Trạng thái đầu tiên hiện ra trong đầu Hạ Mạc chính là, não bộ hoàn toàn không hoạt động. Những gì trong đầu lúc này đều là hai chữ ‘thù lao’ của Cốc Vũ, thù lao gì??! Trả thù lao gì?! Trả thù lao gì a? Bây giờ cô ta đang làm cái gì vậy a??!!! Thù lao với hôn môi có liên quan gì đến nhau?!

Ngay thời khắc miệng bị đầu lưỡi của người ta xâm phạm, đôi chân Hạ Mạc đột nhiên mềm nhũn, sau đó, bản thân phát hiện ra cái chuyện đáng sợ nhất thế giới này, cái chuyện không thể chấp nhận nhất thế giới này, cái chuyện đáng để nổi giận nhất thế giới này, mình lại có cảm giác a a a a a a a a a a!!!!!!!!!! Không thể nào, không thể nào!! Mình không có biến thái a!!! Tại sao lại có cảm giác với Cốc Vũ chứ??!

Hoảng loạn giãy giụa, cố sức vẫy tay, đẩy Cốc Vũ đang kìm chặt nàng ra. Sau đó, Hạ Mạc nhân lúc Cốc Vũ té ngã trên đất, mà thở phì phò từng ngụm, sắc mặt ửng hồng, hai mắt nhìn thẳng vào Cốc Vũ đang tỏ vẻ cao cao tại thượng. Sau đó chật vật chạy trốn vào phòng làm việc của mình.

Trong đêm nay, khu nhà của Hạ gia vốn đang rất tĩnh lặng, đột nhiên truyền ra tiếng kêu la gần như phát dại "A a a a a a a tại sao lại có thể như vậy a a a a a a a!!! Ta đây tạo phải cái nghiệt gì a —— —— " Cốc Vũ!!! Là cô, tất cả đều là tại cô, đều là lỗi của cô!!

Bá vương long điên cuồng phát rồ trong phòng, miệng mắng chửi liên tục, khiến người khác muốn nghe cũng nghe không rõ.

Mà ở khu nhà cao cấp đối diện, Cốc Vũ đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn Hạ Mạc đang nổi đóa trong căn phòng bên kia. Có lẽ cậu ấy vẫn chưa biết?? Thật ra cửa sổ nhà hai người họ luôn hướng mặt về phía nhau, mà nàng, luôn ở trong bóng tối, lặng lẽ ngắm nhìn bóng hình kia.

"Cậu biết không? Cậu là của tớ, mặc kệ cậu đồng ý hay không, tớ cũng sẽ không buông tay. Tuyệt đối tuyệt đối, sẽ không để bất cứ kẻ nào cướp cậu đi."

...

Gần đây Hạ Mạc rất không vui, chí ít là trên tinh thần vô cùng không tốt, mỗi ngày đều có văn kiện phải xử lý, mệt đến nằm sấp lên bàn, buổi tối về nghỉ ngơi rồi lại ngủ không được, còn trong giờ học, thì giống như bây giờ, cả người vô lực nằm lên bàn, ngay cả sức để tức giận cũng không có.

"Aiz~~~~~~~"

Bên ngoài dường như đang rất vui a~~~ ánh mặt trời lại rạng rỡ như thế, không chịu hợp với tâm trạng của mình một chút nào sao?

"A!! Nhìn nè nhìn nè, là đổng sự đệ nhất, Cốc Vũ đó!!"

... •#¥*—% gân xanh nổi lên. Tuy trước đó còn uể oải không phấn chấn, nhưng nội tâm đã bắt đầu bốc lửa. Phải thế nào mới có thể không nghe thấy chuyện liên quan đến Cốc Vũ a??!!

"A! Đấu tennis đó!! Trời ơi!! Ngay cả tennis Cốc Vũ cũng thật giỏi a!!"

"Ôi trời!! Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, ngay cả chơi bóng cũng đẹp như thế." Đây là lời bình luận của nam sinh...

Chắc Kinh Trập cũng đến xem? Chuyện liên quan đến Cốc Vũ anh ta đều quan tâm...

