Ánh hoàng hôn đã tràn ngập, gác bút thắp đèn thưởng thức một ly trà trong đêm thanh tịnh, gió thổi mang vào hương rượu hoa mơ nồng đượm, ta chờ nàng gõ cửa ghé thăm

*****************************************************************

Tô Vũ nghe lời này của hắn, cả người cứng lại, cố gắng nhìn lên trời ngăn không cho nước mắt chảy ra, hắn lại nói

-”Vũ nhi, ta cần nàng, đừng đi…đừng đi…”

Tô Vũ nắm chặt tay hắn, luôn miệng lẩm bẩm

-“ta không đi, ta sẽ không đi, ngươi cứ yên tâm ngủ, ta không có đi…”

Uý Trì Phong Vân giường như nghe được lời này của Tô Vũ, một lúc sau cũng dịu lại không làm ồn nữa, nặng nề chìm vào giấc ngủ, Tô Vũ ngây ngốc đi ra từ phòng hắn, ngây ngốc về phòng, không biết làm sao lên giường được, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói của Uý Trì Phong Vân

nói hắn cần nàng, nàng giờ đây thực sự rất rối rắm,  một bên là tình cảm nam nữ, một bên là nợ giang sơn, vẫn là giang sơn nặng hơn.

Một buổi sớm cuối tháng một trời trong, trong doanh trại hàn khí tản đi, tiết xuân làm sắc trời ấm dần, mùa xuân là mùa đơm hoa, mùa hạ kết trái, mùa thu thu hoạch, mùa đông nghỉ ngơi đợi chờ năm sau lại tiếp tục trồng trọt, Vạn Yến vốn là một nơi có nhiều danh lam thắng cảnh, lại còn nói nổi tiếng nhất ở Vạn Yến là hoa mơ

đến khoảng đầu tháng hai, những cánh rừng hoa mơ đồng loạt nở phủ một màu trắng lên đất trời Vạn yến, Tô Vũ đóng quân trên Li Sơn, đứng giữa một rừng hoa mơ chớm nở cảm giác như ở một thế giới khác, ngây ngốc giữa rừng mơ, phía xa xa là hình bóng đơn bạc của Uý Trì Phong Vân đang đi tới, hắn nhìn thấy nàng  yên lặng giữa rừng mơ, thấp thoáng như ẩn như hiện, cảm giác bất cứ lúc nào nàng cũng sẽ như những cánh hoa mơ kia mà bay đi làm hắn không đành lòng mới bạo dạn tiến lại gần, lấy cớ mang áo khoác cho nàng để tiếp cận nàng

-“Vũ…quận chúa, khí trời còn lạnh, người không khỏe không nên ra đây.”

vừa nói hắn vừa khoác áo lông chồn cho Tô Vũ

Tô vũ lặng yên nhìn dung nhan tiều tụy của hắn có chút nói không nên lời, nhẹ nhàng đỡ những cánh hoa mơ rơi xuống rồi xoay lưng về phía hắn

-“hai năm trước ta từng muốn đến Vạn Yến ngắm hoa mơ nở, lần này cuối cùng cũng đạt được ước nguyện, chỉ là ngắm hoa nở trong hoàn cảnh này, thật có chút khôi hài.” 

Tô Vũ khẽ cười nhặt cánh mơ trắng xóa đặt vào tay Uý Trì Phong Vân, những cánh hoa trắng muốt lại vấy đỏ bởi máu của nàng, Uý Trì Phong Vân vội nắm vết thương trên ngón tay Tô Vũ, giọng nói mang theo tiếc nuối xót xa

-“làm sao đã bị thương rồi.”

Tô Vũ nhìn vết thương, lại nhìn những cánh hoa bị vấy đỏ bởi máu mà cười buồn

-“hoa mơ tinh khiết như vậy lại bị máu tanh làm mất đi vẻ đẹp rồi.” 

Tô vũ nói lời này làm Uý Trì Phong Vân chết lặng, Vạn Yến là quê hương của hoa mơ, Vạn Yến là nơi thanh bình, Vạn yến bây giờ lại bị nhuộm bởi màu của máu, xây trên xác của người chết, cả hai nhìn nhau không nói lời nào, ai cũng nhìn thấy bi thương trong mắt đối phương, Uý Trì phong Vân bỗng cất tiếng phá vỡ bầu không khí bối rối

-“Vũ nhi…ta chỉ muốn biết…nàng…có cần sự bảo vệ của ta không…”

Tô Vũ nghe lời này của Uý Trì Phong Vân, khẽ ngừng lại một lát, sau đó tầm mắt hướng về phía xa, nơi có bạt ngàn rừng mơ trải dài đến chân trời

-“năm sau nếu còn sống, ta muốn một lần nữa quay lại đây ngắm hoa mơ.”

