Ta run rẩy, nhìn con sói đang cắn xé Vân Sinh, mùi máu tanh xộc vào mũi. Ta hoảng loạn, rút dao găm ra, lao tới, đâm mạnh vào bụng con sói. Nó lập tức quay sang ta, ngay khi sắp ngoạm vào cổ họng ta, Vân Sinh đã siết chặt cổ nó.

Mặt hắn bê bết máu, cố gắng hết sức ghìm chặt con sói, khó nhọc nói: "Chạy mau!"

Ta nhìn hắn thật sâu, đứng dậy tiếp tục chạy. Vèo một tiếng, một mũi tên bay tới, ghim vào thân cây trước mặt ta, cắm sâu vài tấc. Dưới ánh trăng, ta nhìn rõ hình chim ưng tượng trưng cho hoàng tộc Bắc Địch trên đó, gần như khuỵu xuống đất. Ta đổi hướng chạy, nhưng chẳng được bao lâu, một mũi tên khác lại ghim xuống đường phía trước. Ta liên tục đổi hướng, nhưng chẳng chạy được bao xa, tên lại xuất hiện. Như thể đang nói với ta rằng không còn đường thoát, ta như con thú bị mắc kẹt trong bẫy.

Ta cuống cuồng chạy trốn, lần này cuối cùng cũng không có mũi tên nào ngăn cản ta. Ta dường như nhìn thấy hy vọng, càng không dám dừng lại. Không biết đã qua bao lâu, ta không còn chút sức lực nào, chân gần như mất cảm giác. Tiếng ve kêu xung quanh khiến ta yên tâm, hẳn là ta đã thoát khỏi Ô Lặc Hoài rồi.

Đột nhiên, chân trượt một cái, ta lăn xuống dốc. Ta ngã mạnh xuống, nằm rạp dưới đất. Ta cắn răng, cơn đau ập đến, không dám kêu la. Ta cố gắng, định từ từ bò dậy. Nhưng ngay sau đó, ta nhìn thấy trước mắt, có một đôi hia ngựa. Toàn thân ta run lên, từ từ đưa mắt nhìn lên. Rồi, trái tim ta chìm xuống, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt người đó.

Ô Lặc Hoài. Chàng không biểu cảm, đáy mắt lạnh lẽo, trên mặt còn dính máu của ai đó không rõ. Chàng rút mũi tên ra, giương cung nhắm vào ta. Ta nhớ lại kết cục của mình: "Bị Ô Lặc Hoài bắn một mũi tên xuyên tim." Ta nhắm mắt lại.

Nhưng cơn đau dữ dội không xuất hiện, mũi tên đó chỉ sượt qua ta. Ta nghe thấy một tiếng tru, quay đầu lại thấy con sói đã gục xuống đất. Nó giãy giụa nhe nanh, vẫn cố bò về phía ta, dường như muốn trả thù cho nhát dao vừa rồi. Ta vừa mới thoát khỏi lưỡi hái tử thần, ngồi bệt xuống đất, run rẩy không ngừng.

Ô Lặc Hoài ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào ta, ta ngửi thấy mùi máu tanh trên người chàng. Đôi mắt đen láy, không còn ánh sáng của thảo nguyên ngày nào, chỉ còn lại sự căm hận điên cuồng và lạnh lẽo thấu xương. Chàng cười.

"Đã lâu không gặp, Tô Vân Kỳ."

Chàng đã trở nên xa lạ, ta lùi về sau. 

Chàng liếc nhìn xuống, nhận ra sự lùi bước của ta, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Chàng nắm lấy cổ tay ta, như gọng kìm sắt, sức mạnh lớn đến mức gần như vặn gãy tay ta. Ta càng vùng vẫy, chàng dường như càng hưng phấn. Ta bị chàng nhấc bổng lên, vác trên vai, ném lên ngựa. Dù ta kêu đau, chàng cũng không hề nương tay. Chàng chưa bao giờ đối xử với ta như vậy. Ta bị ném vào một căn nhà như nhà giam

Ta ngồi bệt xuống đất, váy áo lấm lem máu, trên mặt không phân biệt được là nước mắt hay mồ hôi. Chàng từng bước ép sát ta, ta từng chút lùi về sau, rất nhanh đã bị dồn vào góc tường. Chàng ngồi xổm xuống, ta gần như bị bao phủ trong bóng tối của hắn. Chàng bóp cằm ta, ép ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt chàng.

"Thái tử phi, để gặp được nàng, nàng có biết ta đã giết bao nhiêu người không?" 

Ta thấy trên vai trái chàng có một vết thương, máu đang rỉ ra, nhưng chàng dường như không cảm thấy đau, trên mặt chỉ toàn là sự hả hê báo thù và tàn nhẫn.

"Chàng, chàng bị thương rồi, cần băng bó..."

Thần sắc chàng  hơi khựng lại, rồi nhíu mày, dường như đang cố gắng chịu đựng.

Chàng  hất tay ta ra, đứng dậy, quay lưng về phía ta: "Đủ rồi! Giả tạo, ta sẽ không bị ngươi lừa nữa."

Ta khó nhọc vịn tường đứng dậy: "Ta không..."

Chàng cười khẩy, quay lại, vẻ mặt chế nhạo: "Vậy là gì? Ngươi thương hại đứa con của nô lệ này sao?"