"Ở đâu?" Bực bội! Vô cùng bực bội. Nhưng hôm nay lại rất muốn nhìn thử một chút. "Cái con mọt sách kia có thể đánh tennis ra cái dạng gì?" Hạ Mạc chui vào đoàn người, cùng bạn học ghé vào cửa sổ nhìn.

... Bực bội...

"OUT! Cốc Vũ 4 - 0"

Người bên cạnh lại bắt đầu bàn luận "Biểu tình của Hạ Mạc thật khủng khiếp a!"

"Hạ Mạc luôn là đối thủ của Cốc Vũ a!"

"Nhưng hình như luôn thua..."

"Nhưng tại sao hôm nay Cốc Vũ lại chơi tennis a?"

"Hình như vì một người quan trọng."

"Hả?? Cái gì?? Cốc Vũ có người quan trọng sao??"

"Hình như là vậy."

"Là ai?? Công chúa hả?? Cốc Vũ vậy mà cũng có người để thích a."

"Không biết, nãy đến giờ không có đề cập đến, nên không biết."

•%#¥—*.

Chơi bóng à? Hạ Mạc ngờ nghệch nhìn Cốc Vũ trên sân, sao lại chơi? Phản xạ của cô ta có cần nhanh đến thế không? Không mang mắt kính luôn!! Tại sao lại không mang mắt kính a? Không phải không mang kính Cốc Vũ sẽ không nhìn thấy rõ sao? Vậy cũng có thể đánh tennis hả? Nụ hôn ngoài dự liệu đêm trước đột nhiên xông thẳng lên não Hạ Mạc, gương mặt phút chốc liền đỏ bừng.

...

Gào thét trong lòng đến tim gan tê liệt, tại sao lại đỏ mặt chứ?!!

"OVER! 6 - 0 Cốc Vũ thắng."

"Yeah!!!"

"A!!! Cốc Vũ thật cừ!!!"

Bầu không khí toàn trường tăng vọt khiến Hạ Mạc có chút buồn bực. 6 - 0 sao. Bọn họ một chút cũng không nghĩ cho tâm trạng của người thua à?

Nghĩ vậy, Hạ Mạc mới vô cùng buồn bực phát hiện, ánh mắt của mình từ nãy đến giờ đều nhìn Cốc Vũ, nói đến đây, địch thủ là ai a?

Thời gian ước tính là một con quạ đen bay qua đỉnh đầu. Nam nữ học sinh trong phòng bắt đầu la hét lẫn lộn vào nhau.

"A!!!!!! Hạ Mạc lại bắt đầu nổi giận rồi!!!"

"Mi điên à!! Ai mướn nói ra!!!"

Bá vương long nổi giận.

Hạ Mạc 'vèo vèo vèo' lao xuống lầu, vọt đến sân tennis. Lúc này Cốc Vũ đang bị một đám người vây quanh, cặp kính không vành gác trên mũi. Phía sau đoàn người, nàng phát hiện Hạ Mạc đang đùng đùng đi đến, trên gương mặt cổ điển lập tức vung lên một nụ cười mê hoặc lòng người.

Hạ Mạc.

Trước đây không cảm thấy, nhưng gần đây luôn cảm giác nụ cười và ánh mắt của Cốc Vũ nhìn mình có chút kỳ quái, khiến nàng lại có cảm giác cái gì cũng bị Cốc Vũ lấy đi.

"Tại sao cô lại làm vậy?" Cau mày, chỉ thẳng ngón tay.

"Làm gì? Tớ không rõ ý cậu." Rõ ràng đang cười, giọng điệu lại bình tĩnh không chút gợn sóng.

"Cô đừng có ngắt lời tôi!!! Tôi đang hỏi cô tại sao lại đối xử với Kinh Trập như vậy!!??" Hạ Mạc hét lớn, nói hết câu, mới phát hiện vẻ mặt Cốc Vũ vẫn bình tĩnh như trước, mặc kệ bộ dạng của nàng đang thế nào. Hạ Mạc liền lôi Cốc Vũ ra khỏi đoàn người. Trốn đến hội trường hội nghị đổng sự.

