Thiếp đi vì mỏi mệt, lại dường như ngủ cũng không được ngon giấc.

Vào sáu giờ hôm sau, báo thức reo, Lưu Duyệt Minh tỉnh nhưng không mở mắt.

Anh cảm thấy rất mệt, đau đầu, nằm mơ cả đêm, ngột ngạt nặng nề cực kỳ khó chịu, nhưng lại không nhớ nổi giấc mơ thế nào.

Anh nhắm chặt mắt, chậm rãi đứng dậy khỏi giường, kéo lê thân thể trĩu nặng, tay ôm đầu, tiến vào phòng tắm.

Rửa mặt thay đồ một cách máy móc xong xuôi, Lưu Duyệt Minh ra ngoài.

Anh không nấu ăn ở nhà.

Từ trước đến nay, hoạt động tràn ngập hơi thở cuộc sống này không thuộc về anh.

Anh không nhanh không chậm xuống tầng, mua một suất bánh quẩy và một cốc sữa đậu nành tại một quán trước cổng chợ.

Anh cứ thế vừa ngậm bánh quẩy và uống sữa đậu nành, vừa xuyên qua khe hở giữa các tòa cao ốc hướng về đường phố phồn hoa.

Anh muốn kịp chuyến tàu điện ngầm.

Tàu vào giờ cao điểm buổi sớm rất đông.

Trước khi vào trạm tàu, anh đã ăn sáng xong.

Dùng tay tùy tiện lau chùi ngoài miệng, anh quét thẻ đi vào.

Anh theo đám người đông nghịt vào toa tàu, đến xoay người cũng khó khăn.

Anh bị chen đến bên cạnh cửa sổ, có thể trông thấy cửa sổ phản chiếu bóng dáng mình, âu phục dúm dó, kiểu tóc lộn xộn, khuôn mặt tầm thường và hèn mọn.

Lưu Duyệt Minh đến muộn.

Lúc ra khỏi trạm tàu, chuông báo đi làm trên điện thoại đã vang lên.

Nhưng tòa nhà làm việc còn cách nơi đây thêm mười lăm phút đi bộ nữa.

Thời tiết nóng nực, không làm gì cũng đổ mồ hôi.

Lưu Duyệt Minh cúi đầu tắt chuông báo, quyết định cứ từ từ đi, dù sao… Cũng đã muộn cả.

Gần đây anh đi làm không mấy hăng hái, trở nên lười biếng hơn, nào giống trước kia, vừa nghĩ đến việc đi làm là tâm trạng hào hứng, có lẽ là bởi vì có thể trông thấy người kia.

Đến nơi, quần áo trên người Lưu Duyệt Minh đã bị mồ hôi thấm ướt gần hết.

Bước vào trong tòa nhà, bị hơi lạnh tạt qua, Lưu Duyệt Minh thoải mái thở hắt một hơi.

Thang máy tới tầng năm, đây là nơi anh làm việc, bộ hậu cần của tập đoàn Hành Việt.

Cửa thang máy mở, Lưu Duyệt Minh đang định ra ngoài, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người đàn ông ngày nhớ đêm mong đứng trước cửa.

Lưu Duyệt Minh sửng sốt, quên luôn việc mình phải ra ngoài, cứ thế ngơ ngác đứng bên trong.

“Lưu Duyệt Minh, còn không mau ra đây! Không thấy tổng giám đốc Quý à?” Bộ trưởng Vương của bộ hậu cần hạ giọng gọi, đánh thức Lưu Duyệt Minh.

Lưu Duyệt Minh cúi đầu, nghiêng người đi ra, nhường Quý Truyền tiến vào.

Quý Truyền nhìn thẳng, đến một ánh mắt cũng lười đặt lên người Lưu Duyệt Minh.

Y nói với bộ trưởng Vương, thanh âm vô cùng lạnh nhạt: “Đến trễ nửa tiếng.

Bộ trưởng Vương, quản lý cấp dưới của ông cẩn thận vào.”

Bộ trưởng Vương luôn miệng dạ vâng.

Thấy thang máy đóng lại, Quý Truyền đã đi, bộ trưởng Vương quay đầu hung tợn trừng Lưu Duyệt Minh: “Tháng này, chưa tới một tuần mà cậu đã đi muộn ba lần! Không muốn làm nữa đúng không?! Lưu Duyệt Minh, dù cậu là do giám đốc Lưu giới thiệu, nhưng nếu hết lần này đến lần khác làm trái quy định của công ty thì tôi cũng có thể sa thải cậu!”

