Dù cậu ta có chung tổ với chúng ta, nhưng quy định ngồi chỗ nào thì phải ngồi chỗ đó.”

Lưu Minh Hạo nhìn Lưu Duyệt Minh, thấy anh vẫn cúi đầu như là không nghe thấy mới khẽ thở phào.

Cậu ta nói với Quý Truyền: “Anh Duyệt Minh tính là người nhà.”

Quý Truyền cười: “Cậu ta thì tính là người nhà gì cơ chứ?”

Lưu Minh Hạo muốn phản bác thì Quý Truyền khoát tay tỏ vẻ không muốn nghe.

Y mở laptop bắt đầu làm việc.

Lưu Minh Hạo thở dào, tựa lưng vào ghế, chợp mắt.

Ai cũng không biết rằng, Lưu Duyệt Minh đang ngồi co ro thân thể trên chiếc ghế trước mặt bọn họ, thở không ra hơi..