"Ở đây cách âm tốt, cũng không có ai vào, cô không cần bày ra cái dáng vẻ như vậy. Cốc Vũ, đừng tưởng tôi không biết bộ mặt thật của cô." Hạ Mạc khóa trái cửa, tới gần Cốc Vũ. "Nói!! Trận tennis này là sao?"

"A, cậu cũng có xem à. Tớ rất vui a."

Hạ Mạc tiếp tục nổi giận lần thứ N. "Tôi van cô!!! Đây không phải trọng điểm!! Có được không?"

Tháo chiếc kính không vành xuống, Cốc Vũ nở một nụ cười nhạt nhưng ấm áp "Tháo kính xuống, tớ sẽ không nhìn rõ, nhưng mà thật may là tớ vẫn còn có thể nhìn rõ gương mặt của Hạ Mạc. Hạ Mạc thật là thông minh a..." Hoàn toàn không trả lời câu hỏi.

"Đấu tennis với Kinh Trập là do cô yêu cầu phải không?" Mặc kệ cô ta, không tính toán với cô ta. Không muốn bị tức chết thì tuyệt đối, tuyệt đối, không nên để ý đến cô ta.

"Ừ."

"Cố ý đánh thành tỷ số 6 - 0 để Kinh Trập mất mặt là kế hoạch của cô?"

"Ừ, là dự định ngay từ đầu của tớ."

"C-Cô, tại sao cô lại muốn làm vậy? Cô biết rõ Kinh Trập thích cô, tại sao còn làm như vậy?!!... Cô không biết Kinh Trập sẽ đau lòng đến thế nào sao?!"

“... Ôi~~ ở phương diện tình cảm Hạ Mạc ngốc đến đáng thương. Cậu thật sự không biết sao? Cậu nói vậy cũng làm trái tim tớ đau a..."

"Cô có ý gì? Việc đó có liên quan gì đến tôi?"

Cốc Vũ tiến đến gần Hạ Mạc, đưa tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của nàng, sau đó lướt lên từng sợi tóc mỏng, nhẹ nói: "Tớ nói với Kinh Trập, nếu hắn thua, thì phải tránh xa, không được gặp tớ, đương nhiên, cũng không được gặp cậu. Tớ một chút cũng không có thích hắn a."

Gương mặt Hạ Mạc đỏ lên, đột nhiên cảm thấy hô hấp bị ngắt quảng, tim bắt đầu đập thình thịch, tự dưng trái tim biến thành một quả bóng không ngừng nảy lên.

"T-Tại sao??"

"... Vì cậu thích hắn. Tớ vốn có thể không ghét hắn, nhưng cậu lại thích hắn, tại sao lại để cậu thích người khác a? Cậu là của tớ, của Cốc Vũ. Mặc kệ là kẻ nào cũng đừng hòng cướp cậu đi, mặc kệ cậu đồng ý hay không, tớ nhất định phải trói chặt cậu ở bên cạnh mình." Nói xong, Cốc Vũ đã nhẹ cắn vào vành tai Hạ Mạc, đầu lưỡi khẽ liếm lên nơi nhạy cảm nhất.

"A~~~~~~" Chân Hạ Mạc mềm nhũn. "S-Sao lại thế..." Đây là tử huyệt của nàng, một khi đụng vào cả người sẽ như không còn sức lực. Nhưng, nhưng mà, tại sao, Cốc Vũ lại biết chuyện này??!! Ngoại, ngoại trừ nói với cây anh đào... cho đến giờ chưa từng nói cho bất cứ ai biết, ngay cả papa cũng không biết, Cốc Vũ lại... ây da... lại cắn rồi...

"Cốc, Cốc Vũ... đừng, đừng như vậy... A..."

"Hạ Mạc, tớ thích cậu."

"G-Gạt người..." Thôi, xong rồi. Không, không còn sức lực nữa rồi~~~~~~~

Đừng a~~~~~~~~~~~~~~~~~