Lưu Duyệt Minh cúi đầu mặc bộ trưởng Vương quở trách.

Bộ trưởng Vương mắng mỏ hồi lâu, thấy Lưu Duyệt Minh đàn gảy tai trâu thì cũng mất hứng thú, đành phất tay để anh đi làm.

Tiến vào văn phòng, Lưu Duyệt Minh ngẩn người chốc lát rồi bắt đầu làm việc.

Công việc của anh vô cùng đơn giản, chính là thống kê đồ dùng tổn hao của nội bộ tập đoàn.

Lưu Duyệt Minh đã làm năm năm, rất quen thuộc.

Hết giờ nghỉ trưa, bộ trưởng Vương đi tới, lần này vẻ mặt tốt hơn nhiều.

Ông ta cười nói với Lưu Duyệt Minh: “Tiểu Lưu, tạm thời chưa bận vội.

Giám đốc Lưu mới gọi điện muốn cậu đi lên một chuyến.”

Lưu Duyệt Minh gật đầu, đứng dậy lên tầng.

Tập đoàn Hành Việt là sản nghiệp của gia tộc họ Quý.

Chủ nhân hiện tại là cha của Quý Truyền, có điều ông đã sớm giao quyền điều hành cho Quý Truyền.

Nói cách khác, bây giờ Quý Truyền là boss lớn của Hành Việt.

Hành Việt có rất nhiều bộ ngành, không có địa vị gì nhất chính là bộ hậu cần, mà quan trọng nhất là bộ dự án.

Lưu Minh Hạo là giám đốc của bộ dự án.

Ngoài văn phòng tổng giám đốc và phòng hội nghị, bộ dự án có tầng lầu tốt nhất và bày trí xa hoa nhất Hành Việt.

Thư ký của Lưu Minh Hạo dẫn Lưu Duyệt Minh vào phòng khách nhỏ trong văn phòng Lưu Minh Hạo, rót cafe cho anh rồi rời khỏi.

Lưu Duyệt Minh ngồi trên sofa, ngẩng đầu nhìn lướt bên trong.

Xuyên qua lớp kính, Lưu Duyệt Minh nhìn thấy Lưu Minh Hạo đang gọi điện thoại.

Lưu Duyệt Minh yên lặng chờ đợi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thành cốc cafe, cảm giác nóng bỏng tự ngược bản thân khiến anh dễ chịu.

Đợi khoảng nửa tiếng, Lưu Minh Hạo mới gọi xong.

Cậu ta đi tới, trên mặt mang vẻ xin lỗi: “Không nghĩ tới khách hàng đột nhiên có chút chuyện.

Anh Duyệt Minh, đã để anh chờ lâu rồi.”

Ánh mắt Lưu Duyệt Minh chuyển đến chân phải hơi khập khiễng của Lưu Minh Hạo.

Sắc mặt thản nhiên, anh cười lắc đầu: “Không sao, không đợi lâu lắm.

Cậu bận rộn việc quan trọng, tôi chỉ là một kẻ rảnh rỗi, chờ bao lâu cũng được.”

Lưu Minh Hạo cười lắc đầu.

Dù chân cậu ta hơi khập khiễng, nhưng vẫn không át được khí chất ôn hòa như ngọc và bề ngoài tuấn tú: “Không nói việc này nữa.” Lưu Minh Hạo ngồi đối diện Lưu Duyệt Minh: “Anh Duyệt Minh, hôm nay anh lại đến muộn à?”

“Ừm.” Lưu Duyệt Minh thẹn đỏ mặt: “Đến muộn hơn hai mươi phút.”

“Aiz, anh Duyệt Minh, lần sau đừng đến muộn nữa, được không?” Lưu Minh Hạo nhìn người đang co rúm phía đối diện: “Hôm nay anh đến trễ lại đúng lúc để anh Truyền bắt gặp.

Anh ấy vốn có thành kiến với anh, lần này càng tức giận hơn.”

“À.” Lưu Duyệt Minh ngẩng đầu, cười gượng gạo với Lưu Minh Hạo: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ cố gắng không đến muộn nữa.”.