“Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc bản thân mình tốt.

”Lúc này Giang Hoành Sơn cũng đã đi đến: “Con trai lớn rồi, để tự nó quyết định đi.

”Viên Hữu Cầm liếc mắt nhìn chồng mình: “Hai người các ông đều có cùng một ý nghĩ đen tối nhỉ.

”“Con trai biết tự lập, chúng ta phải nên vui vẻ mới đúng chứ!”“Vui vẻ, vui vẻ, vậy tôi làm mẹ có ích gì?”“Rồi rồi, bà đừng tức giận, hay là để tôi xoa bóp chân cho bà nhé?”“Cả bả vai nữa!”“Được được được, bà nói cái gì thì là cái đó!”Hai vợ chồng vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ.

Bỏ lại chó độc thân là Giang Chu ở lại phòng khách.

Dưới sự lặng yên không tiếng động, miệng hắn đã đầy thức ăn cho chó.

Nhưng mà cũng không sao.

Giang Chu an ủi mình.

Lập tức lên đại học rồi.

Chẳng mấy chốc thì mình sẽ không phải là chó độc thân bị hành hạ nữa rồi.

Hắn ngồi ở trên giường, thuận tay mở vòng bạn bè trên QQ ra xem.

Ba phút trước, hoa khôi lại đăng một bài viết.

“Chúng ta trở thành người xa lạ quen thuộc nhất, sau này riêng phần mình khúc chiết, riêng phần mình bi ai.

”Đây chính là lời bài hát trong một ca khúc của Lâm Ức Liên năm 1999.

Nhưng mà thời gian gần đây mới bắt đầu hot.

Đại khái là vì liếm cẩu càng ngày càng nhiều.

Giang Chu thuận tay bình luận một câu: “Quên cầm băng vệ sinh nè!”……Sáng sớm hôm sau.

Quách Vĩ mang theo hành lý của mình, thở hổn hển chạy đến nhà Giang Chu.

Hai người ăn sáng xong, chào tạm biệt cha mẹ liền đi ra khỏi nhà.

Vì không muốn bại lộ chuyện mua xe.

Nên bọn họ còn cố tình đi dạo một vòng quanh khu nhà.

Đợi đến khi bóng người bên cửa sổ biến mất.

Thì bọn họ mới lên xe, rồi lái xe ra khỏi khu nhà Thánh Trạch.

Giang Chu mua một chiếc xe Toyota Corolla.

Giá sàn khoảng tầm hơn 100 ngàn một chút.

Có điều, hắn mua xe cũng không phải vì để khoe khoang và trang bức với đám bạn học.

Mà bởi vì hắn cảm thấy buôn bán làm ăn cần phải có xe.

Bản thân mình có một chiếc xe cũng tiện lợi hơn rất nhiều.

Dù sao, coi như là thời đại này, thì cũng không có ông chủ lớn nào ngồi xe buýt đi bàn chuyện làm ăn cả.

Nhưng hiển nhiên là Quách Vĩ không bình tĩnh được như Giang Chu.

Cậu ta đang sờ soạng khắp chiếc xe, trong mắt thì tràn đầy ước ao và ước ao.

“Sao nào, không tệ chứ?”Quách Vĩ gật đầu thật mạnh: “Tôi cũng không sở hữu một chiếc xe của riêng mình.

”Giang Chu cười một tiếng nói: “Nói vài ưu điểm của tôi xem nào, nếu tôi vui vẻ thì cũng sẽ mua cho ông một chiếc.

”“Thật vậy sao anh Giang?!”“Tôi cảm thấy ông nên ăn rắm đi.

”Quách Vĩ nghe thấy câu này thì nụ cười lập tức biến mất.

Người như Giang Chu nói, thì không thể tin hoàn toàn.

Mười câu nói của Giang Chu, ít nhất cũng có mười một câu là giả.

……Từ thành phố Lâm Giang đến thành phố Thượng Kinh khoảng tầm hơn 400 km.

Lái xe mà nói, thì toàn bộ hành trình khoảng tầm bốn tiếng.

Bọn họ phải chạy ra đường quốc lộ thành phố Lâm Giang trước đã.

Sau đó mới có thể chạy như bay ở trên đường cao tốc.

Giang Chu vừa mới cầm bằng lái được hơn nửa tháng.

Theo đạo lý thì không được phép lái xe ở đường cao tốc.

Nhưng mà ở thời đại này, chấp pháp cũng chưa nghiêm khắc như vậy.

Mà quy tắc trong thời gian mới nhận bằng không được lái xe tốc độ cao, vẫn chỉ là một cảnh cáo mà thôi.

Cho nên Giang Chu rất ung dung, liền lái đến cửa đường quốc lộ Lâm Giang.

Có điều, còn chưa chờ hắn lái vào, thì liền nhìn thấy hai người quen ở ven đường.

Một là vị cảnh sát Sở đang mặc quần áo thường ngày.

Một người khác đương nhiên là hoa khôi THPT Sở Ngữ Vi rồi.

“Con gái, con đừng nóng giận có được không?”“Không được, không được, không được!”Sở Hùng liên tục thở dài: “Trong cục có chuyện thật mà, cha cũng mới nhận được thông báo thôi.

”Sở Ngữ Vi chu cái mỏ nhỏ nhắn của mình lên: “Chẳng lẽ cha muốn còn đứng chờ ở đây bắt xe khách à?”“Hay là như này đi, con đi xe khách trước, chờ cha xong việc thì sẽ đến trường học thăm con.

”“Không được.

”Là một nô lệ của con gái, Sở Hùng bây giờ đã không còn biện pháp nào.

Bản thân ông cũng vì công việc nên con gái cũng đã không có một tuổi thơ hoàn chỉnh như những đứa trẻ khác.

Hiện giờ con gái lên đại học mà cũng không đi tiễn được, ông cũng biết mà mình thật sự hơi quá đáng.

Nhưng dù sao ông cũng là cục trưởng, có một số việc thật sự là không có biện pháp.

“Hay là.

.

.

cha bảo cậu con đưa con đi nhé?”Sở Ngữ Vi yêu kiều hừ một tiếng: “Con mặc kệ, hôm nay con chỉ muốn cha đưa con đi, ai đến cũng không được!”.