Tô Vũ chỉ nói lời này rồi bỏ đi để lại Uý Trì Phong Vân cười khổ không còn lời nào để nói

Ngày hôm ấy cũng là ngày thứ hai sau khi Tiêu Nguyên chiếm Vạn Yến, đã có thư báo về, Hạ Cẩn đích thân chinh chiến, tin tức này làm Tô Vũ nhức đầu một thời gian, đang còn mệt mỏi bên ngoài doanh trướng đã có người cầu kiến, người đến là Lâm Mục, nghe tên hắn Tô Vũ ngay lập tức triệu kiến hắn vào, thêm vào đó nàng sai người đi gọi Tư Đồ trình vào bên trong doanh trướng

Bên trong ba người cùng ngồi một bàn, Tô Vũ mở bản đồ ra, rõ ràng tình huống vẫn muốn hỏi Tư Đồ Trình

-“bên kia Vạn Yến ba vạn quân nay cũng chỉ còn gần hai vạn, quân ta năm vạn ở trên Li Sơn thừa sức cướp lại Vạn Yến nhưng bản cung lại sợ Hương Sơn bên này, cũng may Lục Giác An quốc công còn chưa chiếm được, thiết nghĩ ta ở Li Sơn địa hình hiểm yếu, ta muốn chia ra hai vạn qua Hương Sơn, Ba vạn binh sĩ lại ở lại vây đánh Vạn Yến, bên kia nhờ Trình tướng quân cản chân không cho tiếp viện tới Vạn Yến, như vậy vừa vặn cướp được Vạn Yến, lại lấy về được Hương Sơn, quân của hoàng thượng năm ngày nữa liền tới đây mang theo lương thực khí giới, Trình tướng quân cảm thấy thế nào?”

Tư Đồ trình vuốt râu nhìn bản đồ một lúc sau đó khó tin nhìn Tô Vũ, khẽ cười một tiếng

-“quận chúa anh minh.”

Bên này Lâm Mục cũng có ý kiến

-“nếu quận chúa đã thu xếp chu toàn như vậy, vậy bỉ chức cũng muốn đóng góp vài lời.” 

Nghe Lâm Mục nói vậy Tô Vũ bất giác ngước mặt lên nhìn, Lâm Mục thành công thu được chú ý của hai người từ tốn nói

-“Vạn Yến tuy rằng núi non trùng điệp nhưng cũng không phải khó công, lần vừa rồi Tiêu Nguyên chiếm Vạn Yến do chúng ta chưa làm chủ được tình hình, quân địch lại tấn công bất ngờ, cho dù đông hơn địch nhưng quận chúa lại không chống trả mà rút lên Li Sơn tức sợ Hương Sơn đuaq quân sang giúp Vạn Yến, có điều Quận chúa không biết điểm yếu của Vạn Yến là cũng là ở cửa Tây này, quân của Tiêu Nguyên không quen đánh đường núi, chỉ cần quận chúa chi nhỏ ra đánh từ nhiều phía theo cửa nam và cửa bắc, Tiêu Nguyên chắc chắn không biết đường nào mà lần, còn chưa kể chúng ta âm thầm bao vây không cho người nào lọt ra, bên kia Hương Sơn sẽ không cách nào biết được tin tức của Vạn Yến, tới lúc thu Vạn Yến vào tay, Hương Sơn cũng không còn làm khó được chúng ta.”

Lâm Mục vừa dứt lời, Tư Đồ trình cùng Tô Vũ vỗ tay hoan hô không ngớt

-“Lâm đại nhân không hổ văn võ song toàn, ktiếc là lại chỉ ở đây làm một tri huyện nhỏ bé.”

lời này là của Tư Đồ Trình, nửa trước vừa khen Lâm Mục, nửa sau vừa có ý trách cứ triều đình lãng phí nhân tài, Lâm mục nghe Tư Đồ Trình khen tặng cũng ngại ngùng

-“bỉ chức chẳng qua là ở Vạn Yến đã lâu nên quen thuộc, tướng quân quá khen.”

-“đã vậy Lâm ái khanh sẽ giúp ta lo việc ở Vạn Yến, bên kia Hương Sơn đành giao cho Trình tướng quân.”

Tô Vũ ngay lập tức ra